- Bốn vị, các ngươi muốn chúng ta ra tay, hay tự mình đưa huy hiệu cho chúng ta?
Đường Lộ dịu dàng nói.
- Thực lực Nhập Cương cảnh tứ trọng, khí cơ ngưng luyện, còn mạnh hơn tên vô đụng Thẩm Vân Xung cũng là Nhập Cương cảnh tứ trọng này nhiều. Nhị đệ, nữ tử này thích hợp làm đối thủ của ngươi.
Diệp Phàm cao giọng nói, hoàn toàn không cho Thẩm Vân Xung chút mặt mũi nào.
- Diệp Phàm, ngươi tự tìm chết!
Thẩm Vân Xung nghe vậy, không khỏi tức giận.
Đường Lộ ngược lại sửng sốt, lộ ra nụ cười mê người:
- Đệ tử Tiềm Long Phong có năng lực quan sát không tệ, chỉ có điều quả thật quá kiêu ngạo. Sư đệ, ở Thiên Phủ, không có thực lực phách lối sẽ phải trả giá đắt. Hôm nay, sư tỷ sẽ dạy cho ngươi một bài học, làm người cần phải khiêm tốn.
Đường Lộ nói xong, vung tay lên, bốn đệ tử nữ phía sau nàng xông về phía bốn người Diệp Phàm.
Diệp Quỷ vừa muốn xông lên, Diệp Tàn đã lấy ra Huyền Dương Đao, cao giọng nói:
- Tam đệ, trận này là của ta.
Diệp Tàn nói xong, Huyền Dương Đao trong tay phải nhất thời chuyển động, i kéo trường đao lao về phía bốn nữ tử.
Lấy một đấu với bốn, hơn nữa đều là học viên cũ có thực lực khoảng Nhập Cương cảnh tam trọng. Không thể không nói, đây hoàn toàn là lấy trứng chọi đá.
Không ít người trong Thiên Phủ đã biết Diệp Quỷ mạnh mẽ, , nhưng Diệp Tàn vẫn chưa từng lộ ra tài năng, không ít người lập tức tập trung tinh thần xem hai bên chiến đấu.
Đao vừa ra, không có hào quang lóa mắt như Diệp Quỷ, cũng không có tốc độ nhanh cực hạn, nhưng đao phong của Diệp Tàn chỉ trong nháy mắt đã ngăn cản được đòn tấn công của bốn học viên cũ.
Keng keng keng!
Trường đao của Diệp Tàn không ngừng va chạm với kiếm phong của bốn học viên cũ. Năm người bắt đầu một cuộc chiến ác liệt. Nhưng chẳng mấy chốc, đao phong của Diệp Tàn dường như mang theo lực lượng điên cuồng, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng cuồng bạo.
Vèo vèo vèo!
Chỉ mười hơi thở, bốn học viên cũ đã thay đổi tình thế, từ công chuyển thành thủ.
- Đao pháp thật mạnh, làm sao tốc độ của hắn có thể nhanh như vậy được? Tốc độ nguyên lực vận hành của tu vi Nhập Cương cảnh nhị trọng không thể nhanh như vậy được!
Đường Lộ đứng bên cạnh, nhíu mày:
- Trừ khi hắn còn có thuật luyện thể!
Thuật luyện thể, cho dù là Nhân giai phẩm chất, ở Thiên Phủ vẫn có thể gặp mà không thể cầu. Luyện thể có thể tăng thêm tốc độ, phòng ngự, năng lực khôi phục của bản thân, mỗi võ giả đều muốn đồng thời tu luyện thuật luyện thể.
Nhưng mặc dù có những người may mắn nắm giữ thuật luyện thể, nhưng người có thể kiên trì được lại cực ít. Bởi vì quá trình luyện thể rất đau đớn. Mặt khác, còn tốn rất nhiều thời gian.
Thực lực chủ yếu của một võ giả vẫn phải dựa vào nguyên lực. Rất nhiều người tình nguyện bỏ thời gian này đi tu luyện nguyên lực.
Nhưng không thể nghi ngờ, võ giả nắm giữ công pháp luyện thể mạnh hơn võ giả chỉ tu luyện công pháp nguyên lực rất nhiều.
- Thẩm Vân Xung, ngươi xác định Diệp Phàm là người mạnh nhất trong ba người đó sao?
Đường Lộ nhíu mày nói.
- Chuyện này...
Thẩm Vân Xung nghe vậy thì sửng sốt. Lần trước so tài, ba người Diệp Phàm đánh bại bọn họ dễ dàng, hắn căn bản không đoán ra được thực lực thật sự của ba người Diệp Phàm.
- Lý Dĩnh Huyên bị Diệp Phàm đánh bại.
Thẩm Vân Xung suy nghĩ một lát, vẫn cao giọng nói.
Đường Lộ và Lý Dĩnh Huyên đều là người tương tối mạnh mẽ trong đệ tử nhị tinh ở Phượng Minh Phong. Tu vi của Lý Dĩnh Huyên chỉ là Nhập Cương cảnh tam trọng, nhưng xét và năng lực chiến đấu, còn có thể đánh một trận với Nhập Cương cảnh ngũ trọng bình thường.
Lý Dĩnh Huyên có lý giải về võ kỹ hoàn toàn đứng đầu đệ tử nhị tinh trong Phượng Minh Phong.
Đường Lộ có tu vi cao hơn Lý Dĩnh Huyên, lý giải về võ kỹ cũng không kém, các phương diện đều tương đối cân bằng, nhưng xét về thực lực cá nhân Đường Lộ còn mạnh hơn Lý Dĩnh Huyên một chút.
Các đệ tử trong Phượng Minh Phong có tổng cộng bốn đại thiên kiêu, Lý Dĩnh Huyên và Đường Lộ chính là đám thủ hạ mạnh nhất của bốn đại thiên kiêu này.
- Nếu là vậy, trận chiến này thật sự có hơi khó khăn. Người của ngươi qua giúp đỡ một lát đi. Các nàng không ngăn được đâu.
Đường Lộ cao giọng nói và nhìn về phía Diệp Phàm với dáng vẻ ôn hòa kia. Đây là một nam tử rất sạch sẽ đẹp trai, không có vẻ sắc bén lắm, trên mặt thỉnh thoảng mỉm cười ấm áp, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.
Người như vậy càng giống như là một quân tử phiêu dật, chứ không phải một cường giả mang tuyệt kỹ trên người.
Thẩm Vân Xung dẫn theo bốn người trực tiếp xông tới. Nếu Diệp Phàm sơ suất, vậy hắn cần gì phải khách sáo nữa. Nếu so với loại bỏ Diệp Tàn phía trước, cuộc chiến đấu phía sau tương đối đơn giản hơn.
Sau khi năm người Thẩm Vân Xung gia nhập, chính là chín người bao vây tấn công Diệp Tàn. Nhưng trường đao của Diệp Tàn đã hoàn toàn biến thành cuồng phong, bất luận là tốc độ ra tay hay tốc độ di chuyển của hắn đều càng lúc càng nhanh.
Chiêu thức đại khai đại hợp, một thanh trường đao thật sự ngăn cản được chín người tấn công.
Diệp Tàn đột nhiên co chân, mượn Phong Thần Thể và đao pháp Bách Ảnh Cuồng Phong Đao của hắn mang theo khí lưu, từ trong vòng vây của chín người bay lên cao, tránh được tất cả các đòn tấn công, sau đó trường đao chém liên tục.
Keng keng keng!
Một chuỗi âm thanh liên tục vang lên. Chín người Thẩm Vân Xung chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị tê dại, trong phút chốc, vô số cước ảnh xuất hiện, chín người đồng thời bị đánh bay.
Trường đao vung lên, gió lốc gào thét, Diệp Tàn mang theo uy thế đáng sợ trực tiếp kéo đao nhanh chóng tiếp cận Đường Lộ.
Sắc mặt Đường Lộ vô cùng nghiêm trọng, nhìn Diệp Tàn lao nhanh tới. Lúc này, học viên mới này cho nàng cảm giác giống như là một vòi rồng lớn cuốn đi tất cả.
Kiếm ra, Hồ Ảnh Kiếm Pháp!
Lớp tường kiếm quang được đánh ra, ngăn cản trường đao của Diệp Tàn.
Bách Ảnh Cuồng Phong Đao!
Diệp Tàn trực tiếp đánh ra thức thứ hai, cả người hoàn toàn trở thành ảo ảnh, tốc độ đã gần tới tốc độ Diệp Quỷ, quan trọng nhất là ánh đao lẫm liệt, không chỗ nào không có mặt.
Thực lực của Đường Lộ cũng không kém, một thanh kiếm mảnh rút ra, ánh sáng sắc bén bắn ra bốn phía, theo gió bay lên, kiếm tới như thật như ảo.
Nhưng thế nào gọi là Cuồng Phong Đao?
Hoặc là ngay từ đầu quấy nhiễu tiết tấu của Diệp Tàn, hoặc là… thua!
Diệp Tàn với phương diện tốc độ đáng sợ xông lên, giống như phát điên, vô số đao ảnh bắn ra.
Gương mặt Đường Lộ càng lúc càng tái nhợt. Nàng chưa từng thấy qua cách đánh nào dũng mãnh như vậy, hoàn toàn không nói lý, càng đánh càng hăng.
Ầm!
Một Lực Phách Hoa Sơn, thanh kiếm mảnh của Đường Lộ trực tiếp bị lực lượng cực kỳ mạnh mẽ chém lệch sang một bên, đồng thời có ánh đao hiện lên, Huyền Dương Đao đã đặt ở trên cổ của Đường Lộ.
Đường Lộ nhìn Diệp Tàn với ánh mắt phức tạp. Đối phương chỉ dựa vào một người, đã đánh bại hai đội bọn họ, đây là chuyện đáng sợ tới mức nào? Người này còn là người mới đấy.
Chỉ tiếc ba người này có tư chất phế phẩm, bằng không bọn họ tuyệt đối có thể trực tiếp đuổi kịp thiên tài Ninh Hồng Trần.
- Tam đệ, lấy huy hiệu của bọn họ!
Diệp Phàm cao giọng nói.
Diệp Quỷ nghe vậy, lúc này đi về phía đám người Thẩm Vân Xung.
Thẩm Vân Xung nổi giận nhìn Diệp Phàm, không ngờ mình ngã lần nữa, lần này là mười đệ tử nhị tinh bao vây tấn công, lại bị một người bên đối phương quét ngang, quả thật đáng giận đến cực điểm.
- Diệp Phàm, ngươi cầm huy hiệu này lên, sợ rằng ngươi không dùng nổi đâu. Đệ tử Tiềm Long Phong, hừ, sau này chúng ta chậm rãi chơi!
Thẩm Vân Xung lạnh giọng nói.
Ầm!
Diệp Quỷ trực tiếp dùng một chân giẫm Thẩm Vân Xung xuống đất, trong mắt lạnh lùng tàn khốc, tay phải chộp lấy huy hiệu của hắn.
Nhưng vào lúc này...
Một mũi tên lông vũ xé gió bay tới. Diệp Quỷ chợt vỗ một cái xuống mặt đất, mượn phản lực bay lên không trung, may mắn tránh được, sau đó dùng một đầu gối tiếp đất, Huyền Minh Kiếm vào tay, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc bén.
- Ta cho phép các ngươi động vào huy hiệu sao?
Một giọng nói thản nhiên vang lên, năm bóng người bước từ trong rừng rậm đi ra.