Diệp Phàm cũng không cần cảm ơn, chuyện này nhìn bề ngoài làm rất tuyệt, thật ra là giúp Vệ Đông, với thực lực của hắn hoàn toàn không sợ Vệ Đông, trái lại vừa bị Ninh Hồng Trần làm như vậy, dường như mình còn phải nợ hắn một ân tình vậy.
Đây là nhàn rỗi đau trứng xen vào việc của người khác. Nhưng Diệp Phàm vừa liếc mắt đã nhìn ra dự định của Ninh Hồng Trần, đối với hắn, mình chẳng qua là công cụ để hắn lấy lòng Bắc Cung Tuyết thôi, thậm chí tiện đường vô tình hạ thấp mình một chút.
- Diệp ca ca, chuyện này phải cảm ơn Hồng Trần sư huynh giúp ngươi đấy.
Bắc Cung Tuyết thấy Diệp Phàm bất lịch sự như vậy, không khỏi nũng nịu nhắc nhở.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi liếc nhìn Bắc Cung Tuyết, cao giọng nói:
- Người nên cảm ơn không phải là ta mà là Vệ Đông, nếu không phải vì hắn, bây giờ Vệ Đông đã ăn phân, xen vào việc của người khác!
- Ngươi nói gì? Không biết tốt xấu, nếu không phải nể mặt tiểu sư muội, ngươi tưởng Hồng Trần đại ca sẽ giúp ngươi sao? Được lợi còn khoe mẽ, loại người như ngươi chỉ nhờ sư muội ta mới có thể thuận lợi sống đến bây giờ.
Nguyệt Lang nghe vậy, lúc này khó chịu nói.
- Lăn!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Bắc Cung Tuyết:
- Sau này ít qua lại với hắn thôi, có nghe không!
- Đúng là thiếu đánh, hừ...
Lúc này, Nguyệt Lang muốn ra tay, Ninh Hồng Trần giữ hắn lại, tươi cười nho nhã:
- Diệp sư đệ, yểu điệu thục nữ quân tử tới cầu, sư muội xinh đẹp như tiên, ngươi thích ta cũng thích, cạnh tranh công bằng là được rồi, ngươi dùng loại thủ đoạn này hơi bỉ ổi.
Không ít người xung quanh nghe vậy đều gật đầu. Hành vi của Diệp Phàm so với Ninh Hồng Trần quả thật không đáng để nhắc tới. Hắn bảo Bắc Cung Tuyết cách xa Ninh Hồng Trần, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết là tranh giành tình nhân. Còn nữa, Ninh Hồng Trần nhiều lần giúp hắn, hắn không chỉ không cảm kích, còn vô lễ như thế.
Chẳng phải là đố kị Ninh Hồng Trần sao?
Trái lại bất luận là khí độ hay hàm dưỡng, Ninh Hồng Trần đều cao hơn Diệp Phàm rất nhiều, thiên phú và thực lực càng không cần phải nói, không ít người đều lắc đầu.
- Thực lực và tư chất là do trời cho, nhưng khí độ và hàm dưỡng lại do một người tu dưỡng thành, Diệp Phàm chênh lệch quá nhiều.
- Một đệ tử Tiềm Long Phong chưa chắc đã có tương lai. Một thiên chi kiêu nữ của Thần Vũ Phong, hai người không phải cùng một thế giới, cho dù trước khi bước vào Thiên Phủ có quan hệ thân thiết, nhưng chênh lệch trong đó không có cách nào kéo gần.
- Theo ta thấy, Diệp Phàm cũng đáng thương, dù sao trước khi tiến vào Thiên Phủ, hai người giống như thanh mai trúc mã, bây giờ đột nhiên mất đi nữ nhân mình thích, làm như vậy cũng có thể hiểu được.
- Đây là hiện thực, không phải sao?
Trong lúc đám đông bàn tán, Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ đã đến Hoán Đổi Đại Điện. Sau khi nghe sơ qua vài lời bàn tán, bọn họ không khỏi ở bên cạnh nhìn Diệp Phàm, trong hai mắt lộ vẻ hiểu rõ. Quả nhiên sau khi một người từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chung quy sẽ trở nên điên cuồng.
Nhưng các nàng không ngờ thời gian lại ngắn như vậy.
Bắc Cung Tuyết cũng nghe mọi người xung quanh bàn tán ầm ĩ, nghe bọn họ nói Diệp Phàm thích nàng, trái tim nhỏ không khỏi đập loạn, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Diệp ca ca thật sự thích ta sao? Bắc Cung Tuyết cảm giác có chút khác thường.
- Diệp ca ca, thật ra ta và Hồng Trần sư huynh chỉ là sư huynh muội đơn thuần thôi, ngươi đừng hiểu lầm, Hồng Trần sư huynh rất chiếu cố ta, hai lần này đều do hắn ra tay giải vây, hắn là người tốt, Diệp ca ca, ngươi đừng vì chuyện này mà bảo ta không trở thành bằng hữu với Hồng Trần sư huynh.
Bắc Cung Tuyết suy nghĩ một lát, vẫn khẽ nói.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nhíu mày. Hắn tất nhiên nghe được tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh. Bắc Cung Tuyết quả thật xinh đẹp, cũng càng lúc càng thành thục. Cho dù Diệp Phàm đã gặp qua không ít nữ nhân, không thừa nhận Bắc Cung Tuyết xem như mỹ nhân hiếm thấy cũng không được.
Nhưng tình cảm của hắn đối với Bắc Cung Tuyết phần nhiều chỉ như ca ca che chở muội muội, chứ không phải tình yêu nam nữ. Hắn hiểu rõ con người Ninh Hồng Trần, vì bảo vệ Bắc Cung Tuyết, hắn mới nói ra câu này, nhưng người khác không biết, tất nhiên sẽ có hiểu nhầm.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không quá để ý tới suy nghĩ của người khác, bản thân hắn không phải sống nhờ miệng của người khác, nhưng hắn không thể để cho Bắc Cung Tuyết hiểu nhầm, bằng không sau này mọi chuyện sẽ chỉ càng lúc càng khó nói rõ.
- Ta không có hiểu nhầm gì hết. Ngươi có quyền tự do kết bạn với bất kỳ ai. Nhưng ta đã nhần lời Hàn thúc sẽ bảo vệ ngươi ở Thiên Phủ. Có vài người không có ý tốt, ta mới nhắc nhở ngươi tránh xa thôi. Ninh Hồng Trần không có khả năng là người tốt, nếu ngươi vẫn coi ta là sư phụ, hoặc là ca ca của ngươi, vậy nghe lời hãy rời xa đi.
Diệp Phàm dịu dàng nói, theo hắn thấy, với quan hệ giữa hắn và Bắc Cung Tuyết, Bắc Cung Tuyết sẽ phải nghe lời một lần.
- Diệp ca ca, Hồng Trần sư huynh đúng là người tốt, ngươi không ở chung với hắn, ngươi không biết hắn thôi, hắn giúp ta nhiều lần như vậy, ngươi nói một câu ta lại phải xa cách với người khác, Tuyết Nhi làm sao làm được.
Bắc Cung Tuyết bĩu môi uất ức nói, trong lòng thầm nghĩ có thật Diệp ca ca thay đổi không? Trước đây hắn không phải là người như thế.
Diệp Phàm thoáng ngây người, hắn cũng hiểu rõ trong chuyện này là mình khiến người ta khó xử. Nhưng có một số việc hắn không nói rõ được, cũng không thể nói đời trước hắn từng nhìn thấy Ninh Hồng Trần vì bảo bối đã tàn sát sư huynh đệ đồng môn, còn giết đạo lữ của mình?
Hắn ở Tiềm Long Phong, Bắc Cung Tuyết ở Thần Vũ Phong, với tính cách của Bắc Cung Tuyết, nếu không đề phòng nhiều hơn, tám phần sẽ bị Ninh Hồng Trần lừa dối, cho dù hắn giúp đỡ, căn bản cũng không có cách nào giúp được đúng lúc. Dù sao người của Tiềm Long Phong thậm chí không có tư cách bước vào Thần Vũ Phong.
Hắn tất nhiên không hy vọng loại chuyện này sẽ xảy ra. Hắn không khỏi cứng rắn nói:
- Hoặc rời xa người này, hoặc rời xa ta, ngươi tự chọn đi!
Đây là yêu cầu vô lễ. Diệp Phàm thật ra rất không thích hành vi này, nhưng có đôi khi hắn lại không thể không làm như vậy. Hắn chung quy không có khả năng cứ ở bên cạnh bảo vệ Bắc Cung Tuyết, hắn có cuộc sống của mình, cho nên hoặc là ngăn chặn Bắc Cung Tuyết và Ninh Hồng Trần ở chung ngay từ ban đầu.
Hoặc sau này quan tâm nhiều hơn, bảo vệ nhiều hơn. Nhưng hắn không phải thần, luôn có lúc sơ suất. Cho dù muốn giết Ninh Hồng Trần, bây giờ cũng không phải thời cơ tốt. Hắn sống lại một đời, cần lắng đọng sau đó bạo phát, mà không phải giết lung tung giống như không có não, sau đó bị người mạnh hơn giết chết.
Điều hắn có thể làm chính là trong quy định cho phép, làm chuyện mình muốn làm, thứ quy định này có đôi khi lúc nên tuân theo vẫn phải tuân theo, chỉ có cường giả mới có khả năng phá tan quy định. Rõ ràng, Diệp Phàm bây giờ không thể tính là một cường giả.
Lời này vừa nói ra, không ít người không khỏi cười giễu cợt, Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ càng bất đắc dĩ lắc đầu, người như thế cũng đủ ấu trĩ.
Mặt Bắc Cung Tuyết trắng bệch, nàng không ngờ Diệp Phàm sẽ đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy. Nhưng khi nàng thật sự phải lựa chọn, nàng mới phát hiện nó khó khăn tới mức nào, ở trên phương diện tình cảm, Diệp Phàm tất nhiên quan trọng hơn Ninh Hồng Trần. Nhưng nói về tình lý, yêu cầu này của Diệp Phàm đơn giản là vô lý.
Bảo nàng lựa chọn, nàng căn bản không có cách lựa chọn được, nàng mở to mắt nhìn Diệp Phàm cầu xin, nung nịu nói:
- Diệp ca ca, ngươi đừng như vậy!
Đám người thấy thế không khỏi chắt lưỡi. Bắc Cung Tuyết này đúng là đủ bao dung đối với Diệp Phàm, nếu là người khác đã sớm đá hắn rồi.
- Yêu cầu có thể hơi vô lễ, nhưng ít nhất ta sẽ không hại ngươi. Trên thế giới này, mười nghìn người có mười vạn cách nhìn, ta không để ý tới suy nghĩ của người qua đường, ta chỉ quan tâm tới người mà ta quan tâm, quan tâm tới suy nghĩ của người quan tâm ta, vậy còn ngươi?
Diệp Phàm khẽ nói. Khi hắn đưa ra suy nghĩ này, người khác cho rằng hắn kích động. Thật ra Diệp Phàm chỉ thông qua cách thức này để quyết định một việc mà thôi. Từ trước tới nay, hắn xem thường thứ tình yêu này. Nếu Bắc Cung Tuyết thật sự thích hắn, vậy lần này chưa chắc đã không phải là một lần thử thách cảm giác của bản thân.