- Ra mắt Đại Lực sư huynh!
Diệp Phàm không hề có ý khinh thường hắn. Tu vi của Đại Lực chỉ là Ngưng Thể cảnh bát trọng, còn thấp hơn hắn bốn đẳng cấp, nhưng sư huynh chính là sư huynh, không liên quan tới thực lực.
Đương nhiên, nếu sau này trở thành bằng hữu, vậy thì lại khác. Giữa bằng hữu, có đôi khi gọi thẳng tên trái lại càng tốt hơn.
Thái độ của Diệp Tàn và Diệp Quỷ dĩ nhiên cũng theo Diệp Phàm. Diệp Phàm có phần cung kính với hai vị sư huynh sư tỷ, hai người cũng trở nên thân thiện hơn. Diệp Tàn thì không tính, cũng mỉm cười lịch sự.
Diệp Quỷ hoàn toàn là cố gượng cười, trong đó có phần có lệ làm cho Diệp Phàm cũng thấy xấu hổ.
- Thật ngại quá, tam đệ của ta bình thường nói năng thận trọng, nhưng hắn tuyệt đối không có ý bất kính với các ngươi.
Diệp Phàm ôn hòa nói. Không thể không nói, có gương mặt bình tĩnh của Diệp Tàn cùng vẻ mặt lạnh lẽo như cương thi của Diệp Quỷ, ít nhiều cũng có thể tôn lên sự thân thiện của Diệp Phàm. Trong tình huống này, Diệp Phàm biểu thị hắn cũng rất vô tội.
- Không... Không sao!
Huân Y hơi sợ, liếc nhìn Diệp Quỷ. Nữ tử nhát gan như nàng sợ nhất chính là nam nhân đằng đằng sát khi như Diệp Quỷ.
Ngược lại Đại Lực có vẻ đặc biệt hài lòng. Tiềm Long Phong có hắn và Huân Y. Huân Y ít nhất còn có ưu thế là gương mặt đẹp, ở trong Thiên Phủ khá được hoan nghênh. Hắn ngoại trừ được Huân Y thường ngay có chút tôn trọng cơ bản ra, những người khác căn bản không xem hắn ra gì.
Tuy Bạch Khinh Ngữ là phong chủ cao quý, nhưng nàng cũng có chuyện của mình, tất nhiên không có khả năng cứ đi an ủi Đại Lực, cứ thế mãi, tính cách của Đại Lực càng lúc càng tự ti, hắn khát vọng được người khác tán thành, ba người Diệp Phàm gọi một tiếng sư huynh này, khiến hắn rất cảm động.
Lúc này hắn và Huân Y nhiệt tình dẫn theo ba người rời đi. Bắc Cung Tuyết nhìn theo bóng lưng của Diệp Phàm, đôi mắt đẹp đảo quanh. Nhưng nàng là đệ tử Thần Vũ Phong, cũng không tiện đi theo Diệp Phàm. Ninh Hồng Trần thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với nàng, thật ra cũng kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Phía sau có không ít người đi theo. Mãi đến khi Dương Nhược Huyên đến đây, người của Thần Vũ Phong mới có thể rời đi. Tất nhiên, cũng có không ít nữ tử háo sắc đi theo.
Một năm một lần đón chào học viên mới dần kết thúc trong tiếng bàn luận của mọi người. Ba người Diệp Phàm tất nhiên là điểm thảo luận chính. Nhưng tất của mọi người hầu như chỉ thán phục trong chốc lát, sau đó lắc đầu.
Muốn nói kinh diễm, biểu hiện của ba người Diệp Phàm lần này quả thật rất kinh diễm, nhưng muốn nói tới mức độ quan tâm, vậy thì không cao, dù sao tư chất phế phẩm giống như một lạch trời, ngăn cản con đường võ đạo của ba huynh đệ Diệp Phàm.
Một võ tu đã được xác định không có tương lai, cho dù bây giờ có tài năng tuyệt vờ thế nào, cũng tất nhiên cũng sẽ dần biến mất trong đám đông, đây là sự thật không có cách nào thay đổi được. So với tốn thời gian quan tâm tới tu sĩ vô dụng như vậy, còn không bằng quan tâm nhiều hơn tới tu sĩ hàng đầu chân chính.
Ở trong này, người khiến đám đông chú ý tất nhiên phải kể tới Bắc Cung Tuyết và Dương Nhược Huyên, hai người đều là nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tư chất đều đạt tới Thần Võ cảnh, chính là thiên chi kiều nữ chân chính, có thể nói sau này sẽ có tiền đồ không thể đo đếm.
Cho dù ở trong Thần Vũ Phong, cũng được không ít sư huynh yêu thích và theo đuổi. Hai người vừa vào học phủ đã là nhân vật phong vân.
Còn có bốn người cũng cực kỳ bắt mắt. Một là Đao Phỉ của Thiên Phong trực tiếp được Ngô trưởng lão thu làm môn hạ. Có người nói lực tâm nhãn của hắn nắm giữ khả năng giành trước tiên cơ cực kỳ đáng sợ trong võ học, rất được trưởng lão coi trọng.
Người này rất thô bỉ, sinh ra chính là thổ phỉ, nhưng trong ngày đầu tiên tới đã được trưởng lão coi trọng, làm cho không ít đệ tử hâm mộ.
Thứ hai là Vệ Linh ở Linh Phong, nhân vật thiên tài trẻ tuổi của Vệ gia trong học phủ, vũ khí là một cây trường thương, có người nói người này rất cao ngạo, chính là mỹ nhân băng sơn. Trên đại hội tiếp nhận học viên mới, nàng đã đánh bại học viên cũ nhị tinh Ngô Vực, tu vi Nhập Cương cảnh tam trọng nhưng có lực chiến đấu nghịch thiên.
Nữ tử này có nói, trong học viên mới, nếu ai có thể chiến thắng nàng, người đó mới có tư cách theo đuổi nàng. Về phần học viên cũ, nàng ngoại trừ để mắt tới Ninh Hồng Trần, những cường giả khác như Kiếm Tiên Khách, nàng đều không để tâm.
Một võ giả mạnh hay yếu không chỉ dựa vào tư chất, Kiếm Tiên Khách tranh cướp huy hiệu với một người mới trong Tiềm Long Phong còn bị đánh lui, quả thực là vô dụng.
Đương nhiên, Vệ Linh không nói thẳng nhưng trong lòng nàng thật sự nghĩ vậy.
Sở Luyến Nguyệt trong Phượng Minh Phong là thiên tài đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của Sở gia trong Thiên Phủ, có người nói nàng không kém gì Sở Tư Vân – cô cô của nàng năm. Nàng sống ở Thiên Phủ từ nhỏ tới lớn, tuy nói là học viên mới, nhưng thật ra rất nhiều học viên cũ đều rất chiếu cố nàng.
Nhưng nhắc tới cũng kỳ lạ, nữ tử này không lựa chọn Linh Phong – nơi tập trung con cháu trong gia tộc, trái lại lựa chọn Phượng Minh Phong. Phải biết rằng, xét về tài nguyên, Linh Phong vượt xa Phượng Minh Phong. Đương nhiên ở trong Phượng Minh Phong, một số đệ tử có biểu hiện vượt trội vẫn có tài nguyên tốt hơn Linh Phong.
Tu vi của nàng là Nhập Cương cảnh tam trọng.
Một người cuối cùng là Triệu Vũ ở Dược Phong, người này chính là tam hoàng tử của Triệu gia Hán Quốc, tư chất tu luyện không kém hơn ngũ hoàng tử Triệu Quang Địch bao nhiêu, nhưng ở trên phương diện luyện dược lại có thiên phú được ông trời ưu ái, cùng ngày bước vào Dược Phong, đã được Phong trưởng lão - phong chủ Dược Phong thu làm thân truyền.
Bốn người trên cộng thêm hai người Bắc Cung Tuyết của Thần Vũ Phong, chính là sáu thiên tài lớn của học viên mới, cũng là sáu người được mọi người chú ý.
Về phần ba người Diệp Phàm bộc lộ tài năng trong buổi tiếp đón người mới rõ ràng chỉ có thể xem là đề tài nói chuyện phiếm, nói một chút không tính là gì, nếu thật sự muốn đứng vào hàng, vậy chính là trò nực cười.
...
Tiềm Long Phong nhỏ hơn các phong khác nhiều, nhưng so với sáu người trên Tiềm Long Phong, không gian này đã rất rộng lớn rồi. Huân Y và Đại Lực trực tiếp dẫn ba người Diệp Phàm tới một đại viện rộng rãi nhất trên đỉnh núi.
Bên trong bại viện có mấy trăm tòa nhà. Ngoài năm người bọn họ ra, không có ai khác. Đại Lực chỉ tay vào dãy tòa nhà nói:
- Bên này là chỗ ở của chúng ta, ba vị sư đệ có thể tự lựa chọn phòng ở.
Đại Lực chỉ về phía hai gian phòng cách nhau khá xa:
- Đúng rồi, đây là chỗ ta ở, đó là chỗ Huân Y ở.
Đại Lực nói xong, xoay người, giới thiệu kiến trúc sa hoa nhất phía sau:
- Đây là Phong Chủ Điện, chính là nơi ở của phong chủ chúng ta - Bạch Khinh Ngữ. Tiềm Long Phong này không có trưởng lão, chỉ có một phong chủ, chuyện tu luyện thường ngày của chúng ta cũng do phong chủ tự mình chỉ đạo.
Đại Lực cũng cảm thấy tự hào, dù sao các phong khác đều không có đãi ngộ như bọn họ:
- Bên này là Công Pháp Các, Truyền Công Trận. Cứ cách bảy ngày phong chủ sẽ đến Truyền Công Trận dạy chúng ta tu luyện một lần, vừa lúc ngày mai chính là ngày tu luyện, ba người các ngươi phải nhớ ngày mai tới trình diện.
- Được!
Diệp Phàm khẽ gật đầu, cảm thấy hơi đau đầu, hắn dường như không thật sự cần thiết lãng phí thời gian ở Truyền Công Trận này. Với kiến thức của hắn, chỉ một cường giả Siêu Phàm cảnh không thể dạy được gì cho hắn. Nhưng Diệp Tàn và Diệp Quỷ có thể học tập một chút.
- Phong chủ của chúng ta là đại mỹ nữ, cả Thiên Phủ bất kể là học viên hay trưởng lão đều có không ít người điên cuồng theo đuổi nàng. Tiềm Long Phong này cũng thường xuyên có không ít đệ tử của phong khác qua, mượn danh nghĩa học tập để tới ngắm nhìn phong chủ của chúng ta.
Đại Lực đột nhiên nói, vẻ mặt thành thật kia tự nhiên lộ ra chút bỉ ổi của nam nhân, ngược lại làm cho Diệp Phàm hơi kinh ngạc, chuyển biến này hơi đột ngột đấy.
- Xinh đẹp hơn nữa cũng là phong chủ. Nàng ba bốn mươi tuổi, còn có thể trẻ trung đầy sức sống như Huân Y sư tỷ sao?
Diệp Phàm thản nhiên khen Huân Y, mặt Huân Y lập tức đỏ bừng, khẽ nói:
- Ta... Ta làm gì đẹp như phong chủ... Sư đệ đừng nói đùa.
Diệp Phàm nhìn Y dáng vẻ của Huân, trong lòng thầm cười, đúng là một cô bé đáng yêu.