- Huân Y trước giờ đều chỉ có thể là của ta. Cho dù lúc đầu nàng vì ta Niết Bàn, khiến cho mặt khác của nàng thức tỉnh, ta cũng tuyệt đối không cho phép những người khác tới nhúng chàm. Ai dám nhúng chàm, kẻ đó phải chết!
Diệp Phàm cao giọng nói, ánh mắt sáng rực nhìn Huân Y đầy vẻ kiên định.
Lúc này, đôi mắt đẹp của Huân Y rời đi, nàng tính tránh né Diệp Phàm. Nhưng Diệp Phàm luôn ở gần nàng như vậy, cảm giác này làm nàng thấy khủng hoảng. Nàng là Huyết Phượng Ma Hoàng, nếu có một ngày nàng động tình, vậy nàng còn là nàng sao?
Không ít võ tu nhìn thấy dáng vẻ tránh né của Huân Y thì hơi ngạc nhiên, lập tức nghĩ đến tin tức về Diệp Phàm và Huân Y, không ít võ tu tự xem mình là quân tử bắt đầu chửi rủa:
- Dâm tặc vô sỉ, chỉ biết tới lợi ích riêng của mình, ngươi nói thánh nữ là của ngươi, chẳng qua là ngươi giậu đổ bìm leo thôi.
- Đúng vậy, Lục Thần Hồng, giết chết hắn đi. Kẻ cặn bã như thế không nên sống trên đời nữa.
- Điên cuồng gì mà điên cuồng chứ? Chẳng qua có chút bản lĩnh thôi, bất kỳ người nào trên Chí Tôn Bảng đi ra đều có thể trực tiếp nghiền ép ngươi.
Đám người đều la ầm lên. Trên cả quảng trường càng lúc càng nhiều tiếng la ó, còn càng lúc càng to, gần như đều khó chịu với Diệp Phàm.
- Nghe chưa? Ngươi chẳng qua là một kẻ tiểu nhân hèn hạ thôi. Huân Y lớn lên cùng ta từ nhỏ, sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới bước vào Đông Linh Cảnh, không ngờ bị ngươi bắt nạt như vậy. Hôm nay, bất kể thế nào Lục Thần Hồng ta đều phải chém ngươi. Diệp Phàm, ta sẽ nói cho tất cả mọi người biết ngươi chẳng qua chỉ một con chó, một con chó Đông Linh Cảnh.
Lúc này, Lục Thần Hồng cười sang sảng nói, trong lời nói không giấu được vẻ đắc ý.
- Chó! Chó!
Một đám võ tu đều giễu cợt giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào Diệp Phàm. Huân Y muốn giải thích cho Diệp Phàm, nhưng lúc này, nàng trái lại hi vọng Diệp Phàm vì vậy mà căm hận nàng, rời xa nàng. Từ sau khi Diệp Phàm xuất hiện, mặt tính cách Huân Y bắt đầu cắn trả, Huyết Phượng Ma Hoàng đã thấy sợ hãi.
Bắc Cung Tuyết lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, đôi mắt đẹp đột ngột liếc nhìn về phía tất cả võ tu đang kêu gào, trong lòng dâng lên một tia sát ý. Những người này căn bản không hiểu Diệp Phàm, bọn họ không có tư cách nói Diệp Phàm. Cho dù Diệp Phàm cũng có thể biết buồn.
- Nghe chưa Diệp Phàm? Ở trong mắt mọi người, ngươi chẳng qua là một con chó mà thôi.
Lục Thần Hồng cao giọng nói, khí tức cuồng bạo lập tức bạo phát, mặt cười càng tươi hơn.
Diệp Phàm nghe vậy, lạnh lùng nhìn về phía tất cả mọi người, lạnh lùng nói:
- Một đám vô dụng vô tri mà thôi, bọn họ có tư cách bình luận ta sao? Lục Thần Hồng, ngươi hãy thu lại thủ đoạn nực cười của mình đi. Chỉ có thực lực mới là tất cả. Ta không quan tâm người khác nhìn ta thế nào. Bởi vì một ngày nào đó, trong thiên hạ này sẽ không còn người nào dám nói ta mà không chết. Ai dám nói, người đó sẽ chết!
Diệp Phàm nói xong, Thiên Vân trên hai tay thay đổi, xuất hiện hai thanh đoản kiếm.
- Ha ha, Diệp Phàm, ta nghe nói ngươi ở Đông Linh Cảnh có một danh hiệu là vương tọa toàn năng. Hôm nay, để ta xem thử ngươi cuối cùng là toàn năng hay hoàn toàn vô dụng. Bất kỳ là loại nào, ta...
Lục Thần Hồng khựng lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhún chân chợt bắn người ra:
- Đều có thể nghiền ép ngươi!
Nhanh, hoàn toàn không thua kém gì tốc độ mà Diệp Phàm thể hiện ra trước đó. Hắn dường như hóa thành ảo ảnh lao tới công kích, hai đoản kiếm lóe lên từng ánh sáng sắc bén như mưa, lập tức bao phủ Diệp Phàm.
Keng!
Một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, Diệp Phàm chặn được, thân hình di chuyển và lập tức biến mất, hai người trực tiếp hóa thành ảo ảnh, tiếng đoản kiếm khủng khiếp va chạm giống như hạt mưa rơi xuống mặt đất, dày đặc thanh thúy.
Keng keng keng keng keng!
- Thứ Khách Lưu Thiểm Điện Đối Trảm!
Tôn Vũ giải thích đặc biệt ngắn gọn nhưng đã đủ với mọi người rồi. Thứ Khách Lưu đáng sợ thế nào? Hơn nữa còn là Thiểm Điện Đối Trảm, chém cực nhanh từ tất cả các phương hướng, với 360 độ không góc chết, chỉ cần vừa sơ sẩy sẽ phải chết.
- Ngươi chỉ có chút năng lực như vậy thôi sao?
Giọng nói Diệp Phàm đột ngột vang lên. Không ít võ tu đều ồ lên. Dưới tốc độ Đối Trảm nhanh chóng này còn có thể ung dung nói chuyện, có thể thấy được trạng thái của Diệp Phàm cực kỳ thoải mái. Lục Thần Hồng muốn phản bác, nhưng tốc độ của Diệp Phàm càng lúc càng nhanh, chém càng lúc càng mạnh, loại chém này phải dựa vào cảm nhận, tốc độ, lực lượng cơ bản nhất để tiến hành điên cuồng tấn công, không có bất kỳ nhân tố võ kỹ nào trong đó. Có thể nói, đây là cách thức chiến đấu kiêu ngạo nhất của thích khách.
Cho dù thích khách thật sự nắm giữ thế võ toàn thân, cũng tuyệt đối không sử dụng trong lúc đấu trực diện này. Nhưng Lục Thần Hồng không có khả năng là thích khách chân chính. Lục Thần Hồng vừa bay ngược, thân hình lập tức biến thành hai, sau đó đoản kiếm bay lượn, hai vòi rồng lưỡi đao xuất hiện.
Võ kỹ Thánh giai sơ cấp Song Nhận Long Quyển.
Vèo vèo vèo!
Trên mặt đất không ngừng xuất hiện vết tích của đoản kiếm chém xuống, hai vòi rồng lưỡi đao điên cuồng bao vây tấn công về phía Diệp Phàm. Tôn Vũ khẽ nhíu mày. Nếu Thiểm Điện Đối Trảm thất bại, có thể dựa vào thân pháp để rời đi nhưng tuyệt đối không thể sử dụng võ kỹ, đây là quy định bất thành văn.
Lục Thần Hồng rõ ràng đã Đối Trảm thua, nhưng hắn lại mượn thời gian Diệp Phàm Đối Trảm để sử dụng võ kỹ, loại hành vi này mới thật sự là đê tiện.
Không ít võ tu đều khó chịu. Nhưng rất nhiều người không có đầu óc. Lúc trước, Diệp Phàm chế giễu tất cả mọi người là vô dụng, lúc này cho dù biết rất rõ cách làm Lục Thần Hồng đê tiện, nhưng đám đông vẫn đứng ở bên phía Lục Thần Hồng.
Cho dù một số thích khách chân chính khó chịu, châm chọc Lục Thần Hồng, cũng sẽ lập tức bị giọng nói những người khác át đi.
- Diệp Phàm, chết đi!
Lục Thần Hồng quát to một tiếng, gió lốc gào thét.
Thân hình của Diệp Phàm dừng lại, hai thanh đoản kiếm trong tay điên cuồng xoay tròn, sau đó thân hình hóa thành hai, vòi rồng lưỡi đao xuất hiện.
- Võ kỹ Thánh giai sơ cấp, Song Nhận Long Quyển!
Giọng nói chắc chắn của Tôn Vũ khiến không ít người phải kinh ngạc. Không ngờ Diệp Phàm dùng ra võ kỹ không khác gì Lục Thần Hồng.
- Lăn!
Diệp Phàm quát lạnh một tiếng, sau đó vòi rồng cuốn ra, vòi rồng lưỡi đao của Lục Thần Hồng lập tức bị đánh nát, cả người bay đi, dựa vào thân pháp xuất hiện ở phía xa, đồng thời đoản kiếm trong tay biến mất, một thanh trường thương xuất hiện.
Trường thương ra, thương long rít gào, Đao Nhận Long Quyển!
Vòi rồng tiêu tan, trong tay của Diệp Phàm cũng xuất hiện trường thương. Long Ấn hơi nóng lên. Sau đó, một thương long còn sống động hơn thương long của Lục Thần Hồng đánh ra, kèm theo ảo ảnh thương long càng thêm cuồng bạo hơn xuất hiện.
Bá Long Giảo Hải!
Ầm!
Lục Thần Hồng chật vật chạy trốn, rõ ràng cùng một võ kỹ, ở trong tay của Lục Thần Hồng giống như tờ giấy, bị Diệp Phàm nghiền nát.
Trường côn, trường cung, trường đao, Lục Thần Hồng bị Diệp Phàm treo lên đánh hết lần này tới lần khác. Võ tu quan sát trận thi đấu này đã hoàn toàn bị kinh hãi không nói nên lời. Từ đầu tới cuối, Diệp Phàm đều không sử dụng bất kỳ một chiêu võ kỹ nào của mình, tất cả đều là võ kỹ giống hệt với Lục Thần Hồng.
Ầm!
Lục Thần Hồng nôn ra máu bay ngược, trên mặt đầy vẻ điên cuồng và sợ hãi. Hắn chưa bao giờ bị một người nghiền ép triệt để như vậy. Không sai, chính là nghiền ép, Diệp Phàm căn bản đang đùa bỡn hắn.
- Diệp Phàm...
Lục Thần Hồng quỳ một chân trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng từ. Sau đó, vũ khí trong tay hắn biến mất, tay phải nắm lấy chuôi thanh trường kiếm sau người, ánh mắt lạnh lẽo.
Lập tức, từ trên thân Lục Thần Hồng phát ra một kiếm ý xông thẳng lên bầu trời.