Một đòn chắc chắn phải chết lại bị Diệp Phàm chống đỡ được dễ dàng như vậy, Diệp Phàm rốt cuộc mạnh tới mức nào?
Tất cả võ tu bắt đầu đánh giá lại nam nhân này. Mỗi lần bọn họ tưởng rằng Diệp Phàm đã rơi vào đường cùng, Diệp Phàm chung quy sẽ nói cho bọn họ biết, hắn còn chưa ra sức. Gặp loại cảm giác này một, hai lần thì thôi, nhưng khi nó trở thành một thói quen, sẽ xuất hiện một hiện tượng kỳ quái.
Tất cả mọi người sẽ đối với Diệp Phàm phát sinh một loại hi vọng không thể nói rõ, sau này không quan tâm Diệp Phàm gặp phải kẻ địch nào, ý nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là có lẽ hắn có thể thắng. Đây là sự thay đổi cảm quan cực kỳ khủng khiếp. Nếu mỗi lần Diệp Phàm gặp phải tình huống đều có thể thỏa mãn đám đông, hắn sẽ trở thành tín ngưỡng.
Vào lúc này hình ảnh tổ hợp của lôi quang, kiếm quang, ngọn lửa, cung tiễn hình thành, Huân Y có thua không?
Keng keng keng!
Tiếng binh khí va chạm vào nhau liên tục vang lên. Huân Y bị Diệp Phàm ngăn chặn, thậm chí còn không có năng lực đánh trả.
Một kiếm, hai kiếm, năm kiếm, mười kiếm.
Tốc độ của Diệp Phàm càng lúc càng nhanh. Lôi Đình Thiên Nguyên cấp làm cơ thể Huân Y bắt đầu tê liệt. Khi Diệp Phàm lại thi triển Lôi Sát Ngũ Linh Kiếm, hoặc là hắn kiệt sức bị thua, hoặc đối phương bị Diệp Phàm đánh bại.
Áp chế trên tất cả các phương hướng. Huân Y có dấu hiệu bị thua. Cho dù là người bên ngoài cũng nhìn ra được Huân Y đang chống đỡ cực kỳ miễn cưỡng. Hoặc nói là Diệp Phàm đang áp chế kiếm đạo của mình, hắn sợ tổn thương tới Huân Y.
Huân Y cảm nhận được sự mạnh mẽ của nam nhân trước mắt, cho dù là người ngạo nghễ như Huyết Phượng Ma Hoàng, lúc này trong lòng cũng khó có thể bình tĩnh được. Sao hắn mạnh như vậy? Hắn không có gia thế hiển hách, không có vô số tài nguyên, càng không có bất kỳ truyền thừa của gia tộc nào, vì sao hắn có thể đuổi kịp?
Trong hai năm qua, hắn rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Một người phải tu hành thế nào mới có thể ở dưới điều kiện tu hành tệ như vậy, vượt qua đám thiên kiêu mới sinh ra đã đứng ở trên đám mây kia?
Thua sao? Không, ta làm sao có thể thua được. Đây là cơ hội ta tìm về đạo của mình, ta làm sao có thể bỏ qua được.
Nhưng Lôi Đình Chi Lực này, kiếm pháp khủng khiếp như vậy, ta căn bản không phá được, càng khỏi phải nói tới sử dụng thủ đoạn khác.
Trong lòng Huân Y thầm sốt ruột, nghiến răng nghiến lợi thu lại đòn công kích, cả người lao về phía lưỡi kiếm của Diệp Phàm.
Diệp Phàm lập tức khiếp sợ, hắn làm sao ngờ được Huân Y sẽ trực tiếp từ bỏ phòng ngự, lúc này nguyên lực đảo ngược, sấm sét trực tiếp cắn trả, mạnh mẽ bỏ dở Lôi Sát Ngũ Linh Kiếm, nghiêng người bay lướt qua Huân Y, đồng thời khóe miệng cũng rỉ máu.
Vô số nữ tu nhìn cảnh tượng này với cảm xúc phức tạp. Diệp Phàm có thể lựa chọn kéo một kiếm này lệch khỏi quỹ đạo, tối đa chỉ có kiếm khí quét tới Huân Y, Huân Y không nguy hiểm tới tính mạng, Diệp Phàm cũng sẽ không bị cắn trả.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn không muốn Huân Y bị chút tổn thương nào, cứng rắn thu lại chiêu kiếm đã phát ra. Chiêu kiếm này liên quan đến nguyên lực chuyển động, sao nói thu là có thể thu được, người này có tình có nghĩa tới mức nào?
Huân Y cũng không ngờ được Diệp Phàm sẽ làm như vậy. Nhìn máu tươi tràn ra qua khóe miệng hắn, trái tim bị niêm phong chợt thắt lại, vô cùng đau đớn. Nam nhân này, tại sao hắn phải làm như vậy, ta...
Diệp Phàm không có cách nào gọi mặt nhân cách Huân Y tính tỉnh lại, nhưng bất kể thế nào, nữ nhân này vẫn là nữ nhân hắn yêu nhất, hắn sao nỡ tổn thương nàng?
- Diệp Phàm, sao ngươi nhất định phải làm như vậy. Ngươi có đạo của mình, người tu đạo cần gì để ý tới tình yêu nam nữ.
Huân Y nói với vẻ cầu khẩn. Nàng sợ, thật sự sợ rồi. Rõ ràng nàng muốn rời xa nam nhân này, nàng muốn tìm lại chính mình, nhưng càng làm vậy lại càng bị nam nhân này ảnh hưởng. Nàng là Huyết Phượng Ma Hoàng, nàng là Tà Thú Vương, làm sao có thể có tình cảm của loài người. Nhưng… tại sao nam nhân này cứ nhất định phải sử dụng hành vi ngu ngốc như vậy làm cho trái tim của nàng đau đớn như vậy?
- Bởi vì ta đã từng hứa với một người, ta đã từng nói sẽ dẫn nàng đi tới Ma Nhân Cốc xem ma nhân chế tạo vật thần kỳ, ta cũng hứa với nàng sẽ tặng nàng một con Mặc Thanh Long, cùng nàng ngao du thiên hạ. Nam nhân có thể không có năng lực nhưng không thể thất hứa, nếu ta đã hứa thì nhất định sẽ hoàn thành.
Vết máu tươi bên khóe miệng Diệp Phàm chậm rãi nhỏ xuống đất, thở hổn hển nói, rõ ràng cố đảo ngược nguyên lực đã làm cho hắn bị thương nặng, cũng may những vết thương này nhanh chóng bị Sinh Mệnh Kính Tượng chuyển rời, cơ thể Diệp Phàm khôi phục cực nhanh.
Sắc mặt tái nhợt của hắn dần trở lại hồng hào. Diệp Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Huân Y cười nói:
- Ngươi có thể kết thúc nhưng ta không thể, đây là đạo của ta.
- Lời hứa...
Huân Y nghe vậy lập tức sửng sốt, từng cảnh tượng ở Đông Linh Cảnh giống như mưa rền gió dữ xâm nhập vào thần hồn của nàng, cùng sống chết trong hầm băng, từng cảnh tượng trong Tiềm Long Phong, vui sướng khi nhận được Thiên Dực Cung, sùng bái Diệp Phàm, vui mừng khi lần đầu tiên được Diệp Phàm ôm vào trong lòng, khóc lóc cầu xin ở dưới Táng Thần Thâm Uyên. từng cảnh tượng đó làm sao quên được? Sao có thể quên?
Không, không được, tình chủng đáng chết, ta không khuất phục trước tình chủng. Ta có đạo của mình, ta làm sao có thể động tâm với một phàm nhân được. Đáng chết, ta muốn thắng hắn, ta với hắn không ở chung một thế giới, tất cả những điều này đều chỉ là biểu hiện giả dối. Ta là Huyết Phượng Ma Hoàng, chỉ có giết chóc mới là sinh mạng của ta, chỉ có bước vào cấp độ cao hơn mới là điều ta theo đuổi.
- Diệp Phàm, ngươi đừng mơ, đừng mơ ngăn cản con đường của ta!
Huân Y đột ngột quát to một tiếng, tiếp theo, sau lưng nàng xuất hiện ảo ảnh phượng hoàng cực lớn. Huyết Phượng Ma Hoàng Hồn hoàn toàn được phóng ra. Toàn thân Huân Y bắt đầu thay đổi, gương mặt khuynh thành chậm rãi biến mất, từ trên người của nàng xuất hiện lông chim lửa, sau đó, đôi cánh chim màu đỏ cực lớn dường như che trời giang ra, bao phủ cả đấu pháp trường.
Sương máu dần biến mất, bóng dáng quyến rũ kia cũng biến mất, chỉ có một con phượng hoàng cực kỳ khổng lồ đang ở giữa không trung, lãnh đạm nhìn Diệp Phàm.
- Đây là... Huyết… Phượng… Ma… Hoàng!
Tôn Vũ rất kinh ngạc kêu lên. Vô số võ tu đứng phắt dậy. Cho dù là một ít cường giả Thánh Hiền cũng không ngoại lệ.
- Tà Thú Vương!
Sắc mặt Tử Đông Cừu nghiêm trọng nói. Mọi người ở đâu đều có thể nhìn ra trên thân Huân Y có huyết mạch phượng hoàng kỳ lạ, nhưng chẳng ai nghĩ tới nàng là Huyết Phượng Ma Hoàng, tồn tại thích giết chóc nhất trong ba đại Tà Thú Vương trong truyền thuyết.
Nghe đồn Huyết Phượng Ma Hoàng xuất hiện chỗ nào, tất nhiên sinh linh sẽ đồ thán máu chảy thành sông, đây là vật tà ác nhất. Không ngờ thánh nữ Si Tình Cốc có huyết mạch của Huyết Phượng Ma Hoàng, điều này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang đối với tất cả mọi người.
- Diệp Phàm, ngươi lấy cái gì giữ ta lại. Hôm nay, ta sẽ xé nát sự kiên trì của ngươi, lời hứa và tất cả khát vọng của ngươi!
Huyết Phượng Ma Hoàng cao giọng nói, sau đó chợt chộp móng vuốt sắc bén về phía Diệp Phàm.
Ầm!
Diệp Phàm chợt bay ngược, may mắn tránh được móng vuốt sắc bén kia. Nhưng sàn đấu pháp trường vô cùng cứng rắn lại chẳng khác nào miếng đậu phụ, bị nó chộp một cái đã xuất hiện một cái hố to, đồng thời ngọn lửa lấy cái hố đó làm trung tâm, lập tức nổ tung.
Diệp Phàm bay trên không trung lập tức bị khí lưu này công kích, ngọn lửa lập tức bao phủ lấy hắn. Đồng thời, máu trên người Diệp Phàm đang mất khống chế mà chảy ngược.
Thần văn nguyên lực phát ra thần uy vô tận, ngang ngược trấn áp máu đang sôi sục, đồng thời ngọn lửa trên người Diệp Phàm không ngừng bị đạo đan của hắn hấp thu, trên gương mặt đẹp trai đầy vẻ kiên định và lẫm liệt.