- Huyết Phượng Ma Hoàng!
Diệp Phàm cắn răng nói, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo không sao tả xiết:
- Đưa ta...
Hai tay hắn nắm chặt, Thanh Long Khiếu Thiên, tay phải lập tức biến thành long trảo. Sau đó, Diệp Phàm chợt lao về phía Huyết Phượng khổng lồ:
- Huân Y!
Ầm!
Một quyền đập mạnh xuống, lực lượng vạn quân lập tức nổ tung. Móng vuốt sắc bén của Huyết Phượng Ma Hoàng va chạm vào một quyền này của Diệp Phàm. Tiếp đó, một tiếng động vang lên phá tan bầu trời. Trong ánh mắt khó tin của mọi người, Huyết Phượng Ma Hoàng cực kỳ khổng lồ mất khống chế bay lên.
Lúc này Diệp Phàm giống như con thú cổ xưa hình người chân chính. Sự thay đổi của Huân Y dường như đã kích thích trái tim của Diệp Phàm, hắn vẫn không dám đối diện với trái tim mình. Huân Y có thể đã chết, Huyết Phượng Ma Hoàng trước mắt này đã xóa bỏ nàng.
Khi bóng dáng Huân Y biến mất, bản thể Huyết Phượng Ma Hoàng xuất hiện, loại suy đoán này lập tức làm lửa giận của Diệp Phàm bùng cháy. Hắn không cho phép Huân Y biến mất, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào sử dụng bất kỳ cách thức nào xóa bỏ Huân Y khỏi thế giới này. Huyết Phượng Ma Hoàng cũng không được.
Ầm!
Lại một quyền đánh tới, Huyết Phượng Ma Hoàng dùng hai cánh che chắn cho cơ thể. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nhưng không có bất kỳ tác dụng nào đối với Diệp Phàm. Dưới một tiếng động lớn, cơ thể khổng lồ kia mất khống chế bay về phía đấu pháp trường.
Dũng mãnh, quá dũng mãnh, Huyết Phượng Ma Hoàng với kích thước lên tới mười mấy trượng thật sự bị Diệp Phàm đánh bay, loài người có thể có lực lượng như vậy sao?
Huyết Phượng Ma Hoàng không ngờ bản thể của mình xuất hiện lại bị Diệp Phàm áp chế càng thảm hại hơn. Trước lấy, nàng xuất hiện với gương mặt của Huân Y, Diệp Phàm còn sợ tổn thương nàng. Song khi bóng dáng Huân Y biến mất, hắn giống như phát điên, muốn làm cho nàng trở lại dáng vẻ của Huân Y trong thời gian ngắn nhất. Không ngờ hắn quan tâm tới nhân cách nhu nhược kia của mình như vậy.
Ầm!
Lại một quyền đập xuống. Cho dù là Huyết Phượng Ma Hoàng cũng không có cách nào ngăn cản được một quyền này. Sau khi Diệp Phàm thật sự dùng ra mười thành lực lượng, nàng mới hiểu được thế nào là tuyệt vọng. Không ngờ nam nhân này nắm giữ lực lượng có thể nghiền ép nàng.
Chỉ hai năm, hắn đã trưởng thành đến trình độ này, chẳng lẽ hai năm qua, mỗi một phút mỗi một giây hắn đều tu hành sao?
Tại sao hắn phải liều mạng như vậy? Vì mối thù của Thiên Phủ, hay là... vì nàng?
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, Huyết Phượng Ma Hoàng đập thẳng xuống đấu pháp trường. Bóng dáng cực lớn của Huyết Phượng Ma Hoàng nhanh chóng biến mất, Huân Y lại xuất hiện. Khí tức vừa rồi của Diệp Phàm khủng khiếp tới mức nào, nhưng Huyết Phượng Ma Hoàng không hề bị tổn thương gì, ngoại trừ tiêu hao nguyên lực quá mức thì không có bất kỳ nội thương nào.
Chỉ có Huân Y hiểu rõ, mặc dù Diệp Phàm nén giận ra tay, nhưng vẫn không đành lòng làm nàng bị thương, lực lượng của mỗi quyền đều dùng để khống chế cơ thể của nàng, do đó làm nàng rơi xuống đấu pháp trường. Bất cứ lúc nào, nam nhân này đều không làm nàng bị thương.
Một loại cảm giác khó diễn tả tràn ngập trong trái tim Huân Y, mê man, hoảng loạn, nàng không có cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Phàm, mà vận chuyển nguyên lực, trực tiếp lao nhanh ra ngoài Chí Tôn học phủ.
Nàng phải rời khỏi đây, rời khỏi nam nhân này, nàng thật sự sợ, nếu mình còn tiếp tục ở chung với nam nhân này, đạo tâm của nàng sẽ vỡ nát, nàng sẽ rơi vào trong tay giặc. Huyết Phượng Ma Hoàng từ khi sinh ra đã bị khát máu và tà ác chiếm chủ đạo, nàng chưa từng biết cảm giác được một người yêu bằng cả tính mạng, lại càng không muốn biết.
Nhưng hôm nay, nàng không có cách nào kiên quyết và tuyệt tình như trước, rõ ràng tình chủng sắp tan ra thành từng mảnh nhỏ, nhưng trong lúc lơ đãng đã trở nên vô cùng cứng rắn, thậm chí tu vi của nàng cũng bắt đầu tăng lên. Nhưng nàng không thấy vui mừng vì tu vi tăng lên như vậy. Nàng sợ hãi, khủng hoảng và muốn trốn tránh.
Bóng dáng Huân Y nhanh chóng biến mất. Diệp Phàm nhìn theo Huân Y rời đi, lẳng lặng đứng ở trên đài. Sẽ có một ngày, hắn tìm được cách thức tỉnh Huân Y.
Yên tĩnh, cả quảng trường vô cùng yên tĩnh. Những người trước đây xem thường Diệp Phàm, cho rằng Diệp Phàm sử dụng thủ đoạn bỉ ổi nhận được Huân Y đều im lặng.
Diệp Phàm rất đúng mực trong lúc chiến đấu, cẩn thận cho dù mình bị thương nặng nôn ra máu, cũng không đành lòng làm Huân Y bị chút tổn thương nào. Trước sự bảo vệ sâu đậm tới tận linh hồn như vậy, ai có tư cách nói Diệp Phàm là nhân vật đê tiện trong câu chuyện tình yêu này?
Ở trong thế giới võ tu, con người vốn có tính ích kỷ, nam nhân như vậy thường sẽ thất bại rất thảm, nhưng người như vậy luôn được đám đông công nhận. Xem trận thi đấu này đến bây giờ, người thông minh đại khái đã có thể đoán được vài điều.
Rõ ràng thời điểm Diệp Phàm và Huân Y mến nhau, Huân Y chưa thức tỉnh lực lượng huyết mạch Huyết Phượng Ma Hoàng, có lẽ Huân Y đã dùng tính mạng của mình ngăn cản một lần tai kiếp của Diệp Phàm, do đó dẫn đến huyết mạch Huyết Phượng Ma Hoàng thức tỉnh.
Mà Huyết Phượng Ma Hoàng chính là một trong Tà Thú Vương, trời sinh là vật tà ác nhất, cho dù chỉ thức tỉnh huyết mạch, Huân Y rất có khả năng đã bị sự khát máu của Huyết Phượng Ma Hoàng ảnh hưởng, chậm rãi mất đi chính mình. Cho nên vừa rồi khi Huyết Phượng Ma Hoàng xuất hiện, Diệp Phàm mới có thể hét lớn: Huyết Phượng Ma Hoàng, trả Huân Y cho ta.
Vừa suy đoán như vậy, mọi người cảm thấy tất cả đều hợp tình hợp lý. Kể từ đó, hình tượng của Diệp Phàm lập tức từ một tiểu nhân giậu đổ bìm leo, biến thành nam nhân chân chính có tình có nghĩa có trách nhiệm.
Ngay lập tức, vô số nữ tu bắt đầu ủng hộ Diệp Phàm, hoặc an ủi, hoặc sùng bái, hoặc vui mừng vân vân.
Theo tiếng đầu tiên gọi tên Diệp Phàm vang lên, vô số lời ủng hộ giống như hình thành âm triều vang vọng trời cao. Giờ phút này, Diệp Phàm trở thành ngôi sao mới, chậm rãi bước lên thần đàn của hắn.
Diệp Phàm cõng Lăng Hư Kiếm rỉ rét loang lổ đi về phía khu vực chờ chiến, ánh mắt vô số người dõi theo bước chân của Diệp Phàm.
- Diệp Phàm, chúc mừng ngươi!
Giọng nói của Lạc Phượng Vũ vang lên, không ít người đều kinh ngạc nhìn hai người nhưng lại thấy bình thường. Lạc Tố Tố và Lạc Phượng Vũ là tỷ muội ruột, Lạc Tố Tố và Diệp Phàm qua lại thân thiết như vậy, Lạc Phượng Vũ và Diệp Phàm tự nhiên cũng có quan hệ thân mật, điều này cũng là bình thường.
- Ngươi biết ta không muốn có cuộc chiến đấu này.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lắc đầu.
Lạc Phượng Vũ đứng lên, lắc đầu cười nói:
- Cho dù ngươi không muốn, ngươi cũng phải đi đối mặt. Cũng giống như ta hiện tại có thể đối mặt với cường giả Chí Tôn.
Lạc Phượng Vũ nói xong chậm rãi đi về phía đấu pháp trường. Cuộc chiến kế tiếp chính là cuộc chiến đấu nàng. Đối thủ của nàng là yêu nghiệt Chí Tôn nhị trọng thu hút sự chú ý nhất, một trong những người mạnh nhất, Vương Trọng!
Vương Trọng trông cực kỳ cường tráng, thoạt nhìn giống như một người khổng lồ nhỏ, sau lưng đeo một thanh rìu chiến cực lớn, lực lượng phát ra theo từng bước chân của hắn, cảm giác như muốn xé rách không gian xung quanh. Đây là tuyển thủ dự thi thật sự có tu vi mạnh nhất trong đợt thi đấu này, đồng thời là thiên tài đã bước chân vào Chí Tôn cảnh, hắn đã đứng ở trên đỉnh Thiên Vũ đại lục.
Lạc Phượng Vũ có mạnh không? Nàng chắc chắn không phải người yếu, cho dù gặp phải đám người Huân Y vẫn có thể đều đánh một trận, nhưng đối mặt với Vương Trọng, đây là kết cục chắc chắn sẽ thua.
Lạc Phượng Vũ cũng chẳng có cách nào. Nàng rất muốn tìm những người khác nhưng không may mắn, trực tiếp gặp phải Vương Trọng. Cũng may Lạc gia là thế lực nhất đẳng, không định tiến vào top mười. Lạc Phượng Vũ không phải chịu áp lực lớn lắm, ngược lại còn không bằng ngồi cùng muội muội cổ vũ cho tên khốn kiếp Diệp Phàm kia.