Trên khu thi đấu thứ nhất Cổ Chí nhíu mày nhìn Diệp Phàm, gần đây Diệp Phàm cực kỳ nổi danh, mặc dù là một vai hề, nhưng mà đối với người không có thực lực lại không biết trời cao đất rộng, Cổ Chí vẫn luôn cực kỳ khó chịu.
Mặt khác, ở khu thi đấu này, có thể đối với hắn ta sinh ra nhất định uy hiếp chỉ có Lâm Tâm Dao cùng Trần Kính, dựa theo quan điểm của hắn, sáu người kia mặc dù không nổi danh bằng bọn họ, nhưng chiến lực cũng không thể khinh thường, nhất là sau khi sáu người hợp lực, cho dù Cổ Chí cũng không dám hứa chắc thắng dễ dàng.
Mà Lâm Tâm Dao hợp tác với Trần Kính, sáu người này người đầu tiên muốn đào thải nhất định chính là Diệp Phàm, tiếp theo là Cổ Chí hắn, dù sao chiến lực hai người kia liên hợp tương đối mạnh hơn bọn họ một bậc.
Mà một khi hắn cùng với sáu người này kịch chiến, bất luận thắng thua, hắn đều khó có khả năng toàn thân trở ra, đây cũng không phải là kết quả mà hắn muốn, lúc này Cổ Chí cao giọng nói:
- Đại biểu của Vạn Đạo học phủ, tuyên bố muốn quét ngang phế vật vô tri của Chí Tôn bảng, ta sớm đã không thuận mắt ngươi, hôm nay người này giao cho ta, các ngươi ai cũng không nên nhúng tay.
Một câu nói kia cực kỳ xảo diệu, ý của Cổ Chí là hắn đến đào thải Diệp Phàm, như vậy sáu người này chỉ cần đào thải Trần Kính cùng Lâm Tâm Dao, trong bọn họ có ba người có thể tấn cấp đến khu thi đấu tứ cường.
Điều này đối với sáu kẻ yếu mà nói, tuyệt đối là cơ hội không thể nào từ bỏ i, lúc này, sáu người chậm rãi đi về phía Trần Kính cùng Lâm Tâm Dao.
Lâm Tâm Dao vốn muốn hợp tác với Diệp Phàm, nàng rất rõ ràng, nếu cùng Diệp Phàm hợp tác, nàng có thể ngay cả chiến đấu cũng không cần, đây là một yêu nghiệt nghịch thiên bị tất cả mọi người đánh giá thấp.
Thậm chí cho dù đối chiến với Cổ Chí, Lâm Tâm Dao cũng có lòng tin tranh cao thấp một hồi, thế nhưng khi nàng nhìn thấy Diệp Phàm, liền biết, nàng căn bản không có một cơ hội nào giành danh xưng người mạnh nhất của khu thi đấu thứ nhất.
Mà Cổ Chí vậy mà chủ động khiêu khích Diệp Phàm, Lâm Tâm Dao không thể không âm thầm kêu lên, người này thực sự là muốn chết.
Không chỉ có Lâm Tâm Dao nghĩ như vậy, Huân Y, Bắc Cung Tuyết, Sở Phong Vân, Tử Mặc đám cường giả trên Chí Tôn bảng đều lắc đầu, Cổ Chí này có thực lực, cũng có chút khôn lỏi, nhưng hết lần này tới lần khác bản thân muốn tìm cai chết.
Cổ Chí nói xong, bay thẳng đến trước mặt Diệp Phàm, trên gương mặt tuấn dật lộ ra nụ cười:
- Nỗi sỉ nhục của Vạn Đạo học phủ, thậm chí vứt hết thể diện của võ tu Trung Linh cảnh Võ cùng tam linh cảnh khác, hôm nay, ta phải kết thúc kiếp sống võ tu của ngươi.
Nói xong, khí tức của Cổ Chí lập tức nổ tung, tu vi Hư Cương bát trọng điên cuồng áp chế về phía Diệp Phàm:
- Quỳ xuống! !
- Cổ Chí muốn dùng khí thế trực tiếp áp bách Diệp Phàm, khiến cho Diệp Phàm ở nơi này trước toàn bộ Thiên Vũ thịnh hội quỳ xuống, mặc dù không giết Diệp Phàm, nhưng nếu Diệp Phàm thật sự quỳ xuống, vậy võ đạo của hắn sẽ bị phá hủy, thật tàn nhẫn.
- Tàn nhẫn? Trên cuộc thi đấu thiên hạ, đều là địch nhân, chỉ có hèn nhát mới có thể nhân từ, đây là bước thứ nhất của cường giả Cổ Chí, Diệp Phàm, cũng chỉ là một võ giả đáng buồn mà thôi.
Diệp Phàm cảm nhận được khí tức của Cổ Chí, trên khuôn mặt tuấn dật lộ ra một hơi khí lạnh, người này rất thông minh, thanh danh của Diệp Phàm mặc dù không dễ nghe, nhưng dù sao trong lần chiến đấu này, hấp dẫn vô số ánh mắt, cộng thêm lời nói tùy tiện của đệ tử Vạn Đạo học phủ, có thể nói, bất kỳ người nào có thể đánh bại Diệp Phàm, đều có thể lập tức có được vô số Võ tu bao vây.
Cổ Chí dùng kế sách một cục đá hạ ba con chim, thứ nhất loại trừ cục diện khó xử miễn trừ sáu người bao vây tấn công hắn ta, thứ hai khiến để cho Trần Kính cùng Lâm Tâm Dao hao phí tâm lực cực lớn, thứ ba đánh bại Diệp Phàm khiến cho bản thân mình thu hoạch được danh vọng cực cao.
Loại ý nghĩ này cũng không hề sai, nhưng mà người cùng Diệp Phàm hắn dù sao cũng không oán không cừu, lại dùng phương thức ác độc như vậy mưu toan hủy đi thanh danh của mình, có thể thấy được người này tâm tính tàn nhẫn.
Hôm nay nếu Diệp Phàm thực sự là một võ tu Hợp Thánh cửu trọng bình thường, sợ là thật sự bị Cổ Chí hủy trong tay.
- Làm cho ta quỳ xuống sao, ngươi là cái thá gì chứ?
Diệp Phàm cao giọng nói, vô cùng tùy tiện, tất nhiên tất cả mọi người cảm thấy Diệp Phàm là một võ tu tự đại, như vậy, Diệp Phàm muốn nói cho tất cả mọi người biến, hắn có được tu cách tự đại.
- Sắp chết đến nơ rồi còn cuồng vọng như thế, Cổ Chí ta diệt sát cái gọi là thiên tài, đếm không hết, giống như sâu kiến ngươi vậy, một kiếm là đủ.
Trường kiếm xuất vỏ, thân hình Cổ Chí lập tức biến mất.
- Thiên giai cao cấp thân pháp Bách Lý Tùy Hành, nắm vững độ đại thành chi cảnh, chưa tiếp xúc hoàn mỹ chi cảnh.
Thanh âm của Tôn Vũ vang lên, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người nhao nhao nhìn về phía khu dự thi thứ nhất, không thể không nói, Tôn Vũ không hổ là truyền nhất duy nhất của võ kỹ thánh địa, ánh mắt độc đáo, võ học hiểu biết rộng học, hoàn toàn vượt qua võ tu cùng giải.
- Thân này pháp một khi sử dụng, có thể mượn uy thế của bản thân không áp chế thần hồn của địch nhân, đối mặt với võ tu cảnh giới thấp hơn bản thân có tác dụng cực kỳ rõ rệt, mà đối mặt với Võ tu dùng giai, là không có tác dụng quá lớn.
Tôn Vũ nói tiếp, quả nhiên, thân hình Cổ Chí mặc dù bay múa trong bầu trời, nhưng mà càng nhiều khí thế Hư Cương bát trọng điên cuồng khóa chặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫn đứng tại chỗ, không có ý định di chuyển lại giống như bị khí thế của đối phương giam cầm.
- Xem ra thua là điều chắc chắn rồi, ha ha, quả nhiên người càng được thích, thực lực càng kém.
Có người không khỏi phát ra một tia trào phúng, nhiều người nghe vậy nhao nhao gật đầu, Hư Cương bát trọng áp chế Hợp Thánh cửu trọng, tuyệt đối là điều mà người thường khó vượt qua được.
Kiếm quang hiện lên, hướng về phía Diệp Phàm lập tức chém xuống.
- Đến gần vô hạn kiếm đạo chi lực, một kiếm này, có thể trảm Hư Cương cửu trọng.
Tôn Vũ hợp thời giải thích, vô số người nhìn kiếm quang cắt đứt Thương Khung, hướng về phía Diệp Phàm đã hoàn toàn ngây ngốc chém xuống.
Diệp Phàm khẽ động, tay phải đưa ra hai ngón tay.
Hai ngón tay? Chẳng lẽ hắn muốn kẹp lấy kiếm phong? Điều này sao có thể, né tránh kiếm phong, ngăn cản kiếm phong Diệp Phàm có thể làm được, bọn họ có lẽ sẽ không quá kinh ngạc, dù sao cũng là thiên tài, không thể tính toán theo lẽ thường, nhưng mà dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm phong?
Chẳng lẽ ngươi muốn nói Diệp Phàm có thể nghiền ép Cổ Chí không được?
- Muốn chết! !
Cổ Chí gầm thét một tiếng, đến lúc này, người này lại còn đang giả vờ.
- Nếu ngươi có thể kẹp lấy được kiếm phong của ta, ta . . . Không có khả năng! !
Cổ Chí lời còn chưa nói hết, lúc này tiếng rung động vang lên, tay trái Diệp Phàm tùy ý đeo sau lưng, ngón trỏ tay phải cùng ngón giữa hời hợt kẹp lấy Cổ Chí kiếm phong, vô tận kiếm khí điên cuồng xuyên thấu qua Diệp Phàm bắn chụm chung quanh, thậm chí chiến trường của đám người Lâm Tâm Dao cũng phải hứng chịu ảnh hưởng của kiếm khí.
Thế nhưng Diệp Phàm lại vững như bàn thạch, thậm chí biểu hiện trên mặt đều không có chút thay đổi này, dưới chân kiếm khí của hắn ta tung hoành, phía trên đại địa vẫn còn vết kiếm lưu lại, mà Diệp Phàm y phục tùy ý phiêu động, đạm nhiên mà cường đại.
Tất cả tiếng ồn ào biến mất, chẳng ai ngờ rằng vai hề cuồng vọng này vậy mà đã hạ mã uy ngây trận chiến đấu đầu tiên của tất cả mọi người, đừng nói người xem dưới đài, cho dù là cường giả phía trên Chí Tôn bảng sắc mặt cũng hơi có chút cải biến, tính toán nếu như đổi thành bọn họ, có thể dùng ngón tay hời hợt kẹp vào cổ Cổ Chí như thế hay không.