- Cha, ngươi chớ xía vào, tên hỗn đản Diệp Phàm kia, sớm muộn gì cũng có một ngày muốn ta khiến hắn mất mặt.
Tử Nhứ Ngưng nghe vậy lúc này lắc đầu nói.
Tử Đông Cừu nghe vậy lúc này lộ ra mỉm cười, người này làm việc tâm ngoan thủ lạt, đối với nữ nhi của mình nhưng lại cực kỳ cưng chiều, mặc dù biểu hiện của Tử Nhứ Ngưng hơi không kiên nhẫn, Tử Đông Cừu lại không tức giận chút nào.
- Con muốn Diệp Phàm mất mặt, lúc này có cơ hội đấy.
Tử Đông Cừu nói tiếp.
- Cơ hội gì?
- Con cũng đã biết Diệp Phàm trước mặt mọi người nói ra những lời cuồng ngôn, tuyên bố muốn đánh bạo đám người u Dương Tu, Vương Trọng không?
- À, ta biết, nhưng mà ai cũng biết, đây chẳng qua là một câu cảm thán không biết trời cao đất rộng gì của Diệp Phàm mà thôi, bọn họ chú ý như vậy chẳng qua chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
Tử Nhứ Ngưng nghe vậy không khỏi lắc đầu nói.
- Đương nhiên, chuyện này vốn dĩ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng mà Lý gia cùng tiểu bối Lục gia có thù với Diệp Phàm, trong bóng tối âm thầm thúc đẩy chuyện này, từ đó khiến cho một chuyện nhỏ như vậy trở nên nổi tiếng, đồng thời liên lụy đến Vạn Đạo học phủ, như vậy, chuyện nhỏ này có thể điều khiển.
- Cha, ý người là?
- Bây giờ mâu thuẫn của Vạn Đạo học phủ với một vài quần chúng đang ở trong phạm vi nhỏ, cho nên vẫn chưa đóng liên quan đến vấn đề mặt mũi của Vạn Đạo học phủ thực ra bất luận là Lục gia hay là tiểu bối Lý gia, mục tiêu cũng là làm lớn chuyện này, cuối cùng khiến cho Diệp Phàm mất hết mặt mũi ở Cuộc tỷ thí thiên hạ, nhưng mà năng lực của bọn hắn có hạn, còn chưa đủ duy trì nhiệt độ của chuyện này đến Cuộc tỷ thí thiên hạ, bọn họ thiếu khuyết một thực lực mạnh mẽ thôi động chuyện này.
Tử Đông Cừu nói tiếp:
- Mà ta, chính là thực lực mạnh mẽ đó.
- Cha người định làm gì?
Tử Nhứ Ngưng nghe vậy lúc này hứng thú nói.
- Rất đơn giản, Cuộc tỷ thí thiên hạ lần này được hình chiếu ở tứ đại Linh cảnh, nếu ta lấy chuyện này hình chiếu cho tất cả mọi người biết, đồng thời khiến cho đệ tử Vạn Đạo học phủ cùng với những quần chúng khác mắng nhau, hoàn toàn ghép thanh danh của Vạn Đạo học phủ cùng sự thắng bại của Diệp Phàm nối liền một chỗ.
- Mà Diệp Phàm vào thời điểm thi đấu, đơn độc đặt hắn ở một góc đấu trường, đồng thời ở mỗi một đấu trường sắp xếp một Võ tu giải thích, mà võ tu giải thích ở đấu trường của Diệp Phàm, nhất định phải có danh khí cực kỳ vang dội ví dụ như . . . Tôn Vũ! !
Tử Đông Cừu nói tiếp.
- Tôn Vũ?
- Không sai, Tôn Vũ mặc dù chỉ là cường giả Thánh Hiền tam trọng, nhưng hắn là truyền nhân duy nhất của Thượng Cổ thời đại võ kỹ thánh địa, hắn đối với sự hiểu biết võ không ai bằng, phàm là xuất phát từ phân tích của hắn, không có người nào không phục, Thiên Vũ đại lục có người không biết được Tử Đông Cừu ta, nhưng không ai không biết Tôn Vũ, đến lúc đó Tôn Vũ ở trên sân đấu pháp nào, sân đấu pháp đó sẽ trở thành tiêu điểm.
Tử Đông Cừu gật đầu nói:
- Hơn nữa ta sẽ cố gắng tìm hiểu về thanh danh hiển hách của một vài cường giả chiến đấu cùng Diệp Phàm, đồng thời khiến cho đối thủ đứng hắn đều là thiên tài cực kỳ nổi danh, cứ như vậy, trận chiến của Diệp Phàm sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
- Thế nhưng mà, cứ như vậy, nếu Diệp Phàm giành phần thắng tranh tài, chẳng phải là nổi tiếng thiên hạ sao?
- Thắng? Hắn đương nhiên sẽ thắng, thực lực của người này tuyệt đối có khiêu chiến Chí Tôn bảng, nhưng đụng phải cường giả trên Chí Tôn bảng hắn chắc chắn sẽ thua, nữ nhi, ngươi biết rõ làm sao để hoàn toàn hủy diệt một người không?
Tử Đông Cừu nghe vậy không khỏi cười nói.
- Nâng đến đỉnh phong, cuối cùng hung hăng đạo ngã dưới mặt đất.
Tử Nhứ Ngưng nghe vậy không khỏi nói khẽ, nàng vô cùng thông minh Tử Đông Cừu đã nói nhiều như vậy, nàng há có thể không biết dự định của Tử Đông Cừu, trong lòng nhất thời không khỏi có chút không đành lòng, mặc dù nàng chán ghét Diệp Phàm, nhưng ứng phó một người tàn khốc như vậy, không khỏi có chút quá độc ác.
- Con cho rằng té xuống là xong sao? Đệ tử Vạn Đạo học phủ lần này tới đây có người của ta, vì phòng ngừa Diệp Phàm thắng một vài cường giả nổi danh, từ đó tích lũy thanh danh của bản thân, cho dù cuối cùng thất bại, bại nhưng vẫn vinh, ta sẽ khiến những người làm thật tốt, tốt nhất khiến cho hình ảnh của Vạn Đạo học phủ trong mắt người thiên hạ vừa khinh thường, bộ dạng lại tự cao tự đại.
Tử Đông Cừu lập tức phân tích:
- Đến lúc đó, cho dù Diệp Phàm thắng, bởi vì đối với Vạn Đạo học phủ không biết trời cao đất rộng, có không ít người khó chịu với Diệp Phàm, mà bất luận Diệp Phàm thắng bao nhiêu lần, chỉ cần hắn thất bại một lần, sẽ có vô số người giẫm đạp hắn, thế giới này, kẻ thắng làm vua, không có người nhìn lại hắn đã từng huy hoàng như thế nào, có nhiều người để ý đến sự tùy tiện của hắn hơn.
- Mà theo ta được biết, Diệp Phàm chọc giận không ít thực lực, hừ, chúng bạn xa lánh, thân bại danh liệt, cuối cùng có lẽ trở thành thế lực đầu chó, kéo dài hơi tàn, đến lúc đó, kẻ này ngoại trừ bi thảm chết đi, cái gì cũng không còn được lưu lại nữa.
Tử Nhứ Ngưng nghe vậy không khỏi ngây người, nàng có thể đoán trước đến lúc đó Diệp Phàm sẽ đối mặt với cái gì, mà phụ thân mình bởi vì nàng ứng phó Diệp Phàm như vậy, Điều này khiến Tử Nhứ Ngưng có chút tự trách, dù sao lúc trước đúng là nàng quấy rầy Diệp Phàm tu hành trước.
- Cha, Diệp Phàm kia mặc dù cùng ta có chút khúc mắc, nhưng tội cũng không đáng chết, dù sao lúc trước là ta không đúng trước, quấy nhiễu người tu hành chính là đoạn võ đạo của người ta, hắn cũng không giết ta, Chí Tôn học phủ lớn như vậy, vì sao lại muốn ứng phó một một nhân vật nhỏ như vậy chứ?
Tử Nhứ Ngưng nói khẽ:
- Coi như loại bỏ đối thủ cho ca ca Ma Tử của ta đi, cũng không cần khiến hắn phải chịu đau khổ như vậy chứ.
Tử Đông Cừu nghe vậy không khỏi nghiêm túc đánh giá nữ nhi của mình, trong lòng âm thầm thở dài, nữ nhi của mình cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất có sự thiện lượng ngu xuẩn, trong cơ thể nàng chảy huyết mạch thần thánh Thánh Ma nhất tộc Hoàng tộc, mà những nhân loại ti tiện này, chính là đồ ăn với bọn họ, lương thiện với đồ ăn, quả thực quá buồn cười.
Nhưng mà thời điểm còn chưa tới, nữ nhi của hắn ta vẫn cho rằng mình là nhân loại, hắn ta cũng không muốn ở thời điểm này nói cho nàng tất cả, lúc này lạnh nhạt nói:
- Diệp Phàm này, con cảm thấy thiên tư cùng thực lực so với con như thế nào?
- Hắn, tuổi của hắn thoạt nhìn không khác nhau ta chút nào, cũng không có điều kiện tu hành siêu việt như nữ nhi, càng không có thiên tư cường hoành như nữ nhi, nhưng mà bây giờ tu vi lại vượt qua nữ nhi, thực lực vượt qua nữ nhi, ta không bằng hắn.
Tử Nhứ Ngưng nghe vậy đúng trọng tâm nói.
- Như vậy, nếu để cho người này tiếp tục trưởng thành sau này có thể vượt qua phụ thân của con không.
- Điều này, cũng có khả năng lắm.
- Nếu người này cùng ta có thâm cừu đại hận thì sao? Con cảm thấy có nên để mặc hắn trưởng thành không?
Tử Đông Cừu nói tiếp.
- Vậy dĩ nhiên không thể, nhưng mà hắn cùng cha có thù hận gì, các người căn bản không có khả năng chạm trán nhau lần nào.
- Ha ha, quả thực trước đó ta và hắn chưa từng gặp nhau, nhưng mà ta cùng phụ thân hắn đã từng gặp nhau, phụ thân hắn chính là chết ở trên tay của ta, con còn cảm thấy ta đối với người này quá độc ác không? Có Thu Nguyệt che chở hắn, ta không thể tùy ý giết hắn, nhưng mà đây là cơ hội trời cho, vì sao ta phải từ bỏ chứ?
- Cái gì, ngươi giết phụ thân hắn . . .
Tử Nhứ Ngưng nghe vậy lập tức kinh ngạc!