Diệp Phàm với sức một người đánh bại tám người, bước lên thần đàn mới, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu dưới Chí Tôn Bảng.
Cuộc chiến đấu hôm nay kết thúc, Bách Lý Vân Lạc bay đến trên đấu pháp trường, sau đó lấy ra một bức vẽ thần văn cực kỳ khổng lồ.
- Ngày mai sẽ tiến hành thi đấu tranh đoạt vào top mười. Bởi Diệp Phàm một mình đánh bại người mạnh nhất của hai khu thi đấu lớn, vì vậy cuộc đấu tranh đoạt top mười chỉ có mười chín người, ở đây sẽ có một người để trống.
Bách Lý Vân Lạc cao giọng nói, sau đó chỉ vào bức vẽ thần văn nói tiếp:
- Các vị, mời đưa nguyên lực của các ngươi vào trong bức vẽ thần văn. Một khi nguyên lực của hai người dung hòa sẽ là đối thủ ngày mai. Cuộc thi cạnh tranh top mười không theo hình thức khiêu chiến, người bị đánh bại vào ngày mai đều ở ngoài top mười. Cho nên vận mệnh của các ngươi đang nằm trong tay bản thân các ngươi.
Bách Lý Vân Lạc nói xong, vỗ xuống bức vẽ thần văn. Bức vẽ thần văn lập tức bay đến trước mặt đám người Diệp Phàm, phía trước của mỗi người đều có một điểm trận văn, bọn họ có thể đưa vào nguyên lực của mình vào đây, đồng thời khống chế nguyên lực của mình tìm kiếm đối thủ.
Mười chín người rất nhanh đã đưa nguyên lực vào, trong sự chứng kiến của đám đông, mười chín điểm sáng với màu sắc khác nhau bắt đầu di chuyển trên bức vẽ thần văn, mỗi người đều đang tìm đối thủ của mình. Diệp Phàm cũng vậy. Hắn muốn tìm Trần Kình, những người có thế lực tham dự vào chuyện đêm qua, ngoại trừ Tử Mặc của Chí Tôn học phủ, chỉ có Trần Kình của Trần gia vẫn còn sống an toàn.
Hắn muốn giết Trần Kình trước, giữ lại Tử Mặc sẽ có cơ hội giết sau.
Không sai, Diệp Phàm muốn giết chết Tử Mặc, bất luận là vì mối thù giết cha, hay vì Huân Y, Tử Mặc đều phải chết.
Nhưng Trần Kình dường như biết Diệp Phàm sẽ tìm hắn gây phiền phức, không ngờ lấy tốc độ cực nhanh tìm được đối thủ của mình, Y Linh Lung!
Đạo Nhiên Thể là thể chất đặc biệt gần với Vương thể. Nữ tử này có khí chất dịu dàng, trông ngọt ngào, thoạt nhìn chắc chắn không có trái tim lạnh lùng giết chóc, cũng không nhìn ra thực lực có chỗ nào mạnh mẽ. Trần Kình lựa chọn nữ tử này, xem ra là lựa chọn cực kỳ thông minh. Bởi vì Đạo Nhiên Thể tiếp cận tự nhiên, vì vậy cực kỳ tôn trọng sinh mạng, chiến đấu với nữ tử này, cho dù thua cũng không lo về mạng sống.
Y Linh Lung rõ ràng không ngờ có người tìm được nàng nhanh như vậy. Nàng không để ý đối thủ là ai, chỉ cần không phải ba người Sở Phong Vân, Tử Mặc, Diệp Phàm là được. Người của ba đại linh cảnh rõ ràng không nội chiến, cho nên đám người Vương Trọng sẽ không tìm nàng.
Nếu không có Trần Kình, vậy thì tìm Tử Mặc. Không thể không nói, khi điểm sáng đại biểu cho Diệp Phàm tiến cực nhanh về phía điểm sáng của Tử Mặc, tất cả mọi người âm thầm than thở về sự điên cuồng của Diệp Phàm, người khác tránh top năm Chí Tôn Bảng không kịp trước, Diệp Phàm này thì hay rồi, tự nhiên chủ động tìm Tử Mặc.
Tử Mặc cũng cảm giác được nguyên lực của Diệp Phàm nhanh chóng tới gần, vẻ mặt không khỏi khó coi. Hắn không thể tránh được chuyện đánh với Diệp Phàm một trận, cũng luôn ngóng trông rửa sạch nỗi nhục trước đó, nhưng tuyệt đối không phải lúc này. Nói cách khác, Tử Mặc không nắm chắc một trăm phần trăm sẽ thắng, cho nên cho dù cuối cùng hắn thua, hắn vẫn đạt được thành tích tốt cho Chí Tôn học phủ.
Bây giờ bị Diệp Phàm đánh bại, đó chính là ngoài top mười. Chí Tôn học phủ tuyệt đối sẽ không thể chịu được điều này. Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Diệp Phàm đang chạy về phía hắn. Nếu lúc này hắn tránh, vậy hình tượng của hắn sẽ xuống dốc không phanh.
Tử Mặc không do dự, lao về phía Diệp Phàm. điểm sáng nguyên lực của hai người nhanh chóng tiếp cận. Không ít võ tu đều kích động. Nếu Diệp Phàm và Tử Mặc gặp nhau, tin tưởng sẽ có một trận ác liệt. Đương nhiên, xác suất Tử Mặc thắng sẽ cao hơn nhiều.
Trong lúc vô tình, một điểm sáng lao vào giữa hai người, không ít người đều chú ý tới điểm sáng này.
- Là điểm sáng của Sở Phong Vân, Sở Phong Vân muốn chen ngang vào sao?
- Không đúng, Sở Phong Vân đi rồi. Chắc hắn đi loạn, trong lúc vô ý đã lọt vào chỗ đó.
Có người vội vàng nói. Quả nhiên, Sở Phong Vân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp rời đi. Cảnh tượng này làm không ít người thấy nghẹn lời. Sở Phong Vân xếp thứ nhất khiếp sợ từ lúc nào vậy. Nói khiếp sợ cũng không phải, nhưng rõ ràng Sở Phong Vân không muốn dính vào. Nếu Diệp Phàm hoặc Tử Mặc là kẻ yếu, Sở Phong Vân có thể tùy tiện chiến thắng, hắn còn phải phiền lòng như vậy sao?
Điều này cũng chứng minh sự mạnh mẽ của Diệp Phàm và Tử Mặc. Diệp Phàm này bình thường không lộ tài năng, không ngờ ngay cả Sở Phong Vân cũng coi trọng hắn như vậy.
Điểm sáng của hai người nhanh chóng tiếp cận. Nhưng vào lúc này, một đạo điểm sáng hồng nhạt xuất hiện, lập tức giao hòa cùng điểm sáng của Diệp Phàm, nửa đường chặn ngang.
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Ai vậy?
- Là Huân Y, Huân Y thánh nữ!
Có người kích động nói. Không ít võ tu tò mò về chuyện liên quan tới Diệp Phàm và Huân Y. Dù sao nhìn Diệp Phàm thế nào cũng chỉ là thường dân, Huân Y lại giống như công chúa chí cao vô thượng, bọn họ làm sao găp nhau?
- Vì sao Huân Y chủ động chặn Diệp Phàm lại? Chẳng lẽ nàng sợ Diệp Phàm đấu không lại Tử Mặc sao?
- Nếu là vậy, chẳng phải chứng minh Huân Y thật sự thích Diệp Phàm, vì nguyên nhân gì đó mới cố ý lạnh lùng với Diệp Phàm?
Mọi người đều tò mò suy đoán nhưng vẻ mặt Diệp Phàm trở nên rất khó coi. Trước đây hắn bước vào Phật Ma Cố Thổ, vì Huân Y lấy cái chết ép mới khiến hắn bất đắc dĩ tha cho Tử Mặc một mạng. Diệp Phàm hiểu rõ Huân Y thích Tử Mặc, điều này khiến Diệp Phàm đau lòng tới mức nào.
Nữ nhân trước đây vì hắn mà không để ý tới sinh mạng, không ngờ đã thích người khác. Diệp Phàm tuyệt đối không thể tiếp nhận được. Tất cả những điều này đều là do Huyết Phượng Ma Hoàng gây ra. Hắn nhất định phải tìm cách phong ấn Huyết Phượng Ma Hoàng, tìm Huân Y của hắn về.
- Ngươi vì hắn ngăn cản trước mặt ta. Huân Y, ngươi quả thật muốn tổn thương ta như vậy sao?
Diệp Phàm siết chặt hai tay, lạnh lùng nhìn Huân Y quát to. Bởi vì siết quá chặt, hai tay bất giác trắng bệch, hàm răng cắn chặt. Hán tử thật sự làm bằng sắt cũng không khỏi run rẩy.
Huân Y nhìn Diệp Phàm. Ban đầu Diệp Phàm biến mất ở Phật Ma Cố Thổ, Huân Y đã nói sẽ không tuyệt tình tổn thương Diệp Phàm như vậy nữa. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Phàm, trong lòng rất đau đớn. Cho dù nàng là Huyết Phượng Ma Hoàng, nàng vẫn không có cách nào thoát khỏi ảnh hưởng của Huân Y, càng không có cách nào hoàn toàn mặc kệ chủng tình của mình.
- Diệp Phàm, ta... chưa từng thích Tử Mặc, nhưng chúng ta không có khả năng nữa. Huân Y năm đó chết rồi, hồn phách của ta thức tỉnh, nếu ta thắng trận chiến này, sau này ngươi không thể xuất hiện ở trước mặt ta nữa.
Huân Y cao giọng nói, lời nói đầy kiên định và tuyệt tình.
Diệp Phàm nghe vậy, trong lòng không giận còn thích. Chỉ cần Huân Y không thích Tử Mặc, tất cả đều dễ bàn. Về phần đánh bại hắn, căn bản không có khả năng này. Cho dù Huân Y là Huyết Phượng Ma Hoàng Niết Bàn cũng đừng mơ đánh bại hắn.
- Nếu ta thắng, Huân Y của ta...
Diệp Phàm nói đến đây thì dừng lại, sau đó gằn từng chữ:
- Ngươi trả lại cho ta!
- Ta chính là Huân Y, Huân Y chính là ta, ta đã không thương ngươi nữa, sao phải trả Huân Y của ngươi lại cho ngươi? Diệp Phàm, bất kể chiến đấu lần này thắng hay bại, ngươi đều không thể tới dây dưa với ta nữa. Ta với ngươi đã không phải cùng một thế giới.