Vô Địch Thiên Đế

Chương 782: Bàn xong lợi lộc

Chương Trước Chương Tiếp

Thu Nguyệt nhìn Diệp Phàm lén lút chui ra khỏi lòng đất không khỏi dở khóc dở cười, nàng suy đoán Diệp Phàm sẽ không ngoan ngoãn ở Ngũ Hành Thiên các tu hành bốn tháng, cho nên lúc biết được chỗ Diệp Phàm tu hành, trực tiếp đi vào phòng tu hành này, đồng thời lấy đại pháp lực củng cố pháp trận nơi này, phòng ngừa người khác giám sát tình huống ở đây.

Quả nhiên, tiểu gia hỏa này cũng không biết ở nơi nào làm ra được một khôi lỗi giả vờ thành mình, về phần bản thể, cũng không biết đã đi đến nơi nào rồi.

Lúc này Thu Nguyệt ẩn giấu thân ảnh, núp trong bóng tối, lẳng lặng chờ đợi Diệp Phàm trở về, ba ngày qua đi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Phàmm, cho dù lấy tâm trí của Thu Nguyệt, cũng không khỏi hơi có chút lo lắng, lại không nghĩ ngay lúc này, Diệp Phàm đã lén lút trở về.

Khí thế vừa bộc phát trong nháy mắt, Thu Nguyệt biết thực lực bây giờ của Diệp Phàm đã hoàn toàn không giống trước rồi, mà khoảng cách tu vi càng ngày càng khủng bố, lúc trước thời điểm Diệp Phàm rời khỏi Vạn Đạo học phủ mới là Siêu Phàm thất trọng, bây giờ cũng đã đạt tới Hợp Thánh cửu trọng rồi, người này tu luyện thế nào vậy?

Mà Diệp Phàm dùng một phương pháp vậy ve sầu thoát xác như vậy đi tu hành, Thu Nguyệt gần như lập tức suy đoán ra Diệp Phàm nhất định là đi đến phía sau núi Chí Tôn học phủ.

Phía sau núi đệ tử khác e là nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng mà Diệp Phàm tuyệt đối sẽ đi, Thu Nguyệt quá hiểu Diệp Phàm, trên thế giới này không có chuyện gì hắn không dám làm.

- Viện trưởng, dọa người sẽ chết người đấy.

Diệp Phàm tham lam ngửi mùi hương thơm ngát trên người Thu Nguyệt, đeo Lăng Hư Kiếm ở sau lưng, bất đắc dĩ nói, nhưng mà trên mặt không hề che giấu sự vui vẻ.

- Tiểu gia hỏa, ngươi nói với tỷ tỷ xem ngươi đã làm chuyện gì trái lương tâm rồi, lén lút đi ra từ lòng đất, sợ là ăn trộm không ít đồ vật đấy nhỉ.

Thu Nguyệt nghe vậy không khỏi lườm Diệp Phàm một chút, nhất là nhìn thấy bộ dáng Diệp Phàm tham lam hít thở, trong lòng không khỏi sinh ra vẻ thẹn thùng, bay ngược, thân thể uyển chuyển mê người rời xa Diệp Phàm.

- Viện trưởng, ngài còn không hiểu rõ ta sao, ta chính là một người thành thật, chuyện trái với quy củ của Chí Tôn học phủ từ trước tới nay ta chưa bao giờ làm.

Diệp Phàm nghe vậy lúc này không nhanh không chậm thu hồi khôi lỗi, đồng thời hủy bỏ công pháp hình chiếu, cười nói.

- Ta đương nhiên hiểu rõ ngươi, ngươi có lúc nào tuân thủ quy củ chưa, chỉ sáu tháng ngắn ngủi tu vi của ngươi vậy mà từ Siêu Phàm thất trọng tăng lên tới Hợp Thánh cửu trọng, không phải ngươi ăn trộm bảo khố của Chí Tôn học phủ chứ.

Thu Nguyệt biết rõ đức hạnh của Diệp Phàm, lúc này cũng không để ý Diệp Phàm pha trò, mà là hỏi tiếp.

- Viện trưởng, ngươi đây chính là phỉ báng, ta ngay cả địa điểm của bảo khố Chí Tôn học phủ cũng không biết, sao có thể đi trộm bảo bối trong bảo khố được chứ, lại nói, ta là loại người chuyên trộm đồ của người khác sao?

Diệp Phàm sau khi chuẩn bị hết mọi thứ, Thiên Vân hóa thành bao tay, nhún vai một cái nói.

- Tiểu gia hỏa, ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta, nói đi, rốt cuộc đã chiếm được thứ gì ở phía sau núi Chí Tôn học phủ? Một phần của ta đâu?

Vừa nói, Thu Nguyệt bay đến trước mặt Diệp Phàm, duỗi bàn tay trắng noãn động lòng người, bộ dáng như vậy, nhưng lại có loại dị dạng đáng yêu.

Lúc này Diệp Phàm im lặng nhìn Thu Nguyệt, ý đồ ngay thẳng như vậy quả thực có chút quá mức?

- Viện trưởng, ta nhớ kỹ là lúc trước có người đã nói với ta, nếu ta tặng đồ cho nàng, nàng sẽ rất cảm động, nếu như nàng cảm động, có lẽ sẽ cho ta một chút lợi lộc, ví dụ như . . .

Nói xong đôi mắt Diệp Phàm ngắm thân thể mê người không đền mạng của Thu Nguyệt, Diệp Phàm gặp qua không ít nữ nhân, nhưng đối với Thu Nguyệt, hắn luôn có thể sinh ra một loại dục vọng khó tả, có lẽ có liên quan đến chueyejn Thu Nguyệt tu hành dục niệm hồn lực, hoặc có lẽ là bởi vì chinh phục một cường giả Thánh Hiền, đối với mỗi một nam tu mà nói, đều có một loại cảm giác thành tựu mãnh liệt.

Càng hoặc là, dạng nữ nhân như Thu Nguyệt thiên sinh chính là vưu vật lý tưởng nhất trong lòng nam nhân, nàng cười một tiếng, cử động một lần, luôn luôn có thể làm cho nam nhân bốc cháy.

Diệp Phàm là nam nhân bình thường, hắn đối với Thu Nguyệt cũng không tồn tại loại tình yêu thề sống chết không đổi kia, nếu nói không có hảo cảm, đó là giả, Diệp Phàm cũng là một người hoa tâm nhưng mà hắn cũng không có cùng Thu Nguyệt có bất kỳ dự định kết hoa tình yêu với nàng.

Thu Nguyệt cũng giống như thế, nàng là một nữ nhân có ý thức tự chủ vô cùng mạnh đồng thời, nàng cũng là một cường giả Vô Song, nàng đối với Diệp Phàm có cảm giác rất tốt đẹp, loại hảo cảm này đủ để cho nàng nguyện ý cùng Diệp Phàm âm dương giao hòa, loại hảo cảm sẽ khiến cho nàng quan tâm nam nhân này, cũng sẽ không khiến cho nàng trở thành nữ nhân của nam nhân này, bởi vì nàng có đạo của mình.

Người tu tiên, cách cục đã sớm đã vượt xa phàm nhân, có đôi khi hai người cùng một chỗ cũng không nhất định là tư thủ, đến cấp độ này của bọn họ, bọn họ hưởng thụ là một cảm giác mập mờ, một tia lửa điện trong lúc vô tình bắn ra, rồi lại kiên trì với võ đạo của bản thân mình, tự mình đi tới con đường cường giả.

Thu Nguyệt đối với nam nhân vẫn luôn khịt mũi coi thường, bởi vì phàm là nam nhân bên cạnh nàng, người nào cũng là vì thân thể nàng, đồng thời, sự cường đại của nàng khiến cho nàng có tư cách xem thường nam tu bên cạnh, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại có cảm giác khác với Diệp Phàm.

Diệp Phàm không phải là vì thân thể nàng sao? Đương nhiên là vậy, Thu Nguyệt lòng dạ biết rõ, mà Diệp Phàm cũng chưa từng che giấu ý nghĩ của mình, lúc trước chỉ là một võ tu Siêu Phàm cảnh Võ tu mà đã chú ý đến võ thu Thánh Hiền Cảnh, nói khó nghe một chút, đó là phù du lay đại thụ buồn cười không tự lượng sức mình.

Nhưng mà từ từ, nàng phát hiện tên tiểu bối này cũng không phải là không tự lượng, chuyện người khác không làm được, hắn luôn luôn có thể làm được, chuyện người khác không dám nghĩ, hắn không chỉ làm, hơn nữa luôn luôn có thể lấy tầng tầng lớp lớp thủ đoạn mà hoàn thành.

Khí phách của tiểu gia hỏa này, dũng khí, quả cảm, vĩnh viễn vượt qua đồng niên, sự điên cuồng, thẳng thắn, vô cùng lớn mật của hắn lại hợp khẩu vị của Thu Nguyệt, Thu Nguyệt là yêu nữ xuất chiêu cũng không theo lẽ thường, mà Diệp Phàm cũng có khi nào theo lẽ thường đâu?

- Vậy phải xem nhìn ngươi có thể lấy ra đồ vật gì lay động được ta hay không?

Thu Nguyệt nghe vậy không khỏi lè lưỡi xẹt qua bờ môi tiên diễm như máu, đôi mắt quyến rũ câu dẫn người nhìn Diệp Phàm, giống như toàn bộ phòng tu hành đều có một tia xuân ý.

Diệp Phàm nghe vậy lúc này tay phải vung lên, một bình ngọc bay ra, bàn tay trắng nõn của Thu Nguyệt khẽ lay động, tiếp được bình ngọc, có chút nghi hoặc nhìn Diệp Phàm một chút, ngay sau đó hồn lực quét sạch, lập tức đảo qua đồ vật trong bình ngọc.

- Đây là . . . Thanh Linh Hy Thủy?

Thu Nguyệt nhẹ giọng kinh hô, nàng không phải là chưa từng thấy qua đồ tốt, Thanh Linh Hy Thủy nàng cũng có thể có biện pháp tìm những người khác đổi được, nhưng mà, số lượng giới hạn vài giọt.

Nhưng mà Thanh Linh Hy Thủy nơi đây có bao nhiêu?

Sắc mặt Thu Nguyệt trở nên cực kỳ phức tạp, không gian bình ngọc không tính là quá nhiều, ước chừng lớn bằng phòng tu hành này, trữ vật trong bình ngọc, tuyệt đối không tính là quá nhiều nhưng là, trong này toàn bộ đều là Thanh Linh Hy Thủy.

Điều này quả thực quá kinh khủng, Thu Nguyệt trực tiếp sửng sốt, nàng là Thánh Hiền, kiến thức về đồ vật so với người bình thường tốt hơn nhiều, nhưng mà lúc này Diệp Phàm thực sự khiến nàng kinh ngạc.

Diệp Phàm tỏ vẻ bản thân không tính là giàu có gì, dù sao hắn nghèo chỉ còn lại có Thanh Linh Hy Thủy cùng Vạn Niên Khổ Tủy . . .

Nguyên lực vận chuyển, thân hình Diệp Phàm lập tức biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở bên cạnh Thu Nguyệt ngay sau đó hắn đưa tay phải ra, ôm bờ eo thon của Thu Nguyệt một lúc sau, lập tức kéo nàng vào trong lòng, tiếp theo, hắn bỗng nhiên khắc đôi môi mình trên bờ môi thơm của Thu Nguyệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)