Huân Y lẳng lặng đứng ở sau lưng Y Vân Đình, trong mắt lóe lên một tia hàn quang, một ngày nào đó, nàng muốn giết Y Vân Đình này, nàng đường đường là Huyết Phượng Ma Hoàng, ai xứng đáng khống chế vận mệnh của nàng chứ.
Tử Mặc tràn đầy ý vị thâm trường nhìn Huân Y, nữ nhân này trêu đùa hắn như khí, lúc trước nếu không phải Thánh Ma chi lực của hắn đang Niết Bàn, sao lại bị Diệp Phàm đánh bại chứ, chớ đừng nhắc tới bị chuyện thiếu chút bị Diệp Phàm chém giết, mà tất cả những điều này, chỉ bởi vì nữ nhân này tận lực tổn thương Diệp Phàm, hắn giống như một thằng hề, bị người ta bán còn giúp người khác kiếm tiền.
Điều này đối với một Tử Mặc tâm cao khí ngạo mà nói, làm sao có thể nhẫn nhịn, sau trận tỷ thí lần này, hắn muốn hung hăng giày vò nữ nhân này, nghĩ tới đây, trong lòng Tử Mặc dâng lên một đoàn tà hỏa, ánh mắt trở nên càng thêm không kiêng nể gì cả, cười lạnh nói:
- Huân Y Thánh Nữ, ta rất chờ mong cùng ngươi chung phòng.
- Ngươi, cũng xứng sao?
Huân Y nghe vậy không khỏi lạnh lùng nhìn Tử Mặc, không khách khí chút nào nói, Tử Mặc nghe vậy lập tức sắc mặt hơi đổi một chút, ngược lại khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, Tử Đông Cừu cũng tương tự có chút khó chịu, hắn đường đường là nhi tử của viện trưởng Chí Tôn học phủ, còn không xứng với một Thánh nữ của Si Tình cốc sao?
Y Vân Đình nghe vậy lập tức giận dữ mắng mỏ:
- Huân Y, chú ý ngôn từ của ngươi.
Huân Y nghe vậy lạnh nhạt nhìn Y Vân Đình một chút, không chút để ý đến sắc mặt nàng biến hóa, nhưng cũng không nhiều lời.
. . .
Bên này giao lưu rất nhanh kết thúc, đại biểu Chúa Tể thế lực khác cũng đang nhao nhao đi đến, Vạn Đạo học phủ đến trễ nhất trong thế lực Chúa Tể Cấp, Diệp Phàm bây giờ nổi tiếng gần như vượt qua đám người Sở Phong Vân, dù sao đmá người Sở Phong Vân mặc dù xuất hiện ở trên bảng danh sách, nhưng cũng không có hình ảnh xuất hiện, cảm giác thần bí hơn rất nhiều, nhưng bố dáng của Diệp Phàm có thể nói là người người đều biết.
Cho dù là hình tượng không biết trời cao đất rộng, hoặc là tự đại vô tri, Diệp Phàm cũng coi như nổi danh, đương nhiên, Diệp Phàm đối với mấy điều này không thèm để ý chút nào, nhưng mà Đại Đế đứng ở trên vai Diệp Phàm vừa mút hồn tinh vào trong miệng, mắt nhỏ còn hết nhìn đông tới nhìn tây, trông đáng yêu vô cùng.
- Đây chính là Diệp Phàm, ngông cuồng không biên giới, thực lực là Hợp Thánh cửu trọng, thực sự là bó tay rồi.
- Ha ha, người càng không có thực lực càng ngông cuồng, các ngươi không biết rồi Diệp Phàm này thực ra đến từ Đông Linh cảnh, thiên tài xuất thân từ Đông Linh cảnh, chậc chậc, vậy khẳng định là rất mạnh đấy.
- Thì ra là tuyệt thế thiên tài đến từ Đông Linh cảnh, thực sự là thất kính, chính là không biết vị tuyệt thế thiên tài này có thể đi đến vòng mấy.
- Vòng mấy? Hắc hắc, có thể đi qua một vòng cũng không tệ rồi.
. . .
Đám người ngươi một lời ta một câu, rất nhanh, đại biểu của Vạn Đạo học phủ cũng đi tới trên đài cao, Uông gia, Phùng gia, Sở gia, Tôn gia, Vũ gia, Quan cốc, lục đại học phủ, hai đại thánh điện Băng Thần điện, Si Tình cốc, cơ bản cũng là thế lực tối cường của Trung Linh cảnh.
Đại biểu của những thế lực này cùng với cường giả của tam đại Linh cảnh khác có tư cách ngồi ở thính phòng tầng cao hơn, phía dưới thì là mấy chục nhất đẳng thế lực cùng đệ tử Chí Tôn học phủ.
Về phần tuyển thủ dự thi lại có khu chuẩn bị chiến đấu, toàn bộ quảng trường chia làm mười sân đấu pháp to lớn, chín sân đấu pháp ở chung quanh, trung gian có một sân đấu pháp hoàn toàn nổi bật giữa các sân đấu pháp khác, không chỉ càng cao, hơn nữa diện tích càng lớn, hiển nhiên sân đấu pháp này diễn ra trận chiến đấu của tứ cường, nơi diễn ra trận chung kết.
Đương nhiên, tuyển thủ dự thi trước đó cũng có cơ hội ở trên sân đấu pháp này, phàm là chiến đấu trên sân đấu pháp này, đều sẽ trở thành tiêu điểm hơn nhiều người, hơn nữa hình chiếu trải rộng bên trong toàn bộ Thiên Vũ, trung gian hình chiếu sân đấu pháp cũng là vị trí quan trọng dễ thấy nhất.
Những điều này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là phía trên trung gian sân đấu pháp, một lão giả đứng đấy.
- Đây là . . . Tôn Vũ tiền bối?
- Thực sự là Tôn Vũ tiền bối, người nào không biết Tôn Vũ tiền bối đối với sự hiểu biết về võ kỹ không ai bằng, nếu để cho hắn đến giải thích chiến đấu, tuyệt sẽ không có bất kỳ sai lầm nào.
- Võ tu thánh địa truyền nhân duy nhất a, ta vậy mà thật thấy được Thần Long thấy đầu không thấy đuôi Tôn Vũ tiền bối, quả nhiên cùng phong phạm đại gia trong truyền thuyết giống y hệy, cũng không biết ai có thể may mắn được Tôn Vũ tiền bối giải thích chiến đấu, thực sự là tam sinh hữu hạnh.
- Không hổ là cuộc thi đấu thiên hạ, lần thịnh hội này, có thể nói đệ nhất thịnh hội vạn năm qua.
Không ít Võ tu nhiệt tình bởi vì Tôn Vũ nhen lửa, cũng như Tử Đông Cừu nói, thiên hạ này có người không biết Tử Đông Cừu, nhưng không ai không biết thánh Tôn Vũ.
- Cuộc tỷ thí thiên hạ, hội tụ vô số thiên tài của Trung Linh cảnh, Nam Linh cảnh, Tây Linh cảnh, Bắc Linh cảnh thịnh hội thế gian, Bách Lý Vân Lạc ta may mắn có thể trở thành người phụ trách của lần thi đấu này, là vinh hạnh của ta, các vị bằng hữu mời ngồi vào.
Một đạo thân ảnh diễm lệ từ Thương Khung hết lần này tới lần khác bay thấp, trường sam màu vàng bao vây lấy dáng người động lòng người, ba nghìn tóc đen gần eo thon, một chút môi son họa thương linh, mặc dù đã mấy trăm tuổi, Bách Lý Vân Lạc vẫn như cũ có được mị lực mà không ít nữ tu trẻ tuổi chưa từng có được.
Mà bởi vì tu vi, kinh nghiệm của nàng ta, khiến cho nàng hoàn toàn khống chế cả thế gian thịnh hội lần này.
Đông đảo Võ tu nhao nhao chắp tay, ngay sau đó ngồi xuống, vì tăng tính thưởng thức của đám người, phía trên một quảng trường to lớn, còn có hình chiếu màn trời to lớn, phía trên ghi chép cặn kẽ tình huống chiến đấu của từng sân đấu pháp.
Đương nhiên, với thị lực của Võ tu đang ngồi, tin tưởng cho dù không cần hình chiếu này, cũng có thể thấy rõ tình huống chiến đấu trên sân đấu pháp
- Mười tuyển thủ hạt giống nhập tọa.
Bách Lý Vân Lạc nói tiếp, ngay sau đó đám người Sở Phong Vân, Vương Trọng, u Dương Tu nhao nhao chuản bị đi về phía khu chiến đấu trung tâm to lớn, phía trên có mười cái ghế màu vàng vô cùng chói sáng, đây là vinh dự thuộc về thiên chi kiêu tử, đồng thời, cũng là bảo tọa thuộc về thiên chi kiêu tử.
- Sở Phong Vân, Sở Phong Vân, Trung Linh Vương giả Sở Phong Vân, quá đẹp rồi! !
Vô số tiếng gào thét của nữ hoa si tu vang lên, không khí cuộc tỷ thí thiên hạ ở nơi này vô cùng náo nhiệt, sau Sở Phong Vân, Tử Mặc, Huân Y, Bắc Cung Tuyết, thậm chí vì để cho cái võ tu tam linh cảnh khác có thể tham dự vào, Chí Tôn học phủ cố ý bố trí ba Truyền âm trận pháp cho tam đại Linh cảnh.
Vương Trọng, u Dương Tu, Y Linh Lung lần lượt đi lên trong tiếng kêu gào điên cuồng vang vọng đến tận mây xanh, vô số đệ tử đều bị loại không khí náo nhiệt này cảm nhiễm, ngay sau đó càng ngày càng nhiều thanh âm vang lên.
Mỗi Võ tu đều có đối tượng bản thân ủng hộ, nhưng không thể phủ nhận, Trung Linh cảnh Sở Phong Vân Tử Mặc, Nam Linh cảnh Vương Trọng, Tây Linh cảnh u Dương Tu cùng Bắc Linh cảnh Lưu Chấn.
Năm người này cũng rõ ràng có cảnh giới tu vi áp đảo thiên kiêu đằng sau, đến đẳng cấp này của bọn họ, cũng là sự tồn tại có thể vượt cấp khiêu chiến, tu vi chênh lệch kém rất nhiều, dù sao ngươi là thiên tài, người khác cũng là thiên tài, ngươi ứng phó với Võ tu bình thường kém mấy đẳng cấp tu vi không quan trọng, nhưng mà đối đầu với những Thiên Kiêu này, cũng chính là đại vấn đề.
Mười người nhập tọa trong tiếng ủng hộ như thủy triều, hưởng thụ lấy ánh mắt ngưỡng vọng của vô số Võ tu, bọn họ biểu hiện khác nhau.
Sở Phong Vân vẫn như cũ giống như một Ngọc công tử nhẹ hàng, trên mặt mang ý cười nhẹ nhõm, hai mắt sáng tỏ như Tinh Thần, thỉnh thoảng ánh mắt đảo qua Diệp Phàm, hắn ta biết rõ, mười người ngồi trong bảo tọa này, dựa theo thực lực chân chính suy tính, Diệp Phàm tuyệt đối có thể đứng vào năm vị trí đầu, nhưng mà, không có người nào nhận thức được sự cường hoành của Diệp Phàm mà thôi.