Nghịch Hoang Thiên còn phách lối hơn Diệp Phàm. Hắn không hề tuyệt vọng vì phải đấu với Sở Phong Vân, trái lại có cảm giác người này mới xứng cho hắn ra tay. Mặc dù hắn rất điên cuồng, rất hoang đường, nhưng càng là yêu nghiệt, càng khiến người ta nhìn không thấu.
Nhưng cụ thể thế nào vẫn phải xem thực lực của Nghịch Hoang Thiên. Nếu hắn có thể đánh bại Sở Phong Vân, những lời tuyên bố này sẽ đẩy thanh danh của hắn lên mức cao nhất. Nếu hắn bại, chỉ cần không thua quá thảm, sẽ không có bất kỳ đánh giá nào xấu, dù sao hắn thật sự có thực lực.
Chỉ sợ hắn thua quá thảm, vậy liên hệ với lời hắn nói hôm nay, hắn sẽ hoàn toàn trở thành trò cười.
Nhưng cho dù Sở Phong Vân có mạnh hơn nữa, chắc chắn cũng không thể làm cho Nghịch Hoang Thiên không có sức đánh trả.
Hai người đi tới đấu pháp trường. Sở Phong Vân vẫn cười ấm áp, lịch sự chắp tay. Có thể đối với một vài người nào đó, điều này là giả tạo, nhưng mặt khác, đây cũng là hàm dưỡng của một người. Từ khi sinh ra Sở Phong Vân đã học cách ứng xử với người ngoài, ít nhất một người luôn ôn hòa với mọi người sẽ không làm cho người ta chán ghét.
Nghịch Hoang Thiên lại đại biểu cho một loại võ tu khác, tố chất lịch sự đều không quan trọng, chỉ có mạnh mẽ mới là tất cả. Hắn nhìn thấy bản chất của thế giới này, đồng thời hắn làm cũng là chuyện bản chất của thế giới này.
Nghịch Hoang Thiên trực tiếp xua tay, cao giọng nói:
- Sở Phong Vân, lấy ra tất cả thực lực của ngươi, bằng không ngươi sẽ phải hối hận.
- Phải lấy ra tất cả lực chiến đấu sao?
Sở Phong Vân nghe vậy không khỏi sửng sốt, sau đó nghiêm túc gật đầu nói:
- Được!
- Ta nhìn bộ dạng ngụy quân tử đám người các người là thấy phiền, chết đi!
Nghịch Hoang Thiên hừ lạnh một tiếng, một thanh trường côn quét ngang, Nghịch Hoang Thiên đạp một phát, cả Diễn Võ Trường trực tiếp xuất hiện một vết nứt cực lớn, đột nhiên lao tới!
Ầm ầm ầm!
Với lực lượng mạnh mẽ, mỗi bước chân của Nghịch Hoang Thiên đều đạp cho mặt đất vỡ nát. Hắn vừa ra tay đã có khí thế giống như trời long đất lở.
- Cho dù là Chí Tôn cảnh cũng chỉ đến thế mà thôi!
Có người kinh ngạc kêu lên. Nghịch Hoang Thiên cuồng ngạo như vậy, quả thật có tư cách để cuồng ngạo.
- Sở Phong Vân, đỡ ta một côn!
Ầm!
Trường côn đập xuống, lực lượng cực lớn khiến không gian dường như cũng bị ép lại.
Trên tay phải Sở Phong Vân nắm một thanh trường thương chỉ nghiêng xuống đất, sau đó tùy ý giơ ngang lên ngăn cản.
Keng!
Một tiếng động cực lớn vang lên, lấy Sở Phong Vân làm trung tâm, mặt đất xung quanh bị nguyên lực ép cho lún xuống nửa thân người. không ít võ tu đều kinh ngạc. Mạnh mẽ, quá mạnh mẽ, lực lượng này giống như phát điên.
- A!
Sở Phong Vân hét lớn một tiếng và nhún chân, trường côn bị hắn gạt bay. Sau đó, thân hình chợt mờ ảo, trong chớp mắt, cả đấu pháp trường bị vô số Sở Phong Vân lấp đầy, ánh thương vô tận nhắm thẳng vào Nghịch Hoang Thiên, sau đó công kích tới.
- Đừng vội đánh giá thấp ta!
Nghịch Hoang Thiên quát một tiếng, trường côn xoay tròn như điên. Lấy hắn làm trung tâm, một trận gió lốc đã thành hình, Phong Chi Lực Địa cấp. Không ít người kinh ngạc. Lực lượng hệ phong rất hiếm có, còn kỳ lạ hơn Hàn Băng Chi Lực trong thuộc tính thủy, là cùng với thuộc tính hỏa đột ngột nổ tung lực đều phải kỳ lạ nhiều.
Lấy Nghịch Hoang Thiên làm trung tâm, gió xung quanh hình thành cơn lốc xét nát tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng giọng nói của Sở Phong Vân đột nhiên vang lên:
- Khống!
Một tiếng động khẽ vừa vang lên, tất cả gió mạnh biến mất, vô số Sở Phong Vân hạ xuống. Song khi ánh thương đầu tiên của Sở Phong Vân đánh tới trường côn của Nghịch Hoang Thiên, Nghịch Hoang Thiên dường như bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người trở nên vô cùng mệt mỏi.
Rất nhiều võ tu đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Sở Phong Vân hóa thành ngàn vạn bóng dáng, nhưng Nghịch Hoang Thiên mới bị một bóng dáng trong đó công kích đã nôn ra máu, bị thương nặng. Vị này khó tránh khỏi quá bi kịch đi. Đều là thiên kiêu, có cần khiến người ta tuyệt vọng như thế không?
- Khống Nguyên Đại Pháp của Thương Linh Thể có thể khống chế nguyên lực của đối thủ. Trong chớp mắt vừa rồi, nguyên lực và cương lực của Nghịch Hoang Thiên đã hoàn toàn bị Sở Phong Vân khống chế, vì vậy bị một chiêu của Sở Phong Vân đánh bại, bốn đại vương thể quả nhiên danh bất hư truyền.
Giọng nói Tôn Vũ đúng lúc vang lên. Rất nhiều võ tu lập tức hiểu ra. Chẳng trách Nghịch Hoang Thiên rõ ràng dùng ra võ kỹ khủng khiếp như vậy, trong chớp mắt thu hồi tất cả chiêu thức, loại cảm giác này giống như Nghịch Hoang Thiên tự mình muốn thua, đâm vào trên ánh thương của Sở Phong Vân vậy.
Khả năng khống chế nguyên lực quả nhiên khủng khiếp!
Bóng dáng của Sở Phong Vân khắp bầu trời đều tiêu tan, cuối cùng hội tụ thành một bóng người đứng cách Nghịch Hoang Thiên một trăm mét. Rõ ràng vừa rồi đánh cho Nghịch Hoang Thiên bị thương chẳng qua là nguyên lực của hắn hóa thành bóng hình mà thôi, bản thể còn chưa công kích tới.
Đơn giản, nhanh chóng. Vô số võ tu đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mặt. Nghịch Hoang Thiên mạnh mẽ không? Chỉ dựa vào khí thế phát ra lúc đầu, hắn tuyệt đối có thực lực có thể đánh một trận với cường giả Chí Tôn.
Nhưng cường giả đáng sợ như thế lại bị Sở Phong Vân đánh bại dễ dàng. Người này cũng quá điên cuồng rồi.
Nghịch Hoang Thiên rõ ràng không có cách nào tiếp nhận được sự thật trước mắt. Hắn là thiên kiêu, hắn chỉ mới Hư Cương thất trọng đã nắm giữ thực lực đánh một trận với cường giả Chí Tôn, vì sao hắn có thể thua triệt để như thế? Không thể nào, hắn tuyệt đối không tin trên thế giới này có nhân vật đáng sợ như vậy.
- Khống Nguyên Đại Pháp, Khống Nguyên Đại Pháp, đây căn bản là thuật tuyệt sát. Trên thế giới này còn ai có thể ngăn cản được Khống Nguyên Đại Pháp, ta không phục chứ? Ta không phục!
Nghịch Hoang Thiên nói như phát điên. Con đường chinh phạt của hắn vừa bắt đầu đã kết thúc đơn giản như vậy sao? Nếu hắn chiến đấu ác liệt với Sở Phong Vân một lúc mới bị đánh bại, hắn có thể tiếp nhận được. Nhưng ở dưới Khống Nguyên Đại Pháp dưới, hắn thậm chí không có tư cách phát huy ra thực lực của mình.
Loại chiến đấu này bất công thế nào? Đây căn bản không phải so đấu về thực lực. Đây hoàn toàn là nghiền ép về mặt tư chất. Hắn đi tới bước này đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, bỏ ra bao nhiêu cố gắng. Dựa vào đâu, người khác có thể sử dụng lực lượng mạnh mẽ vừa sinh ra đã có để đánh bại hắn?
- Nghịch Hoang Thiên, thắng thua đã có số. Bản thân các ngươi tự lựa chọn đối thủ, ngươi lựa chọn Sở Phong Vân thì phải hiểu rõ mình sẽ phải trả giá đắt. Trở về đi.
Thánh Hiền Thu Thủy Nhất Kiếm Đường của Nam Linh Cảnh không an ủi còn cao giọng nói. Nghịch Hoang Thiên có tư chất rất mạnh, lực chiến đấu cũng cực kỳ đáng sợ, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là quá cao ngạo, khinh thường nhân tài trong thiên hạ, lần này còn chủ động tìm đến Sở Phong Vân, định dựa vào chiến thắng Sở Phong Vân để nâng cao sự nổi tiếng của mình, cuối cùng thua thảm như vậy, trách được ai chứ?
- Ta...
Nghịch Hoang Thiên nghe vậy không khỏi cắn răng nói:
- Sẽ có một ngày ta thắng ngươi!
Nghịch Hoang Thiên nói xong, chậm rãi đứng lên, đi xuống khỏi đấu võ trường có vẻ cô đơn. Một thiên kiêu quật khởi, tất nhiên sẽ có vô số thiên kiêu buồn bã chán nản.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Sở Phong Vân, nam nhân thâm sâu khó lường này.
- Sở Phong Vân, Sở Phong Vân, Sở Phong Vân!
- Vương thể mạnh nhất, Vương thể mạnh nhất!
- Vô địch, Vương thể vô địch!
Từng tiếng kêu điên cuồng vang vọng đất trời. Sở Phong Vân vẫn cười, lịch sự chắp tay chào tất cả mọi người bên dưới, sau đó thu hồi trường thương, đi về phía khu vực chờ chiến. Không thể không nói, bất kể là thực lực hay phong độ, nam tử đẹp trai này đều làm cho người ta phải thán phục.
Vô số võ tu thét chói tai, mê muội vì Sở Phong Vân. Nam nhân như vậy là bầu bạn lý tưởng nhất của tất cả nữ nhân, còn đẹp hơn nữ nhân, ôn hòa nho nhã, mạnh mẽ vô địch, gia thế hiển hách, dám hỏi trên thế giới này còn nam nhân nào hơn Sở Phong Vân nữa?