- Tỷ tỷ, thật... Thật mắc cỡ!
Lạc Tố Tố đỏ bừng nhìn Lạc Phượng Vũ, dịu dàng nói.
- Hì hì, đến lúc đó hắn tất nhiên sẽ nghĩ rằng ngươi là ta, nhưng một khi nguyên âm xử nữ của ngươi bị hắn thu được, hắn tất nhiên có thể hiểu ra. Đến lúc đó, vẻ mặt của hắn nhất định sẽ đặc biệt thú vị.
Lạc Phượng Vũ dịu dàng nói. Bình thường tấm thân xử nữ của võ tu rất dễ dàng bị nhận ra, nhưng cũng không phải không có cách che giấu chuyện mình thất thân. Thật ra trước đó Thu Nguyệt vẫn luôn sử dụng nguyên lực che giấu, chỉ có điều che giấu như vậy không thể lừa được cường giả Thánh Hiền,.
Lạc Phượng Vũ che giấu cũng không thể qua mắt được cường giả Thánh Hiền, nhưng tuyệt đối có thể lừa được Diệp Phàm. Hơn nữa, Diệp Phàm hiểu tình cảnh của Lạc Phượng Vũ, dù sao giữa bọn họ chỉ là dục vọng đơn thuần, tuyệt đối không có tình cảm khắc cốt ghi xương. Lạc Phượng Vũ không hy vọng để cho người khác biết quan hệ giữa mình và Diệp Phàm.
Vì vậy Lạc Phượng Vũ sử dụng nguyên lực che giấu, Diệp Phàm sẽ không cố ý sử dụng hồn lực cảm nhận, đồng thời thông qua tấm thân xử nữ để phân biệt hai tỷ muội. Đối với Lạc Phượng Vũ, đó không phải là phương pháp tốt để phân biệt.
Đây cũng là lý do Lạc Phượng Vũ nghĩ ra một chiêu này để tác hợp cho muội muội của mình và Diệp Phàm. Nàng rất hiểu Diệp Phàm, nếu chỉ là dục vọng đơn thuần, có lẽ Diệp Phàm đã sớm có cơ thể của Lạc Tố Tố. Nhưng người này thật ra rất dứt khoát, hắn rất thận trọng khi dính vào chuyện yêu đương, nếu đơn thuần là quan hệ ngươi tình ta nguyện, hắn sẽ không giả mù sa mưa từ chối.
Ở thế giới võ tu, nói tình yêu thuần khiết hoặc giữ mình trong sạch là chuyện vô nghĩa. Chỉ cần ngươi đủ mạnh mẽ, bất kể ngươi là nam nhân hay nữ nhân đều có thể lựa chọn hưởng thụ dục vọng đơn thuần.
- Nhưng… nếu Diệp Phàm không cẩn thận đoạt lấy ta, đến lúc đó hắn tức giận vì cho rằng ta lừa dối hắn, không liên hệ với ta nữa thì phải làm sao?
Lạc Tố Tố hơi lo lắng nói.
- Muội muội ngốc, ngươi cùng Diệp Phàm ở chung lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu hắn sao? Vì sao hắn mãi vẫn chưa tiếp nhận ngươi? Bởi vì chỉ cần hắn tiếp nhận ngươi, chính là cả đời tuân thủ. Ta quen biết với hắn bao lâu mà hắn đối xử với ta như vậy?
- Bởi vì hắn biết rõ, ta không có tình cảm với hắn, giữa chúng ta chỉ là dục vọng đơn thuần. Nhưng ta thấy người này là một nam nhân rất có trách nhiệm, hắn hiểu rõ tình cảm của ngươi dành cho hắn, cho nên hắn mãi vẫn không lựa chọn, bởi vì hắn tiếp nhận ngươi, cả đời ngươi và hắn sẽ dính dáng tới nhau. Tình cảnh của hắn không tốt lắm, rất có khả năng sẽ liên lụy tới ngươi.
Lạc Phượng Vũ nói tiếp:
- Hơn nữa hắn có rất nhiều kẻ địch, võ đạo của hắn rất gian nan, nếu ngươi theo hắn, tất nhiên sẽ chịu rất nhiều khổ cực. Hắn suy nghĩ tới những điều đó là vì hắn quan tâm tới ngươi, ta lại khác. Giữa ta với hắn, hắn không cần lo lắng những điều đó. Bởi vì ta có con đường của mình, hắn sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với ta, ngươi hiểu không?
- Nhưng ta hiểu rõ tính cách của muội muội ngươi, người và chuyện mà ngươi đã nhận định, cho dù có khó khăn, ngươi cũng sẽ không từ bỏ. Nhưng ngươi lại thích che giấu tình cảm trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một chiêu như thế là sử dụng tốt nhất. Ngươi yên tâm, nếu đến lúc đó Diệp Phàm phát hiện ra hắn vô ý đoạt lấy ngươi, tất nhiên sẽ vứt bỏ tất cả lo lắng, dùng cả tính mạng bảo vệ ngươi.
- Có đôi khi ta cảm thấy Diệp Phàm thật sự không dứt khoát, nhưng có thể chuyện đó liên quan tới quá khứ của hắn. Ta điều tra qua, trong Thiên Phủ cũng có nữ tử có quan hệ rất tốt với hắn. Nhưng lúc Thiên Phủ bị hủy diệt, thánh nữ Si Tình Cốc Huân Y vì cứu hắn đã chết đi, cũng bởi vì hắn mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.
- Bởi vì mất đi cho nên mới hiểu được sự đau khổ này. Hắn vừa không muốn liên lụy ngươi, làm cho ngươi bị thương tổn, đồng thời không có cách nào từ chối tình yêu của ngươi làm cho ngươi đau lòng, cho nên điều hắn cần phải làm là liều mạng tu hành, chờ hắn đạt tới đỉnh của Thiên Vũ, có năng lực bảo vệ người bên cạnh, ta tin tưởng hắn sẽ không còn từ chối nữa.
- Tỷ tỷ, sao ngươi hiểu rõ Diệp Phàm như vậy?
Lạc Tố Tố nghe vậy thì tò mò nói.
- Bởi vì ta bị hắn làm rồi.
Lạc Phượng Vũ nghe vậy chợt cười quyến rũ, nhìn chằm chằm vào Lạc Tố Tố nói.
- Tỷ tỷ, ngươi đúng là...
Lạc Tố Tố nghẹn lời nhìn Lạc Phượng Vũ, tiếp đó đạo khí trên thân chậm rãi biến thành trang phục màu trắng có thêu hình hoa sen. Lạc Phượng Vũ lại biến ra trang phục có hình trúc xanh.
- Muội muội, ngươi còn phải cố gắng hơn nữa, tuyệt đối không thể để cho Diệp Phàm nhìn ra sơ hở. Nam nhân này ngây ngô như thế, nếu ngươi không tốn chút tâm tư, ai biết bao giờ hắn mới có thể ý thức được tầm quan trọng của ngươi.
- Biết rồi!
Hai người nhìn nhau cười, căn phòng dường như lập tức biến thành Tiên cảnh, xét về vẻ đẹp, ngoại trừ Tử Nhứ Ngưng, sợ rằng không có người nào có thể thật sự so sánh được với đôi tỷ muội nghiêng nước nghiêng trời này.
...
Diệp Phàm đang ở bên ngoài tùy tiện nghỉ ngơi. Hai nữ nhân này thật sự dùng hết một giờ à? Trong lòng Diệp Phàm âm thầm phỉ nhổ. Bọn họ không phải người phàm, không cần liên tục thay quần áo, trang điểm. Hai người có đạo khí muốn thay đổi trang phục thế nào là chuyện trong một giây.
Bọn họ có nguyên lực, có thể dễ dàng loại bỏ dơ bẩn trên người. Cho dù nữ tử thích sạch sẽ, ngâm ngâm linh tuyền cũng không cần lâu như vậy.
Đại Đế nằm sấp trên vai của Diệp Phàm tiến vào mộng đẹp. Nhóc này trừ ăn ra chính là ngủ, cả đời này cũng không có theo đuổi gì, không biết là thật hay ảo giác, Diệp Phàm phát hiện Đại Đế nặng hơn nhiều. Chắc không phải nhóc này lại mập thêm chứ?
Trong lúc Diệp Phàm đang âm thầm oán trách, cửa phòng của hai tỷ muội cuối cùng cũng mở ra. Kinh ngạc, tiếp theo là thán phục, Diệp Phàm hoàn toàn không keo kiệt ánh mắt tán thưởng đối với hai người.
Ngoại trừ có chút khác biệt về trang phục, hai người ăn mặc hoàn toàn giống nhau, đôi môi nhỏ nhắn, mắt phượng mê người, trang điểm thêm chút phấn, mái tóc dài đen nhánh, dáng vẻ duyên dáng động lòng người, từng bước uyển chuyên lộ ra phong thái tài hoa vô hạn.
Hai người hiển nhiên đã trang điểm cực kỳ tỉ mỉ, bất luận là trang sức hay cách trang điểm đều tao nhã, đúng mực, dáng vẻ quốc sắc thiên hương càng thêm thu hút động lòng người.
- Chẳng qua đi tham dự một bữa tiệc thôi, có cần trang điểm lộng lẫy nưh vậy không?
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Còn không phải để tăng thêm thể diện cho ngươi sao?
'Lạc Phượng Vũ' lườm Diệp Phàm nói. 'Lạc Tố Tố' lại khẽ mím môi, xấu hổ liếc mắt nhìn Diệp Phàm, dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ nghĩ tới Vương Trọng bắt nạt nàng hôm qua, hôm nay tất nhiên cũng sẽ trình diện, hắn không phải có ý với tỷ tỷ sao? Hôm nay tỷ tỷ trang điểm thật xinh đẹp, đi theo Diệp Phàm ngươi cho hắn tức chết đi.
- A, vậy ngày kia tới lúc Vương Trọng đối chiến với ta, có thể phát huy ra 120% chiến lực rồi !
Diệp Phàm nghe vậy nói đùa. Đây đúng là tính cách của Lạc Phượng Vũ, nữ nhân dễ mang thù.
- Sao chứ, ngươi sợ à?
'Lạc Phượng Vũ' nghe vậy dịu dàng nói.
- Sợ? Trong từ điển của ta không có chữ sợ. Đi thôi, đừng tới muộn sẽ mất lịch sự !
Diệp Phàm nghe vậy không để ý nói, sau đó xoay người đi về phía cửa viện, hai nàng liếc mắt nhìn đối phương với ánh mắt kỳ lạ, dường như đang hỏi thăm đối phương: Ta giả vờ có giống không?
Diệp Phàm đi ở phía trước, khẽ nhíu mày. Không biết vì sao, Lạc Tố Tố và Lạc Phượng Vũ cho hắn cảm giác kỳ lạ, chẳng lẽ hai người này liên kết với nhau trêu ta?
Nghi ngờ này vẫn duy trì đến khi 'Lạc Phượng Vũ' ung dung ghé sát bên tai hắn, giọng nói đầy quyến rũ nói:
- Diệp Phàm, ngươi phải giúp ta trừng trị Vương Trọng, sau này ta sẽ tìm thời gian bảo muội muội quay về chỗ dừng chân của Lạc gia một chuyến, ngươi tới trong phòng ta nhé.
Lạc Phượng Vũ nói xong thì đi tụt lại phía sau Diệp Phàm. Dục vọng chợt dâng lên trong lòng Diệp Phàm. Hắn tin chắc người này là Lạc Phượng Vũ, trông Lạc Tố Tố không phải là người nói ra được những lời như vậy.