Lạc Phượng Vũ xinh đẹp mê người, Vương Trọng cường tráng uy vũ, chỉ nhìn từ bề ngoài, hai người hoàn toàn không phải là đối thủ cùng cấp.
Vương Trọng nhìn Lạc Phượng Vũ. Nàng rất đẹp. Ở Nam Linh Cảnh có rất ít nữ tử xinh đẹp như vậy. Bất luận là tướng mạo hay khí chất đều có thể khiến nam nhân phải động lòng. Ở Nam Linh Cảnh, Vương Trọng coi trọng nữ nhân nào, hắn sẽ trực tiếp cướp lấy. Đối với nữ tử Trung Linh Cảnh, hắn cũng muốn làm vậy.
- Làm nữ nhân của ta, hoặc là chết!
Vương Trọng khẽ nói, khí tức cuồng bạo không hề khách khí đánh thẳng vào Lạc Phượng Vũ, Diệp Phàm ở khu chờ chiến nghe vậy, lãnh đạm nhìn về phía Vương Trọng. Mặc dù Lạc Phượng Vũ và hắn chỉ là quan hệ thân thiết trên xác thịt, nhưng những lời này vẫn khiến hắn rất khó chịu.
- Ta không có hứng thú với ngươi.
Lạc Phượng Vũ nghe vậy thì nói thẳng, trường kiếm rút ra. Hàn Băng Chi Lực trực tiếp ngưng tụ thành băng văn thần bí, trên thanh kiếm mảnh lập tức hiện ra một lớp băng sương màu trắng.
- Ta không cần ngươi có hứng thú với ta. Ta cũng không quan tâm ngươi có hứng thú với ai, muốn sống thì phải ngoan ngoãn nghe lời!
Vương Trọng nghe vậy nói thẳng. Sau đó hắn nhún người nhảy lên, thân hình lập tức xuất hiện ở trên không trung. Trong chớp mắt tiếp theo, chỉ thấy còn lại một tàn ảnh, một quyền đã tới sát mũi của Lạc Phượng Vũ.
- Băng Phong!
Giọng nói lạnh lùng của Lạc Phượng Vũ vang lên. Tiếp đó, trước mặt nàng xuất hiện vô số hàn băng ngăn cản này một quyền với khí thế mạnh mẽ này. Đồng thời, trường kiếm đâm ra, kiếm khí xông thẳng lên trời, chém về phía Vương Trọng.
- Tài vặt, phá!
Ầm!
Lực lượng vạn quân đập xuống, hàn băng lập tức vỡ nát. Trường kiếm của Lạc Phượng Vũ bị quyền phong của Vương Trọng ép bật lại, đập mạnh trên lồng ngực của nàng. Sau đó, Lạc Phượng Vũ giống như diều đứt dây, đập mạnh xuống đấu pháp trường.
Thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Vèo!
Vào lúc Lạc Phượng Vũ sắp rơi xuống đấu pháp trường, bị loại thì bóng dáng Vương Trọng đã xuất hiện ở bên dưới Lạc Phượng Vũ, giơ tay phải ra nắm lấy cổ của Lạc Phượng Vũ, lại bay đến giữa đấu pháp trường, trực tiếp giơ Lạc Phượng Vũ lên và cao giọng nói:
- Làm nữ nhân của ta!
Lạc Phượng Vũ trực tiếp bị nắm lấy cổ nhưng vẫn có nguyên lực hộ thể, thật ra không bị nghẹt thở như người phàm. Nguyên lực của nàng điên cuồng chống lại lực lượng Vương Trọng, lạnh lùng nói:
- Đừng mơ!
- Đừng mơ?
Vương Trọng nghe vậy lập tức cười lạnh:
- Đây vẫn là lần đầu tiên có nữ nhân dám từ chối Vương Trọng ta. Ngươi là gì chứ? Ngươi cũng xứng để từ chối ta sao? Ngươi ở trước mặt ta giống như một con kiến hôi vậy, ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay.
- Muốn giết cứ giết, tài nghệ không bằng người thì chắc chắn phải chết.
Lạc Phượng Vũ nghe vậy lúc này cắn răng nói.
- Ha ha, muốn chết à? Nằm xuống cho lão tử!
Vương Trọng nghe vậy thì cao giọng nói, sau đó đập mạnh Lạc Phượng Vũ xuống đất, một tiếng động lớn vang lên, máu tràn ra qua khóe miệng Lạc Phượng Vũ, toàn thân trở nên vô cùng mệt mỏi.
Lúc này, vẻ mặt Diệp Phàm cực kỳ khó coi, Lạc Tố Tố ở cao đài khiếp sợ kêu lên:
- Tỷ tỷ!
Người của Lạc gia đều lãnh đạm nhìn Vương Trọng. Nhưng bây giờ cho dù là Lạc Đồng cũng không thể lên đài cứu người. Trên cuộc so tài thiên hạ có bao nhiêu thiên tài chết đi? Nếu nàng đã dám tham gia thi đấu, tất nhiên phải mặt đối mặt với sinh tử, người khác bị giết, ngươi cũng chết được.
Cho dù là Diệp Phàm cũng không có năng lực cứu được Lạc Phượng Vũ. Sống ở trên thế giới này thì phải tuân theo quy tắc của thế giới này. Ngươi có thể nhiệt huyết xông lên, nhưng ngoại trừ bị người ta giết chết thì không có bất kỳ tác dụng nào.
- Đường đường là cường giả Chí Tôn lại bắt nạt một nữ tu Hư Cương cảnh. Thiên tài của Nam Linh Cảnh chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Diệp Phàm lạnh lùng giễu cợt, trong lời nói đầy vẻ xem thường. Không ít người nhìn về phía Diệp Phàm. Võ tu Trung Linh Cảnh còn nói thẳng:
- Thằng con hoang Nam Linh Cảnh cũng dám ỷ mạnh hiếp yếu, nhìn Sở Phong Vân của chúng ta đi. Cho dù hắn đánh bại Nghịch Hoang Thiên vẫn để cho Nghịch Hoang Thiên được an toàn rời đi. Man di Nam Linh Cảnh không hiểu lễ phép.
- Đúng vậy, một cường giả Chí Tôn nhị trọng bắt nạt một nữ tử Hư Cương tam trọng như vậy thì tính là bản lĩnh gì chứ? Nếu thắng thì phải làm đường hoàng một chút, ti tiện như vậy không thấy mất mặt sao?
Không ít võ tu cũng cao giọng nói theo.
- Ha ha ha, đám ngụy quân tử Trung Linh Cảnh. Từ trước đến nay, trong thế giới này đều là người mạnh là vua, bản thân không có bản lĩnh phải tự hiểu lấy mình. Vương Trọng chúng ta muốn Lạc Phượng Vũ làm nữ nhân của hắn, là một người yếu mà cũng dám từ chối, chẳng lẽ các ngươi cho rằng người yếu có tư cách từ chối sao?
- Đúng vậy, đây là cuộc so tài thiên hạ chứ không phải trò trẻ con, thực lực không bằng người thì nói chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu, đúng là nực cười.
Lúc này, võ tu Nam Linh Cảnh không phục, thông qua trận pháp truyền âm kêu gào. Hai bên bắt đầu mắng nhau. Vương Trọng nhìn về phía Diệp Phàm cười lạnh:
- Ngươi tính là gì chứ? Cũng xứng nói chuyện với ta sao? Ngươi chẳng qua là thắng một nữ tử Hư Cương tứ trọng thôi. Ở trong mắt ta, ngươi chẳng là cái quái gì hết. Cút sang một bên, lão tử muốn làm gì, ngươi còn chưa thể quản được đâu.
- Thật sao? Ngươi chẳng qua chỉ là Chí Tôn nhị trọng thôi, còn là một rác rưởi có sở thích lấy mạnh bắt nạt yếu, ngươi cũng xứng nói những lời đó ở trước mặt ta sao?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Hì hì, chung quy vẫn mạnh hơn một số kẻ vô dụng thậm chí không giữ nổi một nữ nhân. Thằng nhóc, ngươi có thể tiếp tục điên cuồng nhưng ngươi tốt nhất nên cầu khẩn đừng gặp phải ta, bằng không ta không ngại tiện tay chém ngươi.
Vương Trọng nghe vậy cười lạnh nói.
- Chỉ dựa vào ngươi à?
Diệp Phàm hỏi ngược lại:
- Là nam nhân thì thả nàng ra, ngày mai đánh với ta một trận.
Không ít võ tu đều khiếp sợ trước sự ngông cuồng của Diệp Phàm. Người này đúng là không sợ trời không sợ đất. Ngươi ở bên ngoài nói đánh nổ đám người Âu Dương Tu thì thôi, ai cho ngươi can đảm làm vậy trên đấu pháp trường? Ngươi thật sự cho rằng mình không có cơ hội gặp phải Vương Trọng sao?
Người ta là Chí Tôn đấy. Cho dù ngươi rất mạnh, ngươi cũng chỉ là một võ tu Hợp Thánh cửu trọng. Sợ rằng ngươi đã dùng hết sức mới có thể đánh bại Huân Y. Ngươi phách lối trước mặt Vương Trọng Chí Tôn nhị trọng, khó tránh khỏi quá đáng rồi.
- Ha ha, ta quên mất, vừa rồi nữ nhân này tỏ ra thân thiết với ngươi. Nàng là bằng hữu của ngươi sao? Rất tốt, ta cứ không thả nàng ra, ngươi có thể làm gì được ta?
Vương Trọng cười lạnh nói, tiếp đó nhìn về phía Lạc Phượng Vũ trong tay:
- Xem ra ngươi còn chưa ý thức được tình cảnh của mình. Buổi tối theo ta một đêm, ta sẽ để cho ngươi được sống, bằng không, bây giờ ta làm cho ngươi sống không bằng chết.
- Ha ha, ngươi xứng sao?
Lạc Phượng Vũ nghe vậy, trong mắt phượng đầy vẻ xem thường, cười lạnh nói.
- A!
Vương Trọng nghe vậy, tay trái nắm lấy cánh tay Lạc Phượng Vũ, sau đó chậm rãi bóp, tiếng xương võ vang lên. Sức mặt Lạc Phượng Vũ tái nhợt.
- Ta xứng sao?
- Lăn!
Khóe miệng Lạc Phượng Vũ rỉ máu, lạnh giọng nói.
- Không tệ, ta thích. Ta thật ra muốn xem thử ngươi quật cường tới mức nào!
Vương Trọng nắm lấy xương quai xanh Lạc Phượng Vũ, tiếp đó lại là những tiếng xương vỡ truyền đến. Lúc này Lạc Phượng Vũ cuối cùng không thể chịu được đau đớn, rên rỉ thành tiếng. Bởi vì dùng sức quá mức mà nghiến răng tới chảy cả máu.
- Hỏi ngươi lần nữa, ta có xứng không?
- Ngươi... Không xứng!
Lạc Phượng Vũ cố chịu đau i, hai mắt lãnh đạm nhìn Vương Trọng, gằn từng chữ.