Vô Địch Thiên Đế

Chương 83: Xen vào việc của người khác

Chương Trước Chương Tiếp

Đại Lực nói cho bọn họ những việc cơ bản cần biết, sau đó cùng Huân Y rời đi. Còn về phong chủ kia, căn bản không có xuất hiện, đương nhiên điều này cũng là bình thường. Dù sao nàng cũng là phong chủ, nếu nhận một học viên mới cũng cần nàng ra gặp một lần, khó tránh khỏi mất thân phận.

Ba người Diệp Phàm lựa chọn ba gian phòng giữa Đại Lực và Huân Y, tùy tiện thu dọn trong phòng một lát, Diệp Phàm gọi Diệp Tàn và Diệp Quỷ đi tới Võ Các Phong. Dù sao trên người cầm một số điểm lớn, chung quy cũng phải tiêu hết nó chứ?

Diệp Phàm tổng cộng có một trăm hai mươi huy hiệu, bị Vệ Thanh Ngọc tham ô bốn mươi cái, vẫn còn tám mươi cái huy hiệu, đổi thành điểm chính là hai vạn bốn nghìn điểm. Hắn đưa cho Bắc Cung Tuyết một vạn điểm, bây giờ còn có một vạn bốn nghìn.

Trong sổ tay nhâp học có bản đồ cả Thiên Phủ, hắn gần như đã đọc thuộc làu làu, dọc đường đi căn bản không cần dừng lại.

Ba người mặc trang phục Tiềm Long Phong rõ ràng đã thu hút sự chú ý của không ít người, có người có ý tốt, có người xem thường, có người lạnh lùng.

Bọn họ đi thẳng tới Hoán Đổi Đại Điện, đại điện rất đông đúc, không ít người vui mừng, hoặc trơ mắt nhìn thứ mình muốn, hay su khi đổi một vài thứ, nhìn mức điểm trên ngọc bài mà khóc không ra nước mắt.

Dọc đường đi, xác suất mọi người quay đầu nhìn ba người Diệp Phàm cũng không cao, nhưng khi tới Hoán Đổi Đại Điện, ánh mắt của hầu hết mọi người đều bị ba người thu hút, không có cách nào, dù sao cường hào trong học viên mới vẫn khiến cho người ta thèm muốn.

Không ít học viên cũ lộ ra ánh mắt khác thường, ba người Diệp Phàm có khoản điểm lớn, tùy tiện bị người mới giày xéo, khó tránh khỏi quá đáng tiếc.

- Ngươi là Diệp Phàm!

Một bóng người rời khỏi đám đông, ngăn cản trước mặt Diệp Phàm, dáng vẻ anh tuấn, hơi kiêu căng, trên người mặc trang phục Linh Phong.

- Chuyện gì?

Người tới không có ý tốt, Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Có người nói hôm nay khi ngươi tới học phủ đã đụng phải cô cô ta. Cô cô ta chắc hẳn đã nói cho ngươi biết quy củ của Thiên Phủ, nói như thế, Thiên Phủ không bình yên như ngươi tượng, tranh đấu giữa các học viên chúng ta vẫn được ủng hộ, chỉ cần không gây ra cụt tay cụt chân, cơ bản không có chuyện gì lớn.

Nam tử kia khoanh tay trước ngực cao giọng nói:

- Tiềm Long Phong ở Thiên Phủ vẫn thuộc loại người bị bắt nạt, ba người các ngươi ở trong đại hội tiếp đón người mới quá nhảy nhót, sau này không tránh khỏi cũng bị giáo huấn. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý về điều này.

- Ồ, vậy cảm ơn sư huynh nhắc nhở, còn có chuyện gì nữa không?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nghiền ngẫm nói. Đối phương nói nhiều như vậy, không phải là muốn mình dựa vào hắn, thuận tiện nộp hơn một vạn điểm cho hắn xem như phí bảo vệ sao? Đời trước hắn đã gặp quá nhiều mánh khóe này rồi.

- Xem ra sư đệ không chỉ làm việc không khéo đưa đẩy, đầu óc cũng không linh hoạt. Loại chuyện này không cần ta phải nói rõ ràng chứ? Ta là Vệ Đông của Vệ gia, Vệ gia chính là gia tộc danh tiếng ở Thiên Phủ, không nói gì khác, ở trong học phủ ta vẫn có chút thể diện.

Vệ Đông cao giọng nói:

- Ngươi muốn yên ổn tu luyện trong học phủ chỉ là chuyện một câu nói của ta thôi. Đương nhiên, một vạn ba nghìn điểm làm thù lao không tính là quá đáng.

- Thật ngại quá, con người ta không thích yên ổn tu luyện, không có việc gì lại cứ thích đánh nhau, cảm ơn ý tốt của sư huynh.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cao giọng nói.

Vệ Đông nghe xong, vẻ mặt khó coi, hừ lạnh một tiếng:

- Sư đệ đừng giả vờ hồ đồ nữa. Thích đánh nhau, chỉ dựa vào chút bản lĩnh này của ngươi sao? Ngươi đừng tưởng rằng chiến thắng học viên cũ trong buổi tiếp nhận học viên mới lại thật sự cho rằng mình mạnh tới mức nào. Trong học phủ toàn hổ nằm, rồng ẩn, ngươi chẳng qua chỉ mới nhìn thấy được một góc nhỏ lộ ra ngoài thôi.

- Thực lực Đường Lộ xem như không tệ, nhưng nàng bỏ ra bao nhiêu sức lực lại không dễ nói. Dù sao đối phó với một học viên mới, không nhất định phải dùng hết sức ứng phó. Hơn nữa tiêu chuẩn của Phượng Minh Phong vẫn không bằng Thiên Phong, cũng không bằng Linh Phong của ta, càng chưa nói tới Thần Vũ Phong, nếu ta mất hứng, cuộc sống của sư đệ sau này sẽ vô cùng tốt đấy.

Vệ Đông đặc biệt nhấn mạnh mấy từ sau.

Mềm không được thì cứng, Diệp Phàm không khỏi cười giễu cợt. Hắn còn chưa tính món nợ của Vệ Thanh Ngọc, lại có người của Vệ gia đưa mặt ra. Nếu là hắn không hung hăng tát một cái, thật sự không phải là tính cách của hắn.

- Ý của sư huynh là muốn nói ta không dựa vào ngươi, sau này sẽ có người không ngừng gây rắc tối cho ta sao?

- Ngươi nói xem?

Hai mắt Vệ Đông hơi nheo lại. Chỉ là một đệ tử mới của Tiềm Long Phong, hắn thật sự không coi ra gì. Hơn nữa, Thiên Phủ trước giờ vẫn mắt nhắm mắt mở đối với loại chuyện này.

- Chỉ dựa vào một kẻ vô dụng như ngươi sao?

Diệp Phàm đột ngột lạnh lùng nói, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Chọc giận Vệ Đông, trừng trị một trận, thu chút lợi tức trước. Đây là dự định Diệp Phàm. Dù sao hắn bị chọc tức, chung quy vẫn phải đòi lại, nén giận không phải là phong cách của hắn.

- Ta chỉ cần một ngón tay là có thể đối phó được với rác rưởi như ngươi. Người Vệ gia các ngươi vẫn vô sỉ như vậy sao? Già cướp của ta bốn mươi huy hiệu, nhỏ còn muốn cướp sạch chỗ còn lại.

- Dù sao già cũng là yêu bà, chẳng qua tuổi lớn hơn ta, ép ta một bậc. Nhỏ là loại không chịu nổi một đòn, cũng dám đánh rắm trước mặt ta?

Trong lúc hai người nói chuyện, có một đám người từ bên ngoài Hoán Đổi Đại Điện đi vào, nghe mọi người xung quanh bàn tán, không khỏi nhìn về phía đám người Diệp Phàm.

Đám người này chính là đám người Ninh Hồng Trần, Dương Nhược Huyên và Bắc Cung Tuyết được hắn đưa tới Hoán Đổi Đại Điện. Làm sư huynh, hắn tất nhiên hiểu rất rõ về cách đổi điểm trong Thiên Phủ, có hắn chỉ dẫn, tất nhiên có thể giúp hai người Bắc Cung Tuyết sử dụng điểm một cách hợp lý.

Đúng lúc, mấy người vừa bước vào Hoán Đổi Đại Điện, lời nói kiêu ngạo của Diệp Phàm đã truyền đến trong tai của bọn họ.

- Đúng là phách lối không giới hạn, người mới đều nhảy nhót như vậy sao?

Nguyệt Lang nhe ra hàm răng máu, nghiền ngẫm nói.

- Sư muội, xem ra tình cảnh bạn đồng hành của ngươi cũng không tốt lắm. Người kia là con cháu Vệ gia, có cần ta đi giúp một tay không!

Ninh Hồng Trần không nói xấu Diệp Phàm, hắn có thể tán đổ hai trong bốn đại mỹ nhân của Phượng Minh Phong Thiên Phủ, không chỉ dựa vào thực lực của hắn, còn có sức hấp dẫn.

Hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện nói xấu sau lưng ai đó trước mặt nữ nhân mà hắn muốn theo đuổi. Bình thường đều là Nguyệt Lang làm chuyện này, nhờ vậy sẽ càng tôn lên phong độ quân tử của hắn.

So với Ninh Hồng Trần, Diệp Phàm lại tương đối tệ hơn. Dù sao bọn họ không nghe được cuộc nói chuyện giữa Diệp Phàm và Vệ Đông lúc trước, bọn họ vừa vào chỉ nghe được lời nói kiêu ngạo của Diệp Phàm.

Đừng nói những người khác, cho dù là Bắc Cung Tuyết cũng cảm thấy hơi bất ngờ, gật đầu nói:

- Hồng Trần sư huynh, làm phiền ngươi giúp Diệp ca ca một tay.

- Dừng, người như thế có gì hay mà giúp chứ? Đáng lẽ phải để cho hắn nhớ lâu hơn.

Nguyệt Lang không để ý nói.

- Người này không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu.

Kiếm Tiên Khách ngậm một cọng linh thảo bên khóe miệng, thờ ơ nói. Nếu nói trong Thần Vũ Phong có ai không thích cả Diệp Phàm và Ninh Hồng Trần, vậy chính là Kiếm Tiên Khách.

Trong lúc mấy người nói nhỏ với nhau, tình cảnh giữa Diệp Phàm cùng Vệ Đông càng thêm căng thẳng.

- Ngươi cũng dám sỉ nhục cô cô ta, còn dám vô lễ với ta như vậy, Diệp Phàm, ngươi quả thật muốn tìm chết?

Vệ Đông giận dữ nói.

Diệp Phàm nghe vậy, hai tay khoanh trước ngực, tay phải xoa mũi, trên gương mặt đẹp trai đầy vẻ thờ ơ nói:

- Hoặc là đánh, hoặc là lăn. Ngươi có thể trở về nói cho Vệ trưởng lão biết, để nàng gây rắc rối cho ta. Dù sao nàng là trưởng lão đối phó với một học viên mới như ta, chuyện mất mặt này, sợ rằng nàng đã quen làm rồi.

- Hừ, đối phó với ngươi còn không cần cô cô ta ra mặt, ngươi tưởng ngươi thắng Đường Lộ ngươi lại có thể muốn làm gì thì làm à? Ở trước mặt ta, ngươi không là gì hết. Ngươi có giỏi theo ta ra ngoài tranh đấu. Nếu hôm nay ta không đánh cho ngươi làm chó gặm phân, ngày hôm nay lão tử lại ăn phân.

Vệ Đông nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này muốn đi ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, có mấy người ngăn Vệ Đông lại:

- Vệ huynh cần gì phải tức giận thế? Người này là bằng hữu của sư muội ta, ngươi cho ta chút mặt mũi, đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho hắn đi.

Ninh Hồng Trần mỉm cười, đồng thời lấy ra một chiếc nhẫn chứa vật:

- Đây là chút tấm lòng của sư muội ta. Ngươi cho ta chút mặt mũi, chuyện này coi như sư đệ mới tới không hiểu chuyện.

Vệ Đông nghe vậy không khỏi nhận lấy chiếc nhẫn, nguyên lực chuyển động, trên mặt vui mừng bất ngờ, cười nói:

- Tất nhiên Hồng Trần huynh ra mặt, ta vẫn phải nể mặt.

Vệ Đông quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm, cao giọng nói:

- Coi như ngươi gặp may mắn. Ngươi tốt nhất nên cầu cho sau này đừng gặp phải ta, hừ!

Vệ Đông nói xong rời đi luôn. Ánh mắt Diệp Phàm trở nên sắc bén, lạnh lùng liếc nhìn Ninh Hồng Trần, không hề có ý định cảm ơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)