Diệp Phàm nhìn gương mặt Lạc Phượng Vũ nhăn nhó biến dạng vì đau đớn, sát ý lạnh lẽo điên cuồng tràn ngập trái tim hắn. Hai tay hắn siết chặt, hận không thể lập tức chém chết Vương Trọng.
Trên đấu pháp trường sống chết có số, nhưng nữ nhân đã có quan hệ da thịt gần gũi với mình bị hành hạ như vậy, hắn làm sao có thể chịu được. Giọng nói bất lực của Lạc Tố Tố không ngừng vọng vào tai Diệp Phàm:
- Diệp Phàm, ngươi mau cứu tỷ tỷ của ta, nhanh nghĩ cách cứu tỷ tỷ đi.
Bất lực, sốt ruột, tuyệt vọng.
Hai tay của Diệp Phàm siết chặt, sát ý gần như đông lại thành thực chất, không chỉ Diệp Phàm, khí tức của Sở Phong Vân cũng cực kỳ lạnh lẽo. Hành vi này của Vương Trọng chính là đánh vào mặt Trung Linh Cảnh.
Vương Trọng nhíu mày nhìn Lạc Phượng Vũ, trong lòng càng thêm tức giận. Lạc Phượng Vũ càng từ chối, càng khiến hắn không nhịn được muốn giữ nữ nhân này lại. Từ trước tới nay, võ đạo của hắn là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Lạc Phượng Vũ phản kháng làm cho hắn rất khó chịu.
Mắt Lạc Phượng Vũ nhìn về phía Diệp Phàm, tay cầm trường kiếm nhưng bị Vương Trọng khống chế không thể nào nhúc nhích. Cùng là thiên kiêu, một người là Hư Cương tứ trọng, một người là Chí Tôn nhị trọng, chênh lệch trong đó quá xa.
- Hừ, không làm nữ nhân của ta, chẳng lẽ ngươi thích tên vô dụng nào sao? Cũng đúng, nữ nhân các ngươi luôn ngu xuẩn, thường bị một vài nam nhân được gọi là trọng tình trọng nghĩa thu hút. Nhưng đối với ta, điều này là vô tri. Thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có tất cả.
Vương Trọng theo ánh mắt Lạc Phượng Vũ nhìn về phía Diệp Phàm, lúc này hừ lạnh nói:
- Hôm nay ngươi muốn theo hay không theo cũng phải theo.
- Chẳng qua là chết một lần thôi. Nếu đã tu hành, sớm hay muộn gì cũng phải chết.
Lạc Phượng Vũ nghe vậy thản nhiên nói:
- Còn nữa, Diệp Phàm không phải kẻ vô dụng, hắn mạnh hơn bất kỳ kẻ nào trong các ngươi.
- Vớ vẩn, hắn chỉ là một con kiến hôi Hợp Thánh cửu trọng thôi, ngươi muốn chết, ha ha, nghĩ thật hay. Vương Trọng ta từ khi tu hành tới bây giờ, chưa từng có một nữ nhân nào dám từ chối ta. Nữ nhân từ chối đều bị ta chơi tới chết, ngươi cũng không ngoại lệ.
Vương Trọng nghe vậy cười lạnh, tiếp đó xách Lạc Phượng Vũ lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi dính máu của nàng, lúc này liếm môi nói:
- Ta đã từng nói, nữ nhân mà ta muốn đều không thể chạy thoát được. Cái miệng nhỏ nhắn này trông rất mê người, ta rất muốn nếm thử.
Tiếp đó, ngay trước mặt tất cả mọi người, hắn hôn lên môi Lạc Phượng Vũ. Vô số võ tu của Trung Linh Cảnh đều căm phẫn, vô cùng tức giận. Lạc Đồng còn muốn đứng lên. Nhưng vào lúc này, một bóng người lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bay lên trên đấu pháp trường, một quyền đánh xuống, tiếng nổvang lên.
Thanh Long rít gào, long uy hạ xuống. Vương Trọng lập tức cứng người, tiếp đó xoay lại đánh ra một quyền:
- Lăn!
Ầm!
Nắm đấm của hai người va chạm trên không trung. Nhưng ngay sau đó, một tiếng quát chói tai vang lên:
- Kẻ lăn là ngươi!
Ầm!
Lực lượng cực hạn nổ tung giữa không trung. Tiếp đó, bóng dáng của Vương Trọng bay ngược trong ánh mắt khó tin của mọi người. Sau khi lùi lại mấy chục bước, hắn mới miễn cưỡng dừng lại được. Trên mặt đất đều là dấu chân cực sâu của Vương Trọng. Rõ ràng vừa rồi hắn đã phải tốn sức lực rất lớn mới chống lại được.
Một tay hắn ôm lấy thắt lưng của Lạc Phượng Vũ, tiếp đó thần văn nguyên lực điên cuồng rót vào trong vết thương, xương quai xanh vừa gãy bắt đầu chậm rãi khôi phục.
- Làm càn!
Một tiếng quát lớn vang lên, tiếp đó Đường Vô Úy bay ra, lực lượng Thánh Hiền cảnh phát ra không hề che giấu. Cả bầu trời dường như đang run rẩy dưới uy lực của Thánh Hiền cảnh này.
- Dừng lại cho ta!
Giọng nói Thu Nguyệt vang lên, đồng thời nguyên lực đáng sợ được phát ra. Hai đại Thánh Hiền trực tiếp phát ra một chiêu kinh thiên động địa ngay giữa không trung.
Ầm!
Không gian vỡ nát, tiếp đó lập tức được tái tạo lại. sóng năng lượng hóa thành khí phai mờ trong không trung, cuốn ra khắp nơi.
Hai đại cường giả đứng giữa không trung, từ phía xa nhìn nhau. Tay Thu Nguyệt khẽ run rẩy, gương mặt đỏ khác thường. Đường Vô Úy chính là người mạnh nhất Nam Linh Cảnh, xét về thực lực, rõ ràng mạnh hơn Thu Nguyệt nhiều.
- Trung Linh Cảnh làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bắt nạt Nam Linh Cảnh ta không có người sao? Lúc hai người giao chiến, không ngờ có người thứ ba xông lên, hừ, không bằng bảo đám người Diệp Phàm, Sở Phong Vân cùng lên đi, Vương Trọng chúng ta sex trực tiếp quét ngang.
Đường Vô Úy lạnh lùng nói.
Tử Đông Cừu cũng nhíu mày nhìn Thu Nguyệt, trong lòng thầm thở dài. Đường Vô Úy suýt nữa đã ra tay giết chết tiểu bối kia. Thu Nguyệt thật sự ra dốc hết sức che chở cho người này.
- Buồn cười, ở trên cuộc so tài thiên hạ, người thắng có thể giết người, nhưng tuyệt đối không cho phép sỉ nhục nữ tu. Vương Trọng thiên tài của Nam Linh Cảnh dám mưu toan dâm loạn Lạc Phượng Vũ ngay trước mặt tất cả mọi người, nếu hôm nay Diệp Phàm không tới, ta hoặc lão tổ Lạc gia Lạc Đồng cũng sẽ lên. Tử Đông Cừu, cuộc so tài thiên hạ này được tổ chức ở Chí Tôn học phủ các ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn khoanh tay đứng nhìn?
Thu Nguyệt nghe vậy cao giọng nói, tiếp đó gọi tên Tử Đông Cừu ra. Trong những người ở đây, chỉ có Tử Đông Cừu có thể đánh với Đường Vô Úy một trận, thực lực của Thu Nguyệt còn kém hơn rất nhiều.
- Thu tiền bối nói không sai, trên cuộc so tài thiên hạ này có thể giết người, có thể phế bỏ tu vi của người khác, nhưng nếu nữ tu có thể bị tùy tiện sỉ nhục trên đó, vậy còn tính là thi đấu gì nữa?
- Không sai, quả nhiên là Nam Man không có giáo dục, mất mặt xấu hổ.
- Chuyện này phải phải cho chúng ta một công đạo.
Lúc này, vô số võ tu Trung Linh Cảnh đều ủng hộ Thu Nguyệt. Tử Đông Cừu nhìn thấy lòng dân ở bên phía Thu Nguyệt, dự định muốn mượn đao giết người thất bại, lúc này bay đến không trung, chắp tay nói với Đường Vô Úy:
- Đường sư huynh, nếu tham gia cuộc so tài thiên hạ, tóm lại phải tuân theo quy định thi đấu chúng ta ta. Trong lúc thi đấu, Diệp Phàm không nên nhúng tay vào. Đây là Diệp Phàm trái với quy định. Nhưng đồng thời trên sân thi đấu tuyệt đối không cho phép xuất hiện hành vi làm nhục nữ tu.
- Hừ, người thắng làm vua, tiểu bối tên là Lạc Phượng Vũ này tài nghệ không bằng người, làm sao có thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay. Người mạnh là vua là pháp tắc của võ tu chúng ta. Tuy Vương Trọng làm việc hơi lỗ mãng, nhưng quy tắc của Nam Linh Cảnh chúng ta là vậy, không phải không thể hiểu được. Cho dù có sai, chúng ta có thể nhận sai, nhưng nếu tuyển thủ dự thi khác có thể tùy ý ra tay trên sân thi đấu, vậy xin hỏi tính công bằng trong thi đấu ở đâu?
Đường Vô Úy rõ ràng không muốn dễ dàng tha cho Diệp Phàm, nói thẳng.
Nếu đổi lại thành người khác, lúc này tất nhiên sẽ vô cùng cứng rắn. Điều này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của Trung Linh Cảnh, nhưng trước đây Diệp Phàm bị dư luận đè ép, Chí Tôn học phủ cũng tham dự vào trong đó. Đường Vô Úy dễ dàng đoán được Chí Tôn học phủ cùng Vạn Đạo học phủ không hợp nhau, Tử Đông Cừu định nhằm vào Diệp Phàm.
Như vậy khả năng thao tác trong chuyện này sẽ lớn hơn nhiều. Hắn tin tưởng Tử Đông Cừu tất nhiên sẽ mượn cơ hội này giúp hắn thu thập Diệp Phàm.
Đương nhiên, có Thu Nguyệt ở đó, có một số việc không thể làm thái quá, nhưng Lạc Phượng Vũ còn đang trên đài, chưa chắc đã không thể lấy tính mạng của Lạc Phượng Vũ ra uy hiếp, để Diệp Phàm tự mình đáp ứng một vài chuyện.
Bọn họ đều là lão quái vật tu hành nghìn năm, có người nào không đi một bước tính mười bước. Sự mạnh mẽ của Diệp Phàm đã rõ như ban ngày. Ít nhất một quyền vừa rồi đã đẩy lùi Vương Trọng làm Đường Vô Úy kích động. Phải biết tu vi của tiểu bối này mới chỉ là Hợp Thánh cửu trọng. Nếu hắn đạt tới Chí Tôn nhị trọng, chẳng phải có thể giết chết Vương Trọng trong nháy mắt sao?
Vương Trọng chính là thiên kiêu đứng đầu Nam Linh Cảnh, hai chữ đứng đầu này không phải chỉ tốc độ tu hành của hắn, còn có chiến lực của hắn, chiến lực vô địch trong cùng cấp.