Vương Trọng là một nam tử cực kỳ to con, vũ khí là song thủ cự phủ, khí tức Chí Tôn cảnh không chút nào che giấu phóng ra ngoại, lẳng lặng ngồi trên ghế, lại giống như một tòa núi lớn, khiến cho đám người u Dương Tu hơi có chút áp lực, cũng chỉ có Sở Phong Vân hoàn toàn hời hợt.
Khí chất của u Dương Tu cùng Sở Phong Vân có chút tương tự, nhưng mà trọng nụ cười lạnh nhạt trên khóe miệng lại có một tia ngạo ý che giấu cùng tự tin, phía sau hắn ta có hư ảnh Bạch Hổ nhàn nhạt mơ hồ có thể thấy được, đây là huyết mạch hồn hổ thuần túy đến cực hạn phòng ra ngoài.
Đằng sau đám người cũng đều có các khí chất, Y Linh Lung dịu dàng, Bắc Cung Tuyết rét lạnh, Lưu Chấn sát khí, Huân Y yêu mị, Tử Mặc ngạo nghễ.
Mỗi thiên chi kiêu tử giống như ngôi sao lóa mắt, tản ra tia sáng thuộc về bọn họ, vô số ánh mắt Võ tu trút xuống trên người bọn hắn, có hâm mộ, lại sùng bái, có ghen ghét, có phức tạp.
Nhân tính phức tạp quyết định giác quan của mỗi người, mà tuyển thủ dự thi, cảm xúc trên mặt càng thêm đặc sắc, tuyệt đại đều là chiến ý, tiếp nữa là từ bỏ, mà Diệp Phàm . . . Ánh mắt của con hàng này nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Lạc, lúc này vậy mà âm thầm kêu Phong Tình Kiếm cũng là người có bản lĩnh, nữ nhân này cũng dám làm.
Không thể không nói, Diệp Phàm là người nhàm chán nhất trong tất cả các tuyển thủ.
- Lần này người dự thi người tổng cộng có một trăm năm mươi người, trừ bỏ thập đại tuyển thủ hạt giống, năm mươi vị trí đầu danh ngạch chỉ còn lại có bốn mươi người, cũng chính là bốn mươi người tấn thăng bên trong một trăm bốn mươi người, đang đối chiến tấn thăng ra mười người, mười người này sẽ cùng thập đại tuyển thủ hạt giống tiến hành đối chiến.
Bách Lý Vân Lạc cao giọng nói:
- Nơi này có mười khu thi đấu, mỗi khu thi đấu có mười bốn người, thi đấu trong vùng quyết thắng ra người mạnh nhất, tạm định là tên thứ mười một đến tên thứ hai mươi, người mạnh nhất khu thi đấu nhất định phải tiếp nhận sự khiêu chiến của võ tu khu thi đấu khác, mỗi Võ tu nhiều nhất khiêu chiến một lần, cuối cùng định ra hai mươi người cuối cùng đứng đầu.
- Những kẻ bại khác rút thăm tiến hành chiến đấu, quyết chọn ra hai mươi mốt đến người thứ năm mươi.
- Hiện tại phân chia khu thi đấu cho từng tuyển thủ dự thi.
Bách Lý Vân Lạc cao giọng nói, ngược lại vung tay lên, trên trời cao hình chiếu to lớn thay đỏi, xuất hiện danh tính người dự thi ở mười khu thi đấu, bởi vì vốn có quy định tự do khiêu chiến, cho nên mỗi tuyển thủ của khu thi đấu không bình quân cũng không quan trọng.
Nhưng mà Chí Tôn học phủ vẫn tận lực tác một vài cường giả nổi danh ra.
Không ít Võ tu đều tràn đầy phấn khởi nhìn danh sách khu thi đấu khu, Tôn Vũ ở khu thi đấu trung ương đương nhiên có độ chú ý cao nhất.
- Mỗi khu thi đấu đều có một vài cường giả khó lường, khu thi đấu thứ mười Hoàng Thiên Hạc, khu thi đấu thứ chín Lạc Bắc Linh, khu thi đấu thứ tám Nghịch Hoang Thiên, khu thi đấu thứ bảy Chu Phù, khu thi đấu thứ sáu Lạc Tố Tố, khu thi đấu thứ năm Vũ Hóa Long, khu thi đấu thứ tư Lý Bách Sát, khu thi đấu thứ ba Lục Thần Hồng, khu thi đấu thứ hai Mạc Hàn, à, khu thi đấu thứ hai ngoại trừ Mạc Hàn, ngược lại cảm giác không có cường giả nào thực sự mạnh mẽ?
- Không có cường giả? Hừ, huynh đệ ngươi đây là chỉ chú ý bảng danh sách cùng thiên tài tam đại Linh cảnh khác rồi, đối với Trung Linh cảnh ta thiên tài có thực lực chân chính rất ít, Lưu Chấn Hám tiểu nhi tử của Cốc chủ Dược Cốc, đừng nhìn người này dáng dấp chất phác, đầu lớn, nhưng hắn là thích khách chân thật, am hiểu nhất là độc dược, Dược Cốc độc từ trước đến nay vô thanh vô tức, cho dù là những cường giả như Lý Bách Sát, sợ là nhìn thấy Lưu Chấn Hám này cũng phải đau đầu.
Lúc này có người phản bác.
- A, còn có một nhân vật như thế, lần này thật đúng là mở rộng tầm mắt, đúng rồi, nhiều cường giả như vậy đều phân chia đến khu thi đấu phía trước vậy khu thi đấu đầu tiên Tôn Vũ tiền bối chủ trì há không phải là không có cường giả gì đáng ca ngợi sao?
- Diệp Phàm ở khu thi đấu thứ nhất, mặc kệ như thế nào, người này cũng là sự tồn tại phía trên Tôn bảng, nghĩ đến có chút bản lĩnh, nhưng mà loại võ tu không biết trời cao đất rộng này, làm sao xứng để cho Tôn Vũ tiền bối giải thích thi đấu, cũng không biết cường giả Chí Tôn học phủ nghĩ như thế nào nữa.
- Vô tri, các đại khu thi đấu khác mặc dù có cường giả nổi danh, nhưng khu thi đấu thứ nhất nhiều cường giả nhất, Yêu lĩnh Thánh Nữ Lâm Tâm Dao, tu vi Hư Cương tứ trọng, có huyết mạch Phượng Hi Thỏ cực kỳ thuần túy, đối với khí tức cảm giác cực kỳ nhạy cảm, cũng có được năng lực nhất định không cần đoán cũng biết được, mặt khác nghe nói Lâm Tâm Dao đã hoàn toàn kích phát huyết mạch Phượng Hi Thỏ, chiến lực tăng lên không phải nửa điểm.
Có người lúc này cao giọng nói:
- Trần Kính kia, thiên tài Trần gia, tuổi gần hai mươi bảy, tu vi đạt đến Hư Cương bát trọng, đừng nhìn người này không có tiến vào Chí Tôn bảng, nhưng thực lực của hắn hoàn toàn không thua hàng ngũ Lý Bách Sát.
- Còn có Cổ Chí kia, Cổ gia, nhất đẳng trong gia tộc hoàn toàn không thua kém Lý gia, sự tồn tại của Lạc gia, nghe nói là từ bạch mộc chi sâm hoàn hảo không chút tổn hại đi tới nghịch thiên yêu nghiệt, trước đó lúc bài danh Đế bảng, người này chỉ thiếu một chút nữa là có thể chen vào, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy khu thi đấu thứ nhất rất yếu sao?
- Hung hãn như vậy, ta nói đây, Tôn Vũ tiền bối chủ trì khu thi đấu, sao có thể không biết tên Võ tu.
. . .
Khu thi đấu khác đều hoặc nhiều hoặc ít cường giả, nhưng mà khu thi đấu thứ nhất có bốn thiên tài nổi danh vẫn tương đối hiếm thấy, Lâm Tâm Dao, Trần Kính, Cổ Chí, Diệp Phàm.
Mặc dù rất nhiều người khó chịu với Diệp Phàm nhưng mà Diệp Phàm dù sao cũng đã trải qua Tôn bảng, đông đảo Võ tu vẫn như lưu lại một phần ý nghĩ Diệp Phàm có thể là cường giả.
- Mỗi tổ mười bốn người, vì tiết kiệm thời gian, tất cả mười bốn người của khu thi đấu hỗn chiến, cuối cùng bốn người đứng đầu tiến vào thi đấu khu tứ cường.
Bách Lý Vân Lạc chọn phương thức cực kỳ dứt khoát, hỗn chiến rõ ràng không có tính công bằng tuyệt đối, nhưng mà bản thân thế giới Võ tu đã là sự tồn tại tuyệt đối không công bằng, lại nói, cho dù bị loại khỏi khu thi đấu này, ngươi vẫn có thể khiêu chiến người mạnh nhất ở khu thi đấu khác.
Huống hồ Chí Tôn học phủ đã hết sức tách ra tất cả cường giả nổi danh, có thể nói, cho dù là hỗn chiến, cũng có tính công bình cơ bản, huống chi hỗn chiến mỗi khu thi đấu quyết định chọn ra bốn người, chỉ cần đầu óc của những tuyển thủ dự thi bình thường, đều không đến mức muốn tìm một chút lực lượng ngang đối thủ đi, đến lúc đó bị đào thải hoặc là thực lực người yếu.
Danh ngạch Phiêu Miểu Tiên cung ở chỗ năm mươi người đứng đầu, những người khác chiến đấu cũng không quan trọng, mà chú ý trận tỷ võ này thực sự chạm phải cường giả chân chính phần lớn người chiến đấu cũng cực kỳ không thú vị, cho nên Bách Lý Vân Lạc chọn phương pháp cũng không có bất kỳ người nào phản đối.
Rất nhanh, đám người nhao nhao đi đến khu thi đấu của riêng phần mình phía sau sân thi đấu, đám người tự chiếm cứ phương vị của mình, xa xa tương đối.
Kẻ yếu có dự định đào thảo, cường giả cũng có loại bỏ ý nghĩ của kẻ yếu, lúc này có thể độc hành đánh đơn hoặc là đầu óc bị lừa đá hoặc là thực lực nghịch thiên.
Như hàng ngũ Lạc Phượng Vũ, Nghịch Hoang Thiên, đều là sự tồn tại thuộc về thực lực nghịch thiên, bọn họ trực tiếp ôm vũ khí đứng ở một bên, Võ tu khác cũng không đui mù có ý định đối phó bọn hắn, mà khu thi đấu thứ nhất Cổ Chí cũng là loại người này, người này căn bản không có cùng Lâm Tâm Dao, Diệp Phàm hoặc là Trần Kính dự định liên thủ rõ ràng hắn căn bản không sợ sáu thiên tài tương đối không nổi danh kia.
- Cổ Chí của Trung Linh cảnh cũng có chút phong phạm của cường giả chỉ đứng ở một bên, sáu Võ tu kia trực tiếp cách xa xa, cũng không biết là những Võ tu này quá phế hay là Cổ Chí quá mạnh, sáu người cũng không dám ứng phó một người, Lâm Tâm Dao cùng Trần Kính hẳn là có ý định cùng hợp tác, à, Diệp Phàm . . . Hắn vậy mà cũng một người đứng ở một phương vị, tu vi rác rưởi Hợp Thánh cửu trọng, sao không biết trời cao đất rộng như thế, trách không được nói ra loại cuồng ngữ kia.
Trương Hoành thờ ơ nhìn tình huống thi đấu ở khu thi đấu thứ nhất, , khóe miệng lộ ra ý cười trào phúng nói.