Đương nhiên, điều kiện trước tiên là Diệp Phàm có thể thắng đã.
- Ngông cuồng, quá ngông cuồng, ta cảm thấy nam nhân này thật bá đạo, thật ngầu.
Có vài nữ tu bắt đầu tỏ ra tán thưởng Diệp Phàm. Càng lúc càng có nhiều người chậm rãi thay đổi cảm giác về Diệp Phàm. Tóm lại nghe nói và thật sự nhìn thấy vẫn có sự khác biệt. Chỉ hỏi bất cứ người nào dưới Chí Tôn Bảng có can đảm như Diệp Phàm, dám một mình khiêu chiến top bốn của hai khu thi đấu?
Trong đó còn có cường giả có thể khiêu chiến Chí Tôn Bảng như Hoàng Thiên Hạc vầ Lý Bách Sát. Còn cả Hoắc Tử, Tưởng Lâm có sức chiến đấu không thể khinh thường. Bốn người khác cũng không phải kẻ yếu. Diệp Phàm muốn một mình chiến đấu với tám người, độ khó này vượt xa hành động vĩ đại một đấu với mười ba người của Lý Bách Sát.
Cho dù là Bách Lý Vân Lạc cũng ngây ra, không kịp tuyên bố kết quả yêu cầu của Diệp Phàm. Mặc dù hắn khó chịu với tiểu bối này, nhưng chỉ dựa vào phần quyết đoán này, tiểu bối này đã mạnh hơn phần lớn nam nhân.
- Cho phép Thiên Vũ Chiến!
Bách Lý Vân Lạc cao giọng nói. Toàn bộ Thiên Vũ đều sôi trào. Không phải bọn họ chưa từng gặp qua Thiên Vũ Chiến, nhưng cuộc thi đấu thiên hạ này chính là chiến trường tập trung nhiều yêu nghiệt như vậy, đưa ra đề nghị Thiên Vũ Chiến ở đây quả là đáng sợ.
Thu Nguyệt nhìn Diệp Phàm trên đấu pháp trường, trong mắt phượng quyến rũ sáng ngời. Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên nhớ đến cảnh triền miên cùng Diệp Phàm ngày đó. Thằng nhóc này bá đạo từ trong xương mà ra.
Đám người Bắc Cung Tuyết, Huân Y, Sở Phong Vân, Vương Trọng đều nghiêm túc nhìn Diệp Phàm. Giờ phút này, cho dù là người của ba đại linh cảnh khác cũng biết nam tử trước mắt chính là kẻ địch mạnh của bọn họ.
Y Linh Lung dịu dàng ngồi một bên, khí tức đơn thuần, khí chất tao nhã, đặc biệt thu hút sự chú ý của vô số nam tu. Đôi mắt quyến rũ kia sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Nàng nhớ lại cảnh tượng ngày đó Diệp Phàm chui từ trong mặt đất lên, trong nháy mắt đó lộ ra sát ý khiến nàng phải run rẩy.
Cho nên sau khi nàng biết rõ Diệp Phàm là người kia, nàng chưa từng khinh thường Diệp Phàm. Cho dù Diệp Phàm đã biểu hiện ra thực lực đủ mạnh, nàng vẫn không cho rằng đây là tất cả thực lực của Diệp Phàm.
Dù sao thực lực có thể trong nháy mắt sinh ra uy hiếp đối với nàng, tuyệt đối không thể chỉ có vậy.
Thực lực của Lục Thần Hồng kia không tính quá mạnh, chí ít còn yếu hơn Lý Bách Sát nhiều. Lúc Diệp Phàm giết Lục Thần Hồng, nàng không nhìn ra được tiêu chuẩn cụ thể. Nhưng lần này Thiên Vũ Chiến sẽ khác. Nếu Diệp Phàm không lấy ra chút bản lĩnh thật sự, chưa chắc đã có thể đánh lại.
Rốt cuộc Diệp Phàm đạt tới trình độ nào? Không ai trên Chí Tôn Bảng không tò mò về điều này.
Không chỉ bọn họ nghĩ vậy. Có thể nói trong ba trận chiến đấu, Diệp Phàm thể hiện ra thủ đoạn khác nhau, dường như không có gì mà hắn không làm được. Cho nên giờ phút này, phần lớn võ tu đều rất tò mò về thực lực thạt sự của Diệp Phàm.
Thiên Vũ Chiến mở ra, top bốn của khu thi đấu thứ tư ào ào đi đến trên khu thi đấu thứ mười. Tám người bao vây xung quanh Diệp Phàm. Bốn người Hoàng Thiên Hạc, Hoắc Tử, Tưởng Lâm và Lý Bách Sát lộ ra sự địch cực kỳ rõ ràng. Bốn người khác phần nhiều là thiên tài cao ngạo. Diệp Phàm khiêu chiến với tám người bọn họ chính là một sự sỉ nhục đối với bọn họ.
- Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào. Diệp Phàm, ta tán thưởng lòng can đảm của ngươi, chẳng qua lại khinh thường sự ngu xuẩn của ngươi. Thiên Vũ Chiến, ha ha, ai cho ngươi lá gan đó vậy?
Lý Bách Sát lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, sát ý cuồng bạo ép về phía Diệp Phàm mà không hề che giấu.
- Chà chà, một con chó nhà có tang ở Đông Linh Cảnh, chẳng qua mới đánh bại đám người Lục Thần Hồng đã đề cao bản thân, Diệp Phàm, ngươi nói muốn nhốt ta ở trong quan tài của ta, cảm giác đó có thể cực kỳ sảng khoái không, ha ha ha.
Hoàng Thiên Hạc cười lạnh, lộ ra hàm răng vàng vô cùng buồn nôn. Bàn về vẻ bề ngoài, giờ phút này Diệp Phàm tuyệt đối chiếm thượng phong.
Hoắc Tử không nói gì. Dù sao Liệt Vân Tông tham dự vào chuyện lần này, nhưng nàng không rõ Diệp Phàm có biết không. Có nhiều lúc ở trong tối còn tốt hơn ngoài sáng.
Tưởng Lâm không khách sáo. Thần Nguyên học phủ cùng Vạn Đạo học phủ đã sớm có thù oán. Trong sự kiện của Thu Nguyệt lần này, Thần Nguyên học phủ còn là một công thần lớn nhất. Ban đầu nhìn thấy Diệp Phàm mạnh mẽ như thế, hắn thật sự không dám quyết có nên đánh với Diệp Phàm một trận hay không. Nhưng không ngờ Diệp Phàm lựa chọn Thiên Vũ Chiến. Điều này thuần túy là hắn muốn chết.
- Hoắc Tử, ngươi thì sao? Liệt Vân Tông không muốn chế giễu ta vài câu sao?
Diệp Phàm nghe vậy không để ý đến ba người, mà trực tiếp nhìn về phía Hoắc Tử, thản nhiên hỏi.
Hoắc Tử nghe vậy lập tức sửng sốt. Nàng không xấu xí, da trắng mịn, dáng người mê người, rất ít người tu hành xấu xí.
- Vạn Đạo học phủ đúng là có năng lực không nhỏ, không ngờ đã điều tra ra nhiều thế lực như vậy.
Hoắc Tử nói thẳng. Tất nhiên Diệp Phàm đã gọi tên, nàng không cần thiết phải che giấu nữa. Liệt Vân Tông đúng là đã tham dự vào chuyện lần này. Hơn nữa, nếu có cơ hội, nàng sẽ giết chết Diệp Phàm ở đây.
- Ta với bốn người các ngươi không có thù oán, các ngươi đi xuống đi.
Diệp Phàm nhìn về phía bốn người khác, cao giọng nói, giọng điệu cuồng vọng khiến cho bốn người kia không khỏi bật cười. Chẳng lẽ Diệp Phàm cho rằng hắn chắc chắn sẽ thắng sao?
- Diệp Phàm, ngươi đã lựa chọn Thiên Vũ Chiến thì đừng dùng những thủ đoạn này nữa. Chúng ta không đinh chưa chiến đã nhận thua.
Một tên nam tử cao giọng nói, hiển nhiên bốn người dự định đánh với Diệp Phàm một trận.
- Nếu đã thế, có thể sống sót hay không thì phải xem may mắn của các ngươi.
Diệp Phàm nghe vậy thản nhiên nói. Hắn không phải là thiện nam tín nữ, hắn đã cho bọn họ cơ hội, nếu bọn họ quan tâm tới mặt mũi cố đối đầu với hắn, vậy giết luôn là được rồi.
- Nói khoác không biết ngượng, ngươi tưởng ngươi là ai?
Lý Bách Sát cười lạnh nói, sau đó trực tiếp biến mất và xuất hiện ở trước mặt Diệp Phàm, một quyền đánh xuống:
- Để ta thử xem sự trưởng thành của ngươi trong sáu tháng này!
Nhanh, nhanh đến mức khiến người ta phải sợ hãi. Lý Bách Sát công kích đột ngột làm không ít võ tu không kịp phản ứng.
Một quyền này thật mạnh!
Vô số võ tu trợn tròn mắt, mặc dù đối mặt với một quyền ở khoảng cách gần như không có này, nhưng chỉ dựa vào quyền kình đã muốn xé rách không gian, hơn nữa tốc độ này cùng hiểu biết của Lý Bách Sát về lực lượng, có thể nói là trong cùng cấp có rất ít người có thể ngăn cản được một quyền này.
Oanh!
Diệp Phàm phản ứng cực nhanh, tay phải siết chặt và lập tức đập tới. Nắm đấm của hai người trực tiếp va chạm trên không trung. Sau đó, con ngươi Lý Bách Sát của co lại. Loại lực lượng này... Không thể nào. Sáu tháng qua hắn đã trưởng thành nhiều như vậy, vì sao vẫn bị áp chế trên phương diện lực lượng? Chỉ xét về lực lượng, cho dù là Sở Phong Vân, Lý Bách Sát cũng không sợ.
- Lực lượng của ngươi vẫn yếu như vậy!
Giọng nói của Diệp Phàm vang lên, sau đó một lực lượng cuồn cuộn nổ mạnh. Lý Bách Sát lập tức bay ngược. Nhưng vào lúc này, hai tay của Hoàng Thiên Hạc bỗng nhiên vỗ xuống mặt đất, thần văn đỏ như máu lập tức vây khốn Diệp Phàm.
- Tỏa Hồn Cửu U, diệt!
Giọng nói lạnh lẽo vang lên. Sau đó, thần văn màu đỏ bay vọt vào không trung, hóa thành lồng giam vây nhốt Diệp Phàm.
- Trảm!
Sáu người khác lập tức rút binh khí ra, cùng lúc điên cuồng công kích Diệp Phàm. Cuộc chiến đấu ác liệt đã lập tức bắt đầu.