- Hồn lực vượt qua hồn lực của Vũ Hóa Long, loại cường độ này chắc khoảng Chí Tôn ngũ trọng. Không thể như vậy được, võ tu Hợp Thánh cảnh tuyệt đối không có cách nào chịu nổi hồn lực của Chí Tôn ngũ trọng...
Lời giải thích có phần mâu thuẫn của Tôn Vũ vừa vang lên, tất cả mọi người cảm giác như sấm sét nổ vang, không khỏi kinh hãi.
Ầm!
Vũ Hóa Long bay ra, đập mạnh xuống đất. Sau đó Diệp Phàm hạ xuống đất, chậm rãi đi tới bên cạnh Vũ Hóa Long, chân phải giẫm lên trên người Vũ Hóa Long, cao giọng nói:
- Hồn lực à? Chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Phách lối, khoa trương khiến vô số võ tu tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ vốn có ác cảm với Diệp Phàm, bây giờ Diệp Phàm càng khoa trương, bọn họ sẽ càng thấy khó chịu. Mặc dù Diệp Phàm đã thể hiện ra thực lực đủ mạnh mẽ, vẫn có không ít kẻ vẫn ngóng trông có người giết chết được Diệp Phàm.
Vũ Tùng Sinh ngạc nhiên tất cả mọi chuyện xảy ra trên đấu pháp trường. Rõ ràng Vũ Hóa Long thất bại cũng không giống với dự đoán của hắn. Bởi vì tu vi của hắn đã đạt tới Thánh Hiền, cho nên hắn biết rõ hồn lực đại biểu cho tồn tại khủng khiếp thế nào. Nhưng… thiếu niên này còn phát ra hồn lực mạnh hơn, đây là người sao?
Ánh mắt Thu Nguyệt sáng ngời. Thằng nhóc này quả thật bá đạo, đánh bại người khác bằng phương diện người đó am hiểu nhất, điều này càng đáng sợ hơn dựa vào thực lực đánh bại hắn.
Vương tọa toàn năng sao? Nhóc con, có phải năm đó ngươi ở Đông Linh Cảnh cũng tỏa sáng như vậy?
Huân Y ngồi ở trên ghế dài màu vàng, nhìn Diệp Phàm trên đài, trong lòng thầm than. Tới rồi, cảm giác quen thuộc này, bá đạo không gì không làm được này, làm cho tất cả mọi người tuyệt vọng trên tất cả các phương diện này. Mặc dù đã qua nhiều năm, đã tới đến Trung Linh Cảnh nơi tập trung thiên tài, ngươi vẫn làm được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tính cách ngu xuẩn kia của ta yêu ngươi như vậy.
Đúng, ta biết, cho nên ta thích hắn, cũng bởi vì hắn mạnh mẽ, không gì không làm được. Nếu ta đánh bại hắn, có phải ta sẽ thoát khỏi tình yêu này? Có thể, tất nhiên là có thể...
Trong lòng Huân Y hơi kích động. Nàng muốn đánh bại Diệp Phàm, chỉ cần Diệp Phàm ngã xuống trước mặt nàng, sự sùng bái và ngưỡng mộ này sẽ sụp đổ, nàng sẽ chiến thắng mặt tính cách Huân Y, trở về với mình.
Vũ Hóa Long nghe vậy trong lòng lập tức căm phẫn. Không ngờ Diệp Phàm đánh bại hắn trong lĩnh vực hắn am hiểu nhất, điều này còn khiến hắn khó chịu hơn cả giết hắn, đây là sỉ nhục hắn, phủ nhận võ đạo của hắn.
- Diệp Phàm, ngươi chẳng qua vừa lúc thắng ta trên phương diện hồn lực mà thôi. Ngươi tưởng ngươi là gì chứ? Một võ giả thấp hèn, giậu đổ bìm leo, còn làm ra chuyện xấu với viện trưởng của mình như vậy. Ha ha ha, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi? Ngươi dám không? Ta khinh.
Vũ Hóa Long là ai? Hắn đại biểu cho Vũ gia, địa vị của hắn ở trong Vũ gia còn vượt xa địa vị của Hoàng Khổ ở trong Quan Cốc. Diệp Phàm có thể giết Hoàng Khổ, Quan Cốc sẽ không vì một mình Hoàng Khổ mà trở mặt với Vạn Đạo học phủ. Cho nên Diệp Phàm được Thu Nguyệt bảo vệ mới có thể sống sót.
Nhưng Vũ Hóa Long hắn lại khác. Nếu Diệp Phàm giết chết hắn, cả Vũ gia sẽ dốc hết toàn lực đuổi giết hắn, Diệp Phàm có gan giết hắn sao? Trừ khi Diệp Phàm muốn chết, Thu Nguyệt sẽ không bảo vệ nổi hắn.
Vũ Tùng Sinh đứng lên, lãnh đạm nhìn Diệp Phàm, căn bản không để ý tới khí thế của Thu Nguyệt. Ở đây, hắn sẽ không ra tay, nhưng đây là thái độ của Vũ gia, Diệp Phàm giết không được Vũ Hóa Long.
- Tới đi, giết ta đi, đồ vô dụng, ha ha.
Vũ Hóa Long nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt dữ tợn, trong ánh mắt lóe lên sự điên cuồng. Diệp Phàm nghe vậy, dưới chân chợt có sấm sét nổ mạnh. Sau đó, khí tức hủy diệt bạo phát, Vũ Hóa Long đang kêu gào lập tức cứng người.
Đôi mắt đang điên cuồng chậm rãi mất đi tiêu cự, hắn khó nhọc chậm rãi xoay đầu nhìn về phía Diệp Phàm. Lôi Đình Chi Lực đã đánh gãy tâm mạch của hắn. Hắn chưa từng ngờ được Diệp Phàm thật sự dám ra tay, hơn nữa còn ở dưới tình huống Vũ Tùng Sinh đã phát ra khí thế.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng và thu chân phải lại, nhìn về phía đám người còn đang kinh ngạc, cười lạnh:
- Người thứ hai!
- Giết rồi?
Vô số võ tu ngây người ra. Tất cả quảng trường chỉ còn tiếng nuốt nước miếng. Ngay cả Thu Nguyệt cũng không kịp phản ứng. Diệp Phàm hẳn phải biết, cho dù nàng cố hết sức bảo vệ hắn, cao thủ của Vũ gia vẫn sẽ không ngừng ám sát hắn. Thằng nhóc này thật sự không sợ chết sao?
- Tiểu bối, ngươi giỏi lắm!
Vũ Tùng Sinh nghiến răng nghiến lợi nói, điên cuồng áp chế sát ý của mình. Trên nét mặt già nua của hắn đầy vẻ dữ tợn, đôi mắt lãnh đạm nhìn Diệp Phàm, hận không thể lập tức giết chết Diệp Phàm ở đây.
- Quả thật giỏi hơn tiểu bối của Vũ gia nhiều. Ít nhất ta sẽ không mất tự trọng tới mức cầu xin người khác giết ta.
Diệp Phàm nghe vậy thì khẽ nói. Vũ Tùng Sinh tức giận đến mức vẻ mặt càng thêm thâm trầm.
Diệp Phàm không để ý đến Vũ Tùng Sinh. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lục gia. Lần này, đám tiểu bối Lục Bách Bách, Lục Vô Địch cũng đi theo Lục Thiên Đê qua đây để cổ vũ cho Lục Thần Hồng. Trước đây Diệp Phàm có ấn tượng không tệ về Lục Bách Bách. Nhưng sau khi tam đệ của mình gặp chuyện không may, hắn chỉ có ác cảm với tất cả đám người Lục gia.
- Trước đây tam đệ của ta tới Lục gia làm khách, Lục gia không ngờ suýt nữa phế bỏ tu vi tam đệ của ta, lần này còn ra sức hãm hại ta. Người của Lục gia thật to gan. Hôm nay, ta đòi chút lợi tức trước, sẽ luôn có một ngày, ta đến nhà thăm hỏi.
Diệp Phàm nói thẳng mà không trực tiếp đi xuống khỏi khu thi đấu thứ năm. Bây giờ hắn đã là người mạnh nhất của khu thi đấu thứ năm, không có quyền khiêu chiến.
Rất nhanh, một nam tu bay tới. Người này chính là Hồng Phi xếp thứ hai tronbg khu thi đấu thứ năm, đại biểu cho Quân Hành học phủ, Diệp Phàm trực tiếp nhận thua.
Sau đó, Diệp Phàm đi về phía khu thi đấu thứ ba.
Lục Thần Hồng là một con hắc mã mạnh nhất trong lần thi đấu này. Hôm qua Diệp Phàm đã chủ động khiêu khích với hắn và Lý Bách Sát. Đám đông vốn cho rằng Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không có can đảm thật sự khiêu chiến bọn họ, nhưng không ngờ sau khi Diệp Phàm giết chết Mạc Hàn và Vũ Hóa Long, kiếm phong chỉ thẳng vào Lục Thần Hồng.
Vẻ mặt Lục Thiên Đê rất khó coi. Lục Bách Bách lo lắng nhìn Lục Thần Hồng. Ban đầu ở Đế Lâm, sự mạnh mẽ của Diệp Phàm lại làm nàng khiếp sợ. Sau khi Diệp Quỷ bị thương, Diệp Tàn đã nói thẳng sẽ có một ngày, đại ca hắn sẽ khiến Lục gia phải trả giá đắt.
Lục Thần Hồng là ca ca ruột của Lục Bách Bách, từ nhỏ đã luôn chăm sóc nàng. Lục Bách Bách vẫn cho rằng Lục Thần Hồng chính là tồn tại không thể chiến thắng. Nhưng khí thế của Diệp Phàm bây giờ thật đáng sợ, liên tục giết hai người mà vẫn chưa dùng tới vũ khí.
- Người này kiêu ngạo hống hách như vậy, bây giờ còn khiêu chiến Lục Thần Hồng. Hừ, ta dám chắc, Lục Thần Hồng tất nhiên có thể giết chết hắn dễ dàng.
- Khó có thể nói được, Diệp Phàm rất mạnh.
Không còn hoàn toàn thảo phạt nghiêng về một phía như trước nữa, có vài người đã bắt đầu chậm rãi thừa nhận sự mạnh mẽ của Diệp Phàm. Ở trong thế giới xem người mạnh là trên hết, sự mạnh mẽ sẽ vượt qua tất cả.
Diệp Phàm đi tới khu thi đấu thứ ba, lạnh lùng nhìn Lục Thần Hồng nói:
- Dựa vào ngươi cũng muốn nhúng chàm Huân Y sao?
Lục Thần Hồng từ trong đám đông chậm rãi bước ra, đi tới cách Diệp Phàm không xa. Trong tay hắn nhanh chóng xuất hiện hai thanh đoản kiếm, đoản kiếm tùy ý xoay tròn trong ngón tay của hắn, mỉm cười nói:
- Đáng lẽ phải là ta nói những lời này mới đúng. Một dân đen như ngươi cũng xứng được Huân Y thánh nữ yêu sao?