Không ai quan tâm người thất bại. Trên võ đài này, chỉ có người thắng mới có thể bước vào phạm vi tầm nhìn của người trong thiên hạ. Đương nhiên, không ai đi châm chọc Nghịch Hoang Thiên. Mặc dù Nghịch Hoang Thiên thua rất thảm, điều này chỉ có thể chứng minh Sở Phong Vân quá mạnh mẽ. Điều duy nhất có thể nói Nghịch Hoang Thiên là không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Tiếng hô Sở Phong Vân giống như sóng triều điên cuồng đập vào tai tất cả mọi người. Có vài người không cần tuyên truyền quá nhiều, cũng đủ khiến cho vô số người sùng bái, những người này là người của mệnh trời.
Sau Sở Phong Vân là Tử Mặc đối chiến với Chu Phù, cũng nghiền ép. Là người đứng thứ hai trong các đệ tử Trung Linh Cảnh tham dự cuộc thi, Tử Mặc biểu hiện ra cũng không tầm thường. Nhưng sau Tử Mặc, sự phách lối của Trung Linh Cảnh đã kết thúc. Sau đó Trần Kình đối chiến với Y Linh Lung, Y Linh Lung thậm chí không sử dụng vũ khí đã đánh cho Trần Kình thất bại thảm hại. Hai người không phải cùng một cấp bậc.
Hàn Phi, Hồng Phi và cường giả Trung Linh Cảnh không có một người nào có thực lực đánh một trận với đám người Âu Dương Tu, Lưu Chấn. Nhưng trong đó xuất hiện một lần xoay chuyển tình thế, Lưu Chấn Hám đánh bại Trương Hoành làm không ít người hết sức kinh ngạc. Xem ra sau Diệp Phàm, đây là con hắc mã khủng khiếp thứ hai.
Một đường nghiền ép, tiêu chuẩn trên Chí Tôn Bảng quả thật không cần nói. Chí Tôn học phủ dám lập ra bảng danh sách này, rõ ràng cũng đã điều tra và so sánh thực lực tỉ mỉ. Rất nhanh đã đến lượt Diệp Phàm đối chiến Huân Y.
Không ít võ tu đều lên tinh thần. Bất luận là Diệp Phàm hay Huân Y đều là nhân vật rất được quan tâm trong lần thi đấu này. Hơn nữa Huân Y là thánh nữ Si Tình Cốc, thực lực chắc chắn không đơn giản như những gì biểu hiện ra. Thực lực của Diệp Phàm cũng khiến người ta nhìn không thấy đáy, có thể đây sẽ là một trận long tranh hổ đấu.
Mà long tranh hổ đấu phối hợp với yêu hận tình thù, đây là một vở kịch lớn.
Diệp Phàm và Huân Y đi tới trên đấu võ trường. Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, lần đầu tiên yên tĩnh như vậy, cẩn thận như vậy. Diệp Phàm đã từng tưởng tượng về tương lai của mình và Huân Y rất nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ trở thành đối thủ.
Hắn tưởng lúc này mình có thể hỏi một câu đơn giản, hai năm qua có khỏe không?
Hoặc quan tâm một câu: Ngươi ở trong Si Tình Cốc có từng bị uất ức?
Không, Diệp Phàm nói không nên lời. Hắn vô cùng nhớ mong, thâm tình không sao nói hết, nhưng trong chớp mắt định nói ra đã bị hắn nuốt xuống. Đây không phải là thiếu nữ thích kề cận với hắn, thích dựa trong lòng hắn, thích ngửi mùi của hắn, đỏ mặt mà e thẹn, nàng thức tỉnh thú hồn, nàng là Huyết Phượng Ma Hoàng.
Diệp Phàm rất muốn một kiếm giết chết Huyết Phượng Ma Hoàng, tìm về Huân Y của hắn, nhưng hắn không thể. Bởi vì hắn biết rõ, từ đầu đến cuối, Huân Y hắn thích chính là Huyết Phượng Ma Hoàng. Hắn từ bên ngoài đến, Huyết Phượng Ma Hoàng và Huân Y mới thật sự là một thể. Hắn có tư cách gì đi trừng phạt Huyết Phượng Ma Hoàng?
Huân Y cũng lẳng lặng nhìn Diệp Phàm, gương mặt quen thuộc, nam nhân trong vẻ nho nhã kèm theo khí chất bá đạo, tự tin chưa từng sợ hãi bất kỳ chuyện gì, cương quyết không chịu cúi đầu trước số phận, đã từng được Huân Y yêu đến tận xương cốt.
Huân Y lại có thể cảm nhận được sự thâm tình và yêu thương nói không nên lời, thậm chí trong giây phút nào đó, Huyết Phượng Ma Hoàng rất muốn từ bỏ đạo của mình, theo Diệp Phàm một đường đi tiếp, quay về làm Huân Y, là tình chủng, còn có tình yêu của Huân Y đã in sâu vào trong thần hồn của nàng, cho dù thú hồn thức tỉnh, nàng vẫn khó thoát khỏi tình ý với Diệp Phàm?
Làm thế nào để Huân Y bớt yêu nam nhân này? Mặt khác của mình sao có thể ngu xuẩn như vậy. Trong thiên hạ có nhiều thiên tài tới mức nào, Diệp Phàm có thể so được với Sở Phong Vân sao? Sở dĩ yêu, còn không phải bởi vì nàng đang trong thời điểm sa sút, gặp được nam nhân này, bị sự ưu tú của hắn thu hút, sùng bái hắn không gì không làm được và sự mạnh mẽ của hắn.
Chỉ cần hôm nay, mình chiến thắng nam nhân này, tất cả đều sẽ kết thúc, sùng bái đối với hắn sẽ sụp đổ. Cái gọi là tình yêu kia cũng sẽ tan thành mây khói. Huyết Phượng Ma Hoàng nàng sẽ quay về làm mình thật sự. Thế giới của nàng sẽ hoàn toàn rời xa nam nhân này.
Không sai, chiến thắng hắn!
Khí tức Huân Y lập tức trở nên vô cùng khủng khiếp. Thiên Dực Cung bay ra, Huân Y lơ lửng trên không trung, kéo cung cài tên.
- Diệp Phàm, trận đánh ngày hôm nay chính là sự kết thúc của chúng ta!
- Ở trong thế giới của ta, chỉ ta mới có tư cách nói kết thúc. Huyết Phượng Ma Hoàng, ngươi muốn mang Huân Y của ta đi, trừ khi chờ tới ngày ta chết.
Diệp Phàm nghe vậy lắc đầu, tay phải nắm lấy chuôi thanh Lăng Hư Kiếm:
- Gần hai năm, ngày đó ngươi ngăn cản cường giả Hợp Thánh vì ta mới mất tích, ta đã nhớ mong ngươi hai năm. Ta không tin tình yêu, cũng là ngươi làm cho ta dính vào nó. Hôm nay, ngươi muốn chạy trốn, xóa đi quá khứ của chúng ta, ném đi mong nhớ ngày đêm suốt hai năm qua sao? Dựa vào đâu chứ?
- Huân Y, ở Thiên Phủ, ta nợ quá nhiều người, phong chủ, Mộng Vũ, Tiểu Hi, Dương lão vân vân. Người đã chết, ta không có cách nào bù đắp. Người sống, ta sẽ quý trọng. Trận đánh ngày hôm nay, nếu ngươi muốn kết thúc thì thắng ta đi.
Nói đến đây, khí tức Diệp Phàm chậm rãi trở nên lớn mạnh hơn. Một kiếm ý xông lên phá tan bầu trời. Lần đầu tiên, hắn trực tiếp phát ra khí thế ngập trời, làm cho vô số võ tu chấn động.
Ảo ảnh Thanh Long khủng khiếp ngẩng đều nhìn trời hét dài, Thần Văn Chi Lực màu vàng lấp lánh ở trong hai mắt hắn, sau đó, giọng nói Diệp Phàm vang lên lần nữa:
- Hoặc… giết ta!
Ầm!
Mặt đất nổ tung. Lấy Diệp Phàm làm trung tâm, sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường xuất hiện, bóng dáng Diệp Phàm trực tiếp biến mất.
Khi!
Một nguyên lực vô cùng mạnh mẽ nổ tung ở giữa không trung, tiếp theo, bóng dáng Huân Y trực tiếp bị lực lớn đẩy lùi.
Huân Y căn bản không cản được lực lượng này, sự mạnh mẽ của Diệp Phàm làm cho gương mặt nàng lộ vẻ nghiêm trọng. Năm đó là người mạnh, bây giờ vẫn mạnh mẽ.
- Nếu ngươi thậm chí không thắng nổi ta, ngươi không có tư cách nói kết thúc, bởi vì… ngươi không đủ mạnh!
Đối với người phàm ở thời kỳ hòa bình, lời này thật nực cười. Tình yêu chưa bao giờ cần dùng vũ lực để xét đúng sai. Nhưng trong võ tu, quả thật đặc biệt có đạo lý, người yếu không có tư cách bỏ rơi người mạnh, cũng giống như năm đó Diệp Phàm bị Lâm Mộ Tuyết từ hôn, Diệp Phàm đã từng nói, nàng không có tư cách từ hôn, bởi vì nàng là người yếu.
Ở thế giới võ tu, cường giả mới có tư cách vứt bỏ người yếu, người yếu không có tư cách nói không với cường giả, đây là pháp tắc của thế giới võ tu.
- Diệp Phàm, ta có con đường của ta. Huân Y năm đó đã chết, ta là ta, ta không phải là nàng. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào thực lực của ngươi có thể thắng được ta sao? Ngươi căn bản không biết về sự chênh lệch giữa chúng ta. Sau khi Thiên Phủ bị diệt môn, ta và ngươi đã không phải là người cùng một thế giới nữa. Hai năm, ngươi tưởng ta vẫn là Huân Y năm đó làm gì cũng tệ sao?
Huân Y nghe vậy thì quát to, sau đó Thiên Dực Cung xoay tròn trong tay, vô số mũi tên hóa thành một con phượng hoàng lửa kỳ lạ lao về phía Diệp Phàm bắn.
- Ngươi năm đó chỉ dùng Chiết Tuyến Huyễn Ảnh Đột Tiến đã có thể làm cho tất cả võ tu ngạc nhiên, chấn động. Nhưng bây giờ, ngươi có thể đánh rơi được mũi tên của ta sao?
Huân Y cao giọng nói. Trận này, nàng nhất định phải thắng, nàng muốn tìm về chính mình, nàng phải thoát khỏi tất cả những gì mà nhân cách hèn nhát này mang tới.