- Thứ ba...
- Diệp Phàm ca ca!
Một giọng nói ngắt lời Diệp Phàm. Ai cũng biết Diệp Phàm chuẩn bị nói tới người thứ ba, đây cũng là lời hắn nói mỗi lần giết người. Mạc Hàn là người đầu tiên, Vũ Hóa Long là người thứ hai, người thứ ba chính là Lục Thần Hồng.
Không thể không nói, Diệp Phàm quả thật giống như một người điên, giết được, giết không được, hắn đều giết, căn bản không quan tâm tới thế lực sau lưng của những người này. Ngọn nguồn tất cả những điều này có thể đều liên quan tới Thu Nguyệt. Dù sao trước đó có không ít người giễu cợt Diệp Phàm, cũng không thấy hắn tàn nhẫn như vậy.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nhìn về phía Lục Bách Bách đứng ở khu vực của Lục gia, nhìn Diệp Phàm, khẽ nói:
- Hắn là ca ca ruột của ta, ta cầu xin ngươi tha cho hắn được không?
Không ít người đều tò mò nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt. Có vài người không hiểu nguyên nhân, đồng thời cũng có người biết quan hệ giữa Diệp Phàm và Lục Bách Bách là thế nào.
- Ca ca ruột của ngươi?
Diệp Phàm nghe vậy nhếch môi cười lạnh, sau đó xoay người nhìn Lục Bách Bách, chợt vung lên tay phải:
- Nổ!
Ầm!
Mũi tên trên người Lục Thần Hồng trực tiếp nổ tung, cả người lập tức hóa thành tro bụi trong sự kinh ngạc của mọi người.
- Vậy thì sao chứ? Giết thì giết, ta hoan nghênh ngươi tìm đến ta báo thù. Lục Bách Bách, tam đệ của ta không nợ gì ngươi. Diệp Phàm ta càng không coi trọng ngươi. Hôm nay đừng nói là ca ca của ngươi, cho dù ngươi đứng ở chỗ này, ta cũng giết.
Lục Bách Bách lập tức ngây ra nhìn ca ca trở thành tro bụi, trong lòng nàng chợt dâng lên sự oán hận và khổ sở. Nàng chợt nhìn về phía Diệp Phàm, cao giọng nói:
- Ba huynh đệ các ngươi đều là người vô tình.
- Chúng ta chỉ có tình với người có tình. Tam đệ của ta sống trong gia tộc từ nhỏ đã bị người ta xem là vô dụng, ngươi căn bản không biết tu hành và thực lực có ý nghĩa thế nào với hắn. Ngươi thân là nữ nhân của hắn, không ngờ cho phép gia gia của ngươi phế bỏ tu vi của hắn. Ha ha ha, nếu không phải ta có thủ đoạn khác, cả đời này con đường võ đạo của tam đệ của ta sẽ bị chặt đứt, còn lại chỉ có cái chết.
Diệp Phàm nghe vậy hừ lạnh nói:
- Lục Thần Hồng chẳng qua là một lợi tức thôi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng như vậy là xong sao? Không ai được phép bắt nạt huynh đệ của Diệp Phàm ta. Lục Bách Bách, ngươi căn bản không hiểu tam đệ của ta, càng không hiểu cuộc sống của chúng ta, ngươi không xứng nhận được tình cảm của tam đệ ta.
- Ta không xứng, Diệp Phàm, ngươi tự cho mình là đúng, ngươi tưởng ngươi nói rất là đúng sao? Ngươi biết gì về tình cảm của ta với Diệp Quỷ ca ca?
- Ta không biết gì hết, ta chỉ nhìn kết quả. Ngươi có bản lĩnh thì tới giết ta. Không bản lĩnh thì chờ bị ta giết, hừ!
Diệp Phàm nghe vậy hừ lạnh nói, sau đó trường cung trong tay biến thành găng tay bao bọc lấy hai tay của hắn. Diệp Phàm trực tiếp xoay người. Rõ ràng đánh bại Lục Thần Hồng còn chưa hết. Lúc này, rất nhiều võ tu đã không thể nào đối xử với Diệp Phàm như trước nữa. Với thực lực của Diệp Phàm dễ dàng nghiền ép Lục Thần Hồng như vậy, hoàn toàn có tư cách khiêu chiến Chí Tôn Bảng.
Lúc này. không ít người nghĩ đến những lời nói điên cuồng của Diệp Phàm trước đây. Những người như Âu Dương Tu, hắn đều đánh nổ tất. Nếu Diệp Phàm không có thực lực tương ứng, đám đông có thể thỏa thích chế giễu sự tự cao tự đại và cuồng vọng của Diệp Phàm. Nhưng thực lực mà Diệp Phàm biểu hiện ra bây giờ hoàn toàn có tư cách nói lời ngông cuồng kia.
Đây là một mục tiêu của yêu nghiệt, không có gì không đúng. Nếu ngay từ lúc đầu đổi Diệp Phàm thành Tử Mặc, có lẽ người khác chỉ cho rằng Tử Mặc có ý chí hơn người, ai sẽ giễu cợt hắn?
Lúc này, một bóng người bay tới. Đó là Hàn Phi đại biểu cho Ngũ Hành học phủ, cũng đã được Phong Lâm thương hội âm thầm nói trước. Đầu tiên, bản thân những học phủ này tương đương với thế lực cấp chúa tể, không sợ đắc tội người khác. Thứ hai, bởi vì vấn đề cơ chế của bản thân học phủ, trong cuộc thi đấu lần này thật ra đã rất thua thiệt.
Bây giờ Diệp Phàm chắp tay nhường người mạnh nhất của một khu thi đấu, sao bọn họ lại không làm?
Diệp Phàm làm như vậy xem như cho bọn họ một ân tình, sau này không nói sẽ giúp Diệp Phàm, ít nhất sẽ không chống lại Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫn trực tiếp chịu thua. Cuộc thi đấu lần này công khai với cả bốn đại linh cảnh, tạm thời không đề cập tới Trung Linh Cảnh, võ tu của ba tiên cảnh khác cũng có hứng thú với Diệp Phàm.
Bây giờ không thoải mái như trước nữa, không ai biết người chết tiếp theo là ai. Lý Bách Sát? Hoàng Thiên Hạc? Hoặc là bản thân Diệp Phàm?
- Phương hướng của hắn... Là khu thi đấu thứ mười. Chẳng lẽ hắn muốn giết Hoàng Thiên Hạc?
- Biết đâu đấy. Hắn thậm chí đã giết Vũ Hóa Long Vũ gia, cũng có khả năng giết thêm một Hoàng Thiên Hạc. Nhưng hắn đồng thời trêu chọc hai nhà, sau lần thi đấu này, có thể chính là thời điểm chết của Diệp Phàm.
- Tuy ta không quen nhìn hành vi của Diệp Phàm nhưng ta vẫn bội phục lòng can đảm của hắn. Hơn nữa, chỉ riêng chuyện của Thu Nguyệt và hắn hôm qua, hắn dám làm đến mức này, quả là một nam tử.
- Diệp Phàm làm vậy chẳng qua là do tin tức Thiên Hạ thương hội đưa ra. Thiên Hạ thương hội này có thù oán với Diệp Phàm, không chừng bọn họ cố ý vu oan hãm hại cũng nên.
- Nếu thật sự là vu oan hãm hại, vậy vì sao Huân Y thánh nữ không đứng ra giải thích rõ? Hơn nữa Diệp Phàm này nói thẳng chúng ta là kẻ vô dụng, hừ, cho dù hắn có thực lực, cuối cùng vẫn sẽ bị cường giả trên Chí Tôn Bảng đánh thành chó thôi.
Hoàng Thiên Hạc nhìn bóng dáng Diệp Phàm chậm rãi bước tới gần, trong lòng hơi nặng nề. Thực lực của Lục Thần Hồng không kém gì hắn, ít nhất hắn tự cho rằng mình không thể nghiền ép được như Diệp Phàm. Nói cách khác, có lẽ mình đấu không lại Diệp Phàm.
Diệp Phàm thậm chí còn giết cả Vũ Hóa Long. Hắn biết rõ, người này tuyệt đối sẽ không nương tay với hắn. Trong cuộc khiêu chiến này, cho dù mở miệng nhận thua cũng vô ích. Nếu muốn sống thì chỉ có hai cách. Hoặc là mình nhảy xuống khỏi đấu pháp trường, hoặc đối thủ không giết ngươi.
Lần này tham gia thi đấu đều là nhân vật đại biểu của các thế lực lớn. Người bình thường ai sẽ một đường xông qua đánh như Diệp Phàm? Dù sao bọn họ cũng phải bận tâm thế lực phía sau đối thủ, không phải sao?
Diệp Phàm đứng ở trên đấu pháp trường của khu thi đấu thứ mười. Trong khu thi đấu này, hắn có hai người muốn giết, một là Tưởng Lâm của Thần Nguyên học phủ, hai là Hoàng Thiên Hạc.
- Ta thỉnh cầu khu thi đấu thứ mười, thứ tư khu thi đấu Thiên Vũ Chiến.
- Thiên Vũ Chiến trong khu thi đấu à?
Cả quảng trường lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh. Cho dù là rất nhiều võ tu đang xem trận thi đấu qua hình chiếu cũng ngây người. Thiên Vũ Chiến là gì?
Ở Thiên Vũ đại lục có một chiến đấu cách thức thần thánh, đó là Thiên Vũ Chiến. Chỉ cần cộng thêm ba chữ Thiên Vũ Chiến có nghĩa là người này phải một mình đấu với cả một đám người. Tình huống này thường xảy ra với cuộc thi đấu dành cho lính đánh thuê, bởi vì lính đánh thuê đều tập trung thành đội. Bọn họ thường chiến đấu có đội ngũ. Nếu có người muốn một mình đấu với một đội ngũ lính đánh thuê, sẽ đề nghị Thiên Vũ Chiến.
Diệp Phàm trực tiếp yêu cầu Thiên Vũ Chiến ở khu thi đấu thứ mười và khu thi đấu thứ tư, nghĩa là Diệp Phàm muốn một mình khiêu chiến với top bốn của cả khu thi đấu thứ mười và khu thi đấu thứ tư. Nói cách khác, hắn sẽ một mình khiêu chiến với tám người.
Cuộc so tài thiên hạ là phải xem thứ tự. Diệp Phàm khiêu chiến như vậy, nếu thua còn tốt, nếu thắng, thứ hạng của hắn tạm thời trực tiếp vượt qua đám người Nghịch Hoang Thiên. Người mạnh nhất khu thi đấu thứ tư và khu thi đấu thứ mười sẽ chỉ có một mình Diệp Phàm.
Mọi người kinh ngạc, sau đó ồ lên. Vô số võ tu đều bị khí thế và can đảm của Diệp Phàm thuyết phục, không nói tới những tin tức tiêu cực, ít nhất ở trên cuộc thi đấu trận, Diệp Phàm đảm nhận được vai trò một cường giả khiến cho người ta phải tôn kính.