Vô Địch Thiên Đế

Chương 812: Mưa xuân như trút nước

Chương Trước Chương Tiếp

- Chỉ cần ta muốn, ta có thể cùng một thế giới với bất kỳ kẻ nào.

Diệp Phàm nghe vậy kiên định lắc đầu.

Phía xa, Bắc Cung Tuyết nhìn Diệp Phàm, sắc mặt phức tạp. Ban đầu Diệp Phàm đã từng nói với nàng những lời này, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể cùng một thế giới với bất kỳ kẻ nào. Đúng vậy, cho dù nàng trở thành thánh nữ Băng Thần Điện, đứng ở võ đài của cuộc thi đấu thiên hạ, Diệp Phàm vẫn chạy tới.

Hai người nhìn nhau, không ai nhường ai. Lúc này, rất nhiều võ tu đã hiểu được một chuyện. Diệp Phàm và Huân Y từng có một thời gian yêu đương lưu luyến. Huân Y không hề nhắc nửa câu tới các chuyện đê tiện của Diệp Phàm, rõ ràng những chuyện đó căn bản là do Thiên Hạ thương hội bôi nhọ Diệp Phàm một cách ác ý.

Hai người không nói nhiều. Cuối cùng đối thủ của tất cả mọi người đã được quyết định. Top năm trên Chí Tôn Bảng rõ ràng đặc biệt ăn ý, không gặp nhau trước. Đồng thời, người của Trung Linh Cảnh và ba linh cảnh lớn khác đều tìm được đối thủ không thuộc về linh cảnh của mình.

Sở Phong Vân đối chiến Nghịch Hoang Thiên, Vương Trọng đối chiến Lạc Tố Tố, Âu Dương Tu đối chiến Hồng Phi, Tử Mặc đối chiến Chu Phù, Huân Y đối chiến Diệp Phàm, Trương Hoành đối chiến Lưu Chấn Hám, Y Linh Lung đối chiến Trần Kình, Lưu Chấn đối chiến Hàn Phi, Bắc Cung Tuyết đối chiến Phong Linh, Lạc Bắc Linh trống vòng.

Cuộc chiến đấu ngày mai mới là yêu nghiệt thật sự gặp nhau. Tất cả võ giả kích động rời khỏi quảng trường. Các tuyển thủ dự thi đều trở lại nơi dừng chân của thế lực mình. Lạc Tố Tố xem mình là người của Vạn Đạo học phủ chạy tới nơi dừng chân của Vạn Đạo học phủ làm Lạc Phượng Vũ nghẹn lời. Muội muội này của mình thật sự yêu rất sâu đậm rồi.

Trở lại nơi dừng chân của Vạn Đạo học phủ, Lạc Tố Tố đi tới tiểu viện của Diệp Phàm, chắp hai tay sau lưng, mặc trang phục màu trắng, trên gương mặt khuynh thành là vẻ hạnh phúc không sao tả siết. Có lẽ đối với Lạc Tố Tố lúc này, có thể nhìn thấy Diệp Phàm chính là hạnh phúc.

- Tố Tố, ngươi không ở nhà tiềm tu à? Sao có thời gian qua đây vậy?

Diệp Phàm rõ ràng cũng vui mừng, Lạc Tố Tố đến khiến tâm tình của hắn đang hỏng bét đã đỡ hơn nhiều.

- Ta... Ngươi bị tiếng xấu lan xa, ta sợ ngươi bị nhiều người nói, tâm tình sẽ không tốt, cho nên...

Lạc Tố Tố nghe vậy, đỏ mặt nói. Vẻ quyến rũ trong chớp mắt này khiến Diệp Phàm cũng phải mê mẩn. Lạc Phượng Vũ và Lạc Tố Tố trông không khác lắm. Nhưng Lạc Phượng Vũ rất ít khi khiến Diệp Phàm có cảm giác này. Bởi vì Lạc Phượng Vũ không am hiểu về các trang phục, nàng sẽ không vì Diệp Phàm mà cố ý lại giày vò mình lâu.

Nhưng Lạc Tố Tố lại khác. Mỗi lần nàng gặp Diệp Phàm đều chuyên tâm chuẩn bị trang phục. Mặc dù chỉ có vài món trang sức trang nhã phù dung nhưng vẫn khiến nàng xinh đẹp.

Dáng vẻ thiếu nữ xinh xắn đó luon kích thích thần kinh của Diệp Phàm.

- Cho nên ngươi mới vượt ngàn dặm xa xôi chạy suốt đêm tới đây à? Một đêm chắc không thể chạy từ Lạc gia đến đây nhỉ? Ngươi sẽ không sử dụng truyền tống trận khoảng cách cực xa kia chứ? Cái đó tiêu hao rất nhiều tài nguyên đấy.

Diệp Phàm nghe vậy thì hỏi ngược lại.

- Không sao, có gia gia của ta nữa!

Lạc Tố Tố nghe vậy, lúc này nói với vẻ dí dỏm. Tất cả những điều này vẫn là nhờ Diệp Phàm. Nếu không phải trước đây Diệp Phàm cho nàng Phá Tôn Đan, gia gia nàng đâu dễ nói chuyện như vậy.

- Tố Tố quan tâm ta như vậy, chẳng lẽ đã thích ta?

Lúc này, Diệp Phàm trêu.

Song lần này Lạc Tố Tố không lườm Diệp Phàm nói hắn tự mình đa tình như trước nữa, mà nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm như hổ đói rình mồi, đôi mắt mê người đầy tình ý không sao nói hết, dường như muốn hòa tan trái tim của Diệp Phàm vậy.

- Cảm giác yêu đương thật ra chẳng dễ chịu gì, đúng không Diệp Phàm? Giống như ngươi và Huân Y vậy. Vì sao nàng phải đối xử với ngươi như vậy?

Lạc Tố Tố dịu dàng nói:

- Diệp Phàm, ngươi có thể kể cho ta nghe chuyện giữa ngươi và Huân Y không? Ta muốn nghe.

- Ngày mai còn phải chiến đấu, ta làm sao có thời gian kể chuyện cũ cho ngươi nghe được. Chờ ngày nào đó rảnh rỗi, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Diệp Phàm nghe vậy, lúc này lắc đầu cười nói.

- Hừ, ta sợ ngươi khổ sở, muốn ngươi chia sẻ một chút thôi. Đúng là có lòng tốt không được báo đáp. Ai thèm nghe chứ? Người ta mới chẳng thèm nghe đâu. Ngươi bận rộn như vậy, còn có thời gian thông đồng với Thu viện trưởng.

- ...

- Tối nay ta ngủ ở đâu?

- Chẳng phải bên ngoài còn rất nhiều phòng trống sao? Ngươi tùy tiện tìm một chỗ ngủ là được rồi.

- Ta không phải là đệ tử Vạn Đạo học phủ, làm gì có chỗ ở. Hơn nữa, ta là một cô nương, ngươi yên tâm để ta ngủ một mình sao?

- Có gì không yên tâm chứ? Với thực lực của ngươi, người bình thường có thể làm gì được ngươi? Hơn nữa, có Thu viện trưởng ở đây, ai dám làm càn.

- Ta không quan tâm, ta muốn ngủ trong phòng ngươi.

- Vậy ta ngủ ở đâu?

- Ta không quan tâm, dù sao buổi tối không cho phép ngươi lén vào phòng ta...

- ...

...

Tối nay, Diệp Phàm không còn là nhân vật chính, cũng không có ai tiếp tục thảo phạt Diệp Phàm và Thu Nguyệt nữa. Bởi vì tin tức về Diệp Phàm và Huân Y là giả, bây giờ cho dù Lục gia và Chí Tôn học phủ muốn dụ rất nhiều võ tu vào những dư luận kia, bọn họ cũng không đồng ý. Cho dù bây giờ có người lộ ra tin tức Diệp Phàm và Bắc Cung Tuyết có quan hệ, chắc hẳn bọn họ cũng cho rằng có người cố ý đối phó với Diệp Phàm.

Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào cuộc tranh tài ngày mai. Đầu tiên là Nghịch Hoang Thiên đã bị tuyên án tử hình. Dù sao hắn và Sở Phong Vân giao chiến, sẽ hoàn toàn không còn đường sống.

Tiếp theo là người khác chiến đấu với cường giả Chí Tôn Bảng, gần như không có một ai có thể tập kích ngược. Ít nhất với tin tức bọn họ nắm được, muốn tập kích ngược quá khó.

Nếu nói ngoài cường giả Chí Tôn Bảng, những người như Hoàng Thiên Hạc đã bị Diệp Phàm giết, cường giả Nghịch Hoang Thiên còn lại rất mạnh nhưng gặp phải Sở Phong Vân. Thực lực Lạc Tố Tố không kém lại gặp phải Vương Trọng, sợ rằng Chu Phù cũng không kém, nhưng gặp phải Tử Mặc.

Về phần những người khác, gần như không có bất kỳ người nào có thực lực đánh với cường giả Chí Tôn Bảng một trận. Nếu nói tới trận đánh tương đối được chú ý, đó là trận chiến giữa Diệp Phàm và Huân Y. Sự cường thế của Diệp Phàm đã rõ như ban ngày, hắn đối chiến với top năm của Chí Tôn Bảng có thể hơi kém hơn, nhưng đối chiến với Huân Y đứng thứ mười trong Chí Tôn Bảng lại chưa chắc đã không có phần thắng.

Còn có một trận nữa chính là Bắc Cung Tuyết đánh với Phong Linh. Một người đứng thứ sáu trên Chí Tôn Bảng, một người đứng thứ chín là Chí Tôn Bảng. Top năm của Chí Tôn Bảng là một cấp bậc, sau top năm là một cấp bậc khác. Người sau top năm đối chiến với người trong top năm, có lẽ phần thắng không cao. Nhưng đối chiến với người sau mình năm thứ hạng thì chưa chắc.

Rốt cuộc là Vô Tình Thánh Nữ của Trung Linh Cảnh mạnh hơn, hay Thích Khách Đế Nữ của Nam Linh Cảnh có kỹ thuật cao hơn.

Đêm khuya, Diệp Phàm nằm trên giường bên ngoài chợp mắt. Ở trong gian phòng, Lạc Tố Tố nằm trong chăn của Diệp Phàm, ngửi mùi của Diệp Phàm còn sót lại trong chăn, gương mặt đỏ bừng, bàn tay trắng mịn nhẹ nhàng xoa lên chiếc chăn, dịu dàng nói:

- Đồ ngốc, bảo buổi tối ngươi đừng vào, ngươi thật sự không vào à?

- Gió bên ngoài không thổi lạnh được ngươi, ngươi có bản lĩnh lát nữa trời mưa cũng đừng vào.

Dường như trời xanh nghe được tiếng lòng của Lạc Tố Tố, những giọt mưa giống như hạt đậu chậm rãi rơi xuống, sau đó càng lúc càng to, cuồng phong bão táp trút xuống.

Diệp Phàm cảm thấy bất đắc dĩ nhìn thời tiết thay đổi bất thường. Vừa rồi còn mát mẻ, không ngờ bây giờ đã mưa to như trút nước.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)