Vô Địch Thiên Đế

Chương 77: Oan gia ngõ hẹp

Chương Trước Chương Tiếp

Keng keng keng!

Thân hình Diệp Quỷ mờ ảo, kiếm gỗ vung vẩy, đầu trọc cũng cẩn thận vung vẩy thanh đao lớn, thật sự ngăn cản được tất cả đòn tấn công của Diệp Quỷ.

- Đao Phỉ ta chưa từng gặp học viên mới nào mạnh như vậy. Mọi người đều nói người của Tiềm Long Phong là tệ nhất, đáng chết, lại dám lừa gạt lão tử.

Nam tử vác đao hùng hùng hổ hổ nói.

Diệp Quỷ đạp một phát, trượt về phía sau kéo dài khoảng cách, tiện tay ném thanh kiếm gỗ sang một bên, lấy ra Huyền Minh Kiếm, tay trái cầm vỏ kiếm, trong mắt hiện lên ý chí chiến đấu:

- Thực lực của ngươi xứng nhận một kiếm của ta!

Khí tức khủng khiếp phát ra. Đao Phỉ cầm đao bằng hai tay, hai mắt sáng ngời, hai chân hơi gập lại, không lùi còn tiến tới:

- Lão tử đã đỡ được ngươi vài kiếm rồi, hắc thiết gì đó của ngươi rất lợi hại sao?

Kiếm được rút ra, tiếng kiếm rít gào đột nhiên vang lên, kiếm quang sáng ngời lóe lên.

- Tam đệ!

Một tiếng quát vang lên. Trong phút chốc, hình ảnh dừng lại.

Đao Phỉ trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, bất giác nuốt nước miếng. Kiếm của Diệp Quỷ còn cách Đao Phỉ có một lóng tay. Còn Diệp Phàm đang đứng bên cạnh Đao Phỉ, hai ngón tay kẹp lấy kiếm của Diệp Quỷ.

Mạnh mẽ!

Trong lòng Đao Phỉ vẫn còn sợ hãi. Hắn không ngờ lúc nam tử lạnh lùng tàn khốc này dùng kiếm của mình, sẽ mạnh đến mức này. Hắn căn bản không kịp phản ứng, nếu không nhờ có nam tử ôn hòa này ra tay, sợ rằng mình đã mất mạng xuống Hoàng Tuyền.

Tư chất tu luyện của hắn cũng chỉ là Thiên phẩm nhất tinh, thân phận là đầu mục thổ phỉ, hoạt động ở biên giới Sở Quốc cùng Kim Quốc, bị trưởng lão Thiên Phủ đi tới Sở Quốc thu đồ đệ gặp được.

Trưởng lão kia liếc mắt đã nhìn trúng Đao Phỉ, hắn nói mình có tâm nhãn thiên phú võ đạo còn chưa hoàn toàn mở ra, đặc biệt tuyển hắn vào Thiên Phủ.

Đao Phỉ trước nay đều xem thường đám người được gọi là thiên tài trẻ tuổi. Hắn tu luyện võ kỹ là cấp thấp nhất, nhưng lúc luận võ với người khác, gần như có thể hoàn toàn nhìn thấu chiêu thức của đối phương.

Cho tới bây giờ, hắn một đấu một chưa từng thua, còn nhận được không ít người đi theo. Trong đội mười người lần này, ngoại trừ Ma Sinh theo hắn từ trong nhóm thổ phỉ tới đâu, những người khác đều là tùy tùng của hắn.

Vì vậy hắn trở thành thủ lĩnh của đội này. Nhưng hắn vẫn hiểu rất rõ, những người đều là thanh niên tài tuấn có gia thế không tầm thường, bọn họ chỉ lợi dụng mình bảo vệ huy hiệu của bọn họ, trong lòng bọn họ, hắn và Ma Sinh căn bản không được người ta xem trọng.

Diệp Quỷ lạnh lùng liếc nhìn Đao Phỉ, thu trường kiếm về, sau đó lấy huy hiệu của hắn, khẽ nói:

- Trong học viên mới, ngươi xem như không tệ.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi mỉm cười, cảm giác tam đệ khen người giống như đang giễu cợt người ta vậy.

Diệp Phàm không ngờ Đao Phỉ không chỉ không tức giận, còn đồng ý:

- Ngươi cũng rất mạnh, còn mạnh hơn đám con cháu gia tộc lớn không có bản lĩnh gì còn mỗi ngày đều cao ngạo chảnh chó, sau này có cơ hội, chúng ta lại so tài.

- Ta là Đao Phỉ, các ngươi tên là gì?

- Diệp Quỷ!

Diệp Quỷ nói xong nhét trường kiếm vào vỏ, đeo lên người, lại nhặt thanh kiếm gỗ trên mặt đất lên.

- Diệp Phàm!

- Diệp Tàn!

- Bắc Cung Tuyết, ngươi thật giống một thổ phỉ đấy.

- Ta vốn là thổ phỉ, có phải các ngươi cũng coi thường ta không?

- Thổ phỉ cũng được, quan lớn cũng được, vừa sinh ra đã không phân biệt sang hèn. Ở thế giới này chỉ có người mạnh mẽ mới có thể được người ta tôn trọng.

Diệp Phàm tùy ý nói, sau đó ném tất cả huy hiệu nhận được cho Diệp Quỷ. Chiếc nhẫn trong tay Diệp Quỷ lập tức sáng lên, từ một trăm mười biến thành một trăm hai mươi.

Lúc này, Đao Phỉ mới chú ý tới chiếc nhẫn trong tay Diệp Quỷ, không khỏi la lớn:

- Trời ạ, một trăm hai mươi huy hiệu. Sớm biết thế ta đã không đánh cướp các ngươi, đúng là xui xẻo.

Diệp Phàm mỉm cười và rời đi. Bốn người đi không nhanh, nhưng Bắc Cung Tuyết lại hoạt bát, vui vẻ giống như một tinh linh nhỏ vậy.

Chờ đám người Diệp Phàm biến mất, một tiếng hừ lạnh vô cùng khó chịu truyền đến "Thổ phỉ đúng là thổ phỉ, chẳng ra gì. Ta còn tưởng các người mạnh thế nào. Còn không phải bị người ta cướp mất huy hiệu sao?

- Ngươi nói gì? Các ngươi có tác dụng gì, lão đại chúng ta ít nhất đỡ được mấy chiêu của đối phương, các ngươi một chiêu đã bị đánh cho nằm dưới đất. Chúng ta là thổ phỉ, mẹ nó không phải tại gia tộc thất đức các ngươi ép, ai muốn làm thổ phỉ chứ?

Ma Sinh nghe vậy không khỏi tức giận nói:

- Chúng ta là thổ phỉ nhưng chưa từng cướp của bách tính bình thường, còn tốt hơn đám súc sinh khoác da người các ngươi nhiều.

- Đồ dân đen, ngươi nói ai là súc sinh?

Có một bóng người đứng lên, bây giờ huy hiệu đã không còn, Đao Phỉ không thể ra tay, bọn họ cũng can đảm hơn.

- Ta nói chính là các ngươi, Ma Sinh, chúng ta đi thôi. Không đáng phải tốn nước bọt với đám người này. Thật không hiểu các ngươi cảm thấy hơn người chỗ nào. Nhìn đám người Diệp Phàm vừa nãy mạnh mẽ như vậy, cũng không lớn lối như các ngươi.

Đao Phỉ gắt một cái, khiêng đao lớn rời đi luôn.

...

Trên quảng trường Thiên Phủ.

- Người kia chính là học viên mới có tâm nhãn?

Phong chủ Thiên Phủ hỏi.

- Đúng vậy, nếu cố gắng bồi dưỡng, người này sẽ có tiền đồ không thể đo đếm.

Trưởng lão bên cạnh khẽ nói.

- Được, ta sẽ đích thân bồi dưỡng! Ba đệ tử Tiềm Long Phong này, người nào người nấy đều là một vũng nước sâu.

- Đáng tiếc!

- Đúng là đáng tiếc!

...

Sau một canh giờ.

Diệp Phàm nghẹn lời nhìn cửa lớn khí thế của Thiên Phủ cách đó không xa. Hắn đứng lại, khẽ nói:

- Đây cũng là con đường chính rộng lớn nhất trong rừng rậm, đúng không?

- Trên sổ tay nhập môn ghi thế.

- Vậy tại sao chúng ta đi cả đoạn đường cũng không gặp được một học viên cũ nào...

- Cái này...

Diệp Tàn cũng thấy đau đầu. Theo đạo lý, không nên như vậy!

Không ít người trong Thiên Phủ đang bóp cổ tay thở dài, mỗi người đều bàn tán ầm ĩ:

- Ta ngất, tình huống gì vậy? Không ngờ không có ai mai phục ở trên đường lớn, con dê béo lớn như vậy sắp chạy thoát.

- Chuyện này cũng không thể trách bọn họ được. Dù sao có ai ngờ được người này có nhiều huy hiệu như vậy, sẽ đi theo đường lớn. Năm rồi không có một người mới nào đi theo đường lớn, làm vậy không phải là tìm cướp à?

- Ôi, dưới đèn thì tối, đây là dưới đèn thì tối. Nếu những người chặn đường kia trở về biết chuyện này, sợ rằng sẽ hối hận muốn chết.

- Ơ, người đến, là... đám người Thẩm Vân Xung và Đường Lộ.

...

Diệp Phàm xoay người, chỉ thấy khoảng mười người chạy vội ra khỏi rừng rậm, bao vây chặt bọn họ.

- Thẩm Vân Xung, thật sự bị ngươi nói đúng rồi. Bốn người này không ngờ thật sự ở trên đường lớn!

Người nói là một nữ tử, trang phục học phủ màu trắng càng tôn lên vóc người quyến rũ của nàng, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ mừng rỡ, khóe miệng có điểm một nốt ruồi mỹ nhân khiến nàng càng thêm rung động lòng người.

Trên trang phục của học phủ có hình con phượng hoàng sặc sỡ, trước ngực là hoa văn đại biểu cho thân phận đệ tử nhị tinh không ngờ đã bị kéo căng tới biến dạng.

Không thể không nói, huy hiệu của học phủ còn hạnh phúc hơn rất nhiều nam đệ tử.

- Đường Lộ, ba người này quá kiêu ngạo, căn bản không để mắt tới đệ tử nhị tinh chúng ta, hôm nay chúng ta phải giáo huấn bọn họ thật cẩn thận.

Thẩm Vân Xung nghe vậy cao giọng nói, đôi mắt lạnh lùng, lãnh đạm nhìn Diệp Phàm. Sau khi từ Hoàng Đô Sở Quốc trở về, mỗi ngày hắn đều nghĩ xem phải làm thế nào để trút giận, hôm nay cơ hội cuối cùng cũng đã tới.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)