Mọi người nhìn về phía năm người đó. Đó là bốn nam một nữ, nam tử có khí chất hơn người, dáng vẻ tuấn tú, nữ tử xinh đẹp động lòng người.
Nam tử dẫn đầu trông nổi bật nhất, trang phục có thêu hình con rồng vàng cuộn tròn theo gió tung bay, áo choàng phía sau cũng lắc lư theo nhịp bước đi của hắn, mang theo sự bất khám lại có chút tiêu sái.
Phía sau lưng còn đeo một thanh kiếm sắt trông cổ xưa, trên chuôi thanh kiếm sắt có khắc phù điêu thần bí, khí tức Nhập Cương cảnh tứ trọng mạnh hơn Thẩm Vân Xung hơn nhiều.
Đệ tử Thần Vũ Phong!
Ánh mắt Diệp Phàm lóe sáng. Thú vị đây.
Phía sau người này là một nam tử cầm trường cung đeo ống đựng mũi tên, trong đó còn khoảng gần mười mũi tên lông vũ, miệng tươi cười, hai mắt nhìn Diệp Quỷ với vẻ nghiền ngẫm.
Nhìn trang phục, hẳn là đệ tử Thiên Phong.
Ba người khác là hai nam tử một người cầm trường thương, uy phong lẫm liệt, là đệ tử Thiên Phong. Một người khác vác trường côn, trông rất cường tráng, là đệ tử Linh Phong.
Nữ tử cuối cùng không đeo bất kỳ vũ khí nào, trên hai tay có găng tay màu trắng mỏng như cánh ve, trông ngọt ngào, căn bản không giống như với một cường giả, càng giống như là một tiểu tỷ tỷ nhà bên ôn hòa.
Nhưng tiểu tỷ tỷ này xinh đẹp tới mức quá đáng, khí tức dịu dàng đủ để làm sắt thép cứng rắn nhất cũng phải tan chảy.
- Kiếm Thượng Quân Tử Kiếm Tiên Khách, Cung Thần Trương Tốc, Ma Thương Lý Vinh, Yêu Côn Vương Hàn, Huyễn Nữ Triệu Mẫn Nhu
Có người kinh ngạc kêu lên.
Sắc mặt Đường Lộ cũng thoáng thay đổi. Bất kỳ ai trong năm người này đều có thể đảm đương một phía trong đệ tử nhị tinh. Trong đó Kiếm Tiên Khách là đáng sợ nhất, danh tiếng gần ngang với thiên tài đứng đầu Ninh Hồng Trần.
Đừng tưởng thực lực của Kiếm Tiên Khách chỉ là Nhập Cương cảnh tứ trọng, đó là vì hắn tốn rất nhiều thời gian để tu luyện võ kỹ. Nếu xét về năng lực chiến đấu, cho dù là một vài đệ tử tứ tinh Nhập Cương cảnh lục trọng cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Không ngờ năm người này cùng tới đây. Gặp phải năm người này, cho dù Diệp Phàm có tài thông thiên cũng chỉ có thể nhận thua.
Diệp Phàm tất nhiên cảm giác được sự mạnh mẽ của năm người. Cho dù là với ánh mắt của hắn, không thừa nhận cũng không được, đệ tử thiên tài chân chính trong Thiên Phủ thật sự không tệ.
Nhưng nếu thật sự muốn đánh nhau, Diệp Phàm có lòng tin một mình đánh ngã tất cả những người này, nếu là vậy, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người khác chú ý.
Dù sao hắn cũng là người mới, còn là tu sĩ phế phẩm, cho dù ngộ tính nghịch thiên, nắm giữ võ kỹ tốt hơn người khác, nhưng cũng phải mạnh mẽ có mức độ nhất định, vượt quá mức độ này, sẽ khiến cho cao tầng của Thiên Phủ nghi ngờ.
Cho nên hắn không thể thắng trận chiến này.
Nhưng đối với Diệp Tàn và Diệp Quỷ, đây thật sự là cơ hội rèn luyện không tệ.
Nghĩ tới đây, Diệp Phàm khẽ nói:
- Tuyết Nhi, lát nữa ngươi theo ta chạy tới Thiên Phủ.
- Hả... à, ta biết!
Bắc Cung Tuyết thần thần bí bí khẽ nói, nàng vẫn chưa từng gặp Diệp Phàm khiếp sợ. Không thể không nói, cảm giác này đặc biệt mới mẻ, nhất là nói thầm như vậy làm cho nàng có cảm giác đặc biệt.
- Nhị đệ, tam đệ, cố gắng chơi cùng với những người này một lát!
Diệp Phàm cười nói, nguyên lực lưu chuyển toàn thân, ý chí chiến đấu tăng mạnh.
Trong Thiên Phủ, không ít người đánh giá:
- Gặp phải Kiếm Tiên Khách cũng dám đấu. Ha ha, đúng là người mới không biết trời cao đất rộng.
- Cứ để Kiếm Tiên Khách cố gắng dạy bọn họ làm người. Trong năm người này, bất kỳ người nào cũng có thể quét ngang bốn người Diệp Phàm.
- Hơn một trăm huy hiệu đấy!
- Bất kể nói thế nào, ba người Diệp Phàm vẫn có ý chí chiến đấu thật sự không tệ, mặc dù là đệ tử Tiềm Long Phong, nhưng... Ta nhổ vào... !
Tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt.
...
Sau khi Diệp Phàm nói xong, nháy mắt ra hiệu với Diệp Quỷ. Chân mày Diệp Quỷ khẽ giật, ngón áp út tay phải ấn nhẹ lên chiếc nhẫn ở ngón giữa!
Chiếc nhẫn điên cuồng xoay tròn trên ngón giữa của hắn. Sau đó, hắn chợt vung tay phải lên. Chiếc nhẫn bay cực nhanh về phía Diệp Phàm. Đồng thời Diệp Quỷ trở nên hung bạo, tay phải cầm chuôi kiếm, lao nhanh về phía Trương Tốc.
Kiếm Tiên Khách thấy thế, cao giọng nói:
- Trương Tốc, chiếc nhẫn!
- Yên tâm đi!
Trương Tốc quát to một tiếng, tay phải vỗ vào ống đựng mũi tên, xoay người, đứng giữa không trung đặt tên lên dây cung, tư thế rất phiêu dật.
- Phù Không Tiến Vũ Thức.
Đồng thời trường thương trong tay Lý Vinh điên cuồng xoay tròn, cơ thể lao vọt tới phía trước, ngăn cản trước mặt Trương Tốc, một điểm ánh sáng lạnh chợt hiện ra, thương đâm thẳng, rất chính xác ngăn cản được một kiếm tất sát của Diệp Quỷ.
- Tốc độ rất nhanh, ta tới chơi với ngươi một lát!
Lý Vinh quát một tiếng, trường thương quay về, lấy dài đánh ngắn, ánh thương vô tận tô điểm, phong tỏa thân pháp của Diệp Quỷ.
Một chỗ khác, Diệp Tàn cũng lao vọt ra ngoài, Vương Hàn vác trường côn nghênh đón trường đao của Diệp Tàn. Hai người đều có cách đánh đại khai đại hợp, trường côn vung vẩy, trường đao như gió.
Keng keng keng!
Tiếng va chạm liên tiếp vang lên.
Cũng trong lúc đó, mũi tên lông vũ của Trương Tốc đã rời tay, rất chính xác bắn về phía chiếc nhắn giữa không trung.
Diệp Phàm thấy thế, tay phải chạm xuống mặt đất và phẩy một cái. Một viên đá vụn lấy tốc độ nhanh hơn bắn về phía mũi tên lông vũ, đồng thời uốn cong người như một con báo săn vậy, lập tức vọt tới trước với tốc độ cực nhanh.
Một chỗ khác, Kiếm Tiên Khách phát ra một tiếng hừ lạnh, tiếng kiếm rít vang lên, thân hình sáng như điện, nghênh đón về phía Diệp Phàm.
Duy nhất chỉ có Bắc Cung Tuyết chạy cực nhanh về phía Thiên Phủ. Triệu Mẫn Nhu không định truy đuổi Bắc Cung Tuyết, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, trong đôi mắt đẹp hiện lên ánh sáng kỳ lạ. Bất luận là Diệp Phàm hay Diệp Tàn, hoặc là Diệp Quỷ đều có thực lực vượt xa học viên mới bình thường.
Điều này cũng là bình thường, dù sao mỗi năm chung quy sẽ có mấy học viên mới đặc biệt mạnh mẽ. Chỉ là lần này học viên mới mạnh mẽ có thân phận không bình thường lắm. Dù sao tới bây giờ Tiềm Long Phong vẫn không có gì đáng chú ý.
Keng!
Diệp Phàm đá rất chính xác, đánh bay mũi tên lông chim của Trương Tốc đồng thời hắn tới bên dưới chiếc nhẫn gần như cùng lúc với Kiếm Tiên Khách.
Rút kiếm!
Võ kỹ Địa giai cao cấp Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm, thuộc tính ẩn Kiếm Khiếu được kích phát.
Tiếng kiếm reo cực kỳ chói tai vang lên, không giống với tiếng người bình thường rút kiếm, tiếng kiếm của Diệp Phàm có cảm giác trấn áp thần hồn.
Kiếm Tiên Khách trực tiếp đứng lại. Trong phút chốc, hai mắt hắn vừa hoàn hồn, một đường kiếm quang đã tiếp cận cổ của hắn.
Trường kiếm vung lên, Kiếm Tiên Khách với tốc độ rất nhanh, lập tức ngăn cản được một kiếm nguy hiểm này.
Diệp Phàm cầm ngược trường kiếm, tay trái nhận lấy chiếc nhẫn, đồng thời hai người lập tức lướt qua nhau. Nhưng ngay lập tức, kiếm quang của Kiếm Tiên Khách lại lao tới.
Tam Thốn Bộ!
Dưới chân Diệp Phàm đạp liền hai bước, kiếm quang đã sát sau lưng hắn, Tam Bộ Nhất Thiểm được phát động!
Thân hình Diệp Phàm biến mất. Bước thứ ba, hắn không lùi mà tiến tới, lập tức xuất hiện ở sau lưng Kiếm Tiên Khách, quét chân!
Kiếm Tiên Khách có kinh nghiệm chiến đấu phong phú tới mức nào? Tay trái của hắn nắm lại thành quyền, ngăn cản một đòn quét chân cực mạnh này, sau đó theo quán tính bay ngược, đồng thời Diệp Phàm cũng bắn nhanh về phía sau.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người sững sờ. Trương Tốc và Triệu Mẫn Nhu thậm chí quên cả ra tay trợ giúp. Bất kể thế nào bọn họ cũng không ngờ được, chỉ va chạm trong chớp mắt, Kiếm Tiên Khách đã bị đánh lui.
Sao có thể như vậy được?
Chờ tới lúc tất cả mọi người kịp phản ứng, Diệp Phàm đã rời đi, nhanh chóng chạy về phía Thiên Phủ. Cho dù lúc này đám người Trương Tốc đuổi theo, căn bản cũng không đuổi kịp.
Đồng thời Diệp Tàn và Diệp Quỷ ở lại chiến trường, Diệp Quỷ biến thành bốn bóng hình, từ bốn phương tám hướng lao về phía Lý Vinh, thức thứ hai của Vô Ảnh Quỷ Trảm, Tứ Phương Cực Sát Trận.
Đao phong của Diệp Tàn đột nhiên biến mất, trong nháy mắt lại xuất hiện mấy chục đao quang đáng sợ chém tới với khí thế xé nát tất cả.
Thức thứ hai của Bách Ảnh Cuồng Phong Đao, Nhất Bộ Thập Sát!