Diệp Phàm tin chắc hai tỷ muội không lừa gạt hắn, không biết trên mặt 'Lạc Phượng Vũ' phía sau đã đỏ bừng. 'Lạc Tố Tố' lại dùng bàn tay trắng mịn che miệng, đôi mắt phượng nheo lại như vầng trăng khuyết.
...
Thiên Linh Cư chính là địa bàn của Phong Tình Kiếm, Diệp Phàm quen việc dễ làm, không đến nửa canh giờ đã chạy tới đây.
Âu Dương Tu vô cùng hào phóng, một mình bao hết cả Thiên Linh Cư, thậm chí mua hết đầu đêm của tất cả nữ tử trên Tiên Tử Vũ Trì để cùng vui với các thiên tài sẽ tới hôm nay.
Đương nhiên, bởi vì trong những thiên tài tới đây còn có các nữ tử như Bắc Cung Tuyết, Lạc Bắc Linh cùng với Y Linh Lung vân vân, Âu Dương Tu cố ý mua một số nam tử tiếp khách trông cực kỳ đẹp trai, có thể nói là đã chiếu cố đủ các mặt.
Diệp Phàm đến không sớm nhưng không tính là muộn, chờ hắn bước vào sảnh tiệc, đám người Sở Phong Vân đã ngồi vào chỗ.
Hai nàng Lạc Phượng Vũ lập tức trở thành tiêu điểm chú ý trong đại sảnh. Hai nàng tỉ mỉ trang điểm đã khiến đám người Sở Phong Vân cũng phải kinh ngạc. So với hai nàng, nữ tử xinh đẹp trên Tiên Tử Vũ Trì cũng phải trở nên tầm thường.
Vương Trọng đang vuốt ve nữ tử bên cạnh, nhìn thấy ba người Diệp Phàm đến, lập tức nhìn về phía hai nàng Lạc Phượng Vũ, ánh mắt lạnh lùng và khẽ hừ một tiếng.
Sở Phong Vân chắp tay, khẽ nói với Diệp Phàm:
- Diệp huynh!
- Sở huynh!
Diệp Phàm mỉm cười đáp lễ, tiếp đó nhìn về phía Âu Dương Tu, cười nói:
- Âu Dương công tử, chúc mừng ngươi tu hành tăng cao một bậc, đây chút quà mọn không đáng chú ý tới.
Diệp Phàm nói xong, bắn ra một chiếc nhẫn chứa vật. Âu Dương Tu tiện tay đón lấy, cười nói:
- Diệp công tử có thể tham dự bữa tiệc lần này là vinh hạnh của ta rồi. Mời ngồi. Ta vốn thu xếp tiểu mỹ nhân cho Diệp huynh, nhưng Diệp huynh dẫn đến hai vị quốc sắc thiên hương, ta sẽ không bêu xấu nữa.
Âu Dương Tu nói, giơ tay ra hiệu về phía Sở Phong Vân nói, chợt sắc mặt thay đổi. Rõ ràng hắn dùng hồn lực quét qua chiếc nhẫn chứa vật, bị kinh ngạc trước sự hào phóng của Diệp Phàm. Trong này có không ít Vạn Niên Khổ Tủy cùng với một viên Phá Tôn Đan, quà tặng xem ra hơi quý trọng.
Rất nhiều người ở đây đã chú ý tới, mỗi người đều có một bàn ngọc nhỏ, phía trước bàn ngọc có ba cái ghế ngọc trắng, ở giữa là ghế khách mời chính, hai bên là chỗ ngồi của thị nữ chịu trách nhiệm tiếp đón khách. Thị nữ một mặt là để khách thưởng thức, mặt khác là rót rượu gắp thức ăn cho khách.
Âu Dương Tu lựa chọn rất nữ tử xinh đẹp của Thiên Linh Cư để tiếp đón các nam tu, cũng tìm rất nhiều nam tử đẹp trai tiếp đón đám nữ tu Lạc Bắc Linh. Thân phận của Lạc Phượng Vũ vốn nhỏ bé nhưng chỗ hai nàng đứng sát phía sau, hiển nhiên là đi theo Diệp Phàm đến đây.
Trên phương diện nào đó, Diệp Phàm quả thật có thể diện. Dù sao Lạc Phượng Vũ có thể làm khách tự nhiên cam tâm tình nguyện trở thành thị nữ ngồi bên cạnh Diệp Phàm.
Diệp Phàm không định để hai người Lạc Phượng Vũ ngồi vào chỗ khác mời. Lạc Phượng Vũ làm vậy là nói rõ cho Diệp Phàm biết, nàng tới để cho Vương Trọng buồn nôn.
Chẳng bao lâu đã có rất nhiều nam tu nữ tu đến đây. Tử Mặc nhìn thấy Diệp Phàm, vẻ mặt dĩ nhiên khó chịu. Lưu Chấn Hám làm võ tu của Trung Linh Cảnh, lịch sự chào hỏi Diệp Phàm và Sở Phong Vân. Đám người Lưu Chấn và Y Linh Lung cũng lịch sự mỉm cười.
Những người ngồi đây đều là thiên kiêu của bốn đại linh cảnh. Có thể nói tương lai Thiên Vũ chính là do những người này quyết định. Chỉ một lần tụ tập đơn giản, đẳng cấp lại cao tới mức những võ tu khác không dám nghĩ tới.
Rất nhiều nữ tu Thiên Linh Cư đỏ mặt vì hưng phấn, bao nhiêu nữ tu nằm mơ có thể ngồi cùng những thiên chi kiêu tử này cũng không được.
Nam tu Thiên Linh Cư càng kích động khó diễn tả được. Đám nữ tử Bắc Cung Tuyết, Y Linh Lung, Lạc Bắc Linh này có ai không phải là nữ thần trong cảm nhận của vô số nam tu. Nếu bọn họ có thể ngồi bên cạnh những nữ tử này, cho dù làm một nam nhân nhỏ bé không đáng kể tới của các nàng, bọn họ cũng thấy tự hào.
Ở trong thế giới người mạnh là vua, có người có thể hèn mọn trong bụi bặm, có người có thể cao ngạo đến tận trời cao, tôn nghiêm chính là thứ xa xỉ nhất đối với người yếu.
Bắc Cung Tuyết đi thẳng tới bên cạnh của Diệp Phàm, sau đó ngồi xuống trước bàn của hắn. Nàng không định bắt chuyện với Diệp Phàm, nhưng sự lạnh lùng đó làm cho nam tu được Âu Dương Tu thu xếp ngồi cùng thấy khó xử.
Bắc Cung Tuyết nhìn hai nam tử được Âu Dương Tu sắp xếp, xét về vẻ bề ngoài, bọn họ tuyệt đối là cấp bậc mỹ nam tử, đối với một số nữ tu mạnh mẽ đúng là đối tượng rất tốt để mây mưa. Nhưng nàng chỉ cảm thấy buồn nôn.
Bắc Cung Tuyết nhìn về phía Diệp Phàm, giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Ngươi cảm thấy ta nên tiếp nhận lòng tốt này sao?
Một câu nói không đầu không đuôi, sợ là người không quen biết Bắc Cung Tuyết sẽ không có cách nào hiểu được.
Diệp Phàm nghe vậy khẽ nhíu mày, nói tiếp:
- Không được!
- Nhưng ngươi làm được những chuyện tương tự, không công bằng.
Bắc Cung Tuyết dường như đang phản bác, giọng nói lại vô cùng bình thản.
- Ta có thể nhưng ngươi không được!
- Ngươi vẫn bá đạo như vậy.
Bắc Cung Tuyết khẽ nói. Bên cạnh Diệp Phàm có Lạc Phượng Vũ và Lạc Tố Tố, dựa vào đâu bên cạnh nàng không thể có nam nhân khác, điều này cũng giống như nàng và Ninh Hồng Trần trước đây, nàng chưa bao giờ phát sinh bất cứ chuyện gì với Ninh Hồng Trần, nhưng Diệp Phàm lại qua lại với Huân Y, lẽ nào điều này là công bằng sao?
Không công bằng. Nhưng ở thế giới này làm gì có chuyện gì công bằng? Tư tưởng nam tôn nữ ti đã in sâu vào trong lòng người, quy tắc người mạnh là vua chính là luật sắt, người nói công bằng có đôi khi thật sự rất nực cười. Ở thế giới này, nếu nữ nhân có rất nhiều nam nhân, người khác sẽ cảm thấy nữ nhân này bẩn thỉu. Nam nhân có rất nhiều nữ nhân, người khác sẽ cảm thấy nam nhân rất mạnh.
Sự so sánh nực cười này không phải là một sự thối nát sao? Nhưng nói cách khác, nữ nhân không có thực lực, không có tư chất trời cho, nhưng nàng còn có thể dựa vào gương mặt thu được vô số tài nguyên tu hành. Nam nhân không có thực lực, không có tư chất chính là kẻ vô dụng, sẽ bị người ta giẫm xuống dưới chân.
Nam nhân không mạnh mẽ chỉ là một con chó, không có bất kỳ một nữ nhân nào sẽ thích một kẻ vô dụng. Loại nam nhân này bị vứt bỏ, bị giẫm đạp lên tôn nghiêm, bị mất đi tương lai, nhưng chưa từng có một nam nhân nào từng nói không công bằng?
Một người sinh ra có thể quyết định cả cuộc đời của hắn, ngoại trừ phục vụ quên mình, liều mạng đánh ra một tương lai, bọn họ không có con đường nào có thể đi, bọn họ không có cách nào dựa vào cơ thể, dựa vào gương mặt để thu hoạch tài nguyên.
Mặc dù có cũng sẽ bị người ta xem thường. Nữ nhân không phải lo lắng về điều này. Các nàng dựa vào nam nhân mạnh mẽ là danh chính ngôn thuận, lẽ nào điều này là công bằng sao?
Công bằng? Làm gì có công bằng, hoặc ngươi trở thành người lập ra quy định, hoặc ngươi tuân theo quy tắc của thế giới này. Diệp Phàm sinh ra ở thế giới này, hắn không vượt ra ngoài tư tưởng của thế giới này. Hắn có thể ôm rất nhiều nữ nhân, nhưng hắn không ủng hộ một nữ nhân có rất nhiều nam nhân, loại tư tưởng này đã theo hắn từ khi sinh ra, cũng giống như hắn liều mạng trở nên mạnh mẽ chỉ để trở thành người lập ra quy tắc vậy.
Hắn nhất định phải mạnh mẽ, nếu hắn là một kẻ yếu, hắn không có tư cách được công nhận, được ủng hộ gì.