Bóng tối ăn mòn hết thảy, vô số khí tức Thánh Hiền lập tức bao trùm lấy Diệp Phàm, tử vong lần nữa ập đến.
- Lão đại, trong nhà có việc bận, xin cáo từ!
Đại Đế thấy vậy lúc này hướng về phía Diệp Phàm chắp tay, sau đó biến mất vào bên trong Linh thú hoàn nhanh như bay, Diệp Phàm nhất thời trực tiếp ngây tại chỗ, sự sợ chết cùng vô sỉ của Mập Cầu đạt đến độ cực hạn.
Vèo vèo vèo vèo!
Vô số Thi thể đứng lên, vây lấy Diệp Phàm, sát khí ngang tàng gần như ngưng tụ thành thực thể.
- Nhân loại, ngươi dám phá hư Thánh Ma đại nhân phục sinh đại kế, chết đi!
Bùm!
Diệp Phàm nhất thời dựng tóc gáy, tốc độ này quá nhanh khiến Diệp Phàm không kịp phản ứng.
Đau đớn, tử vong, Diệp Phàm có thể cảm nhận rõ ràng linh hồn mình đang tan nát dưới lực lượng không thể cưỡng lại này, Diệp Phàm chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết một cách bất ngờ như vậy, nhưng đây chính là thế giới của Võ tu, ngày mai và chuyện sinh tử, cũng không ai biết cái nào sẽ tới trước.
Không phải ngoài ý muốn như trong tưởng tượng, có lẽ sống còn khó hơn chết rất nhiều, cần thêm dũng khí, nhưng mà, nếu hắn chết đi, Huân Y phải chăng vĩnh viễn không trở về được, Tuyết Nhi sẽ luôn rơi vào trạng thái vô tình, sau khi Ma Linh xuất hiện, số phận của Nhị đệ và Tam đệ sẽ ra sao?
Còn có mẫu thân, Hàn Thúc, còn có Thiên phủ cừu hận, còn có Tố Tố, nàng sẽ khóc rất buồn, và…
Nghĩ lại thật nực cười, mình đã cố cứu nhiều người nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết.
Không đúng, tại sao Sinh Mệnh Kính Tượng của hắn chưa từng xuất hiện, cho dù Thánh Hiền Cảnh mạnh đến đâu, cũng không thể khiến hắn kích động Sinh Mệnh Kính Tượng bộc phát trực tiếp bị chém giết, trừ khi hắn căn bản không chết, đây là ... Ảo cảnh?
Diệp Phàm ngay lập tức tập hợp những linh hồn sắp bị phân tán, Vĩnh Hằng Chi Nhãn mở ra. Tuy nhiên, điều mà Diệp Phàm không ngờ tới là mọi thứ vẫn chưa biến mất, thần hồn hắn vẫn không bị khống chế huỷ diệt, thậm chí hắn cảm nhận được bản thân dần dần đã mất đi quyền kiểm soát bản thân.
Tuy nhiên càng như vậy, Diệp Phàm càng tin rằng mình đang ở trong ảo giác, nhưng tại sao ngay cả Vĩnh Hằng Chi Nhãn cũng không thể nhìn thấu ảo ảnh này, còn có thần hồn tán loạn tuyệt đối không chỉ là ảo cảnh có thể làm được.
Vì vậy, loại ảo cảnh này cùng thần hồn tán loạn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mặc dù Diệp Phàm có thể rõ ràng cảm giác được chính mình càng ngày càng gần cái chết, nhưng hắn cực kỳ bình tĩnh, lúc này càng không thể hoảng sợ.
Ngay từ đầu hắn đã nghĩ đến chất độc lạ lúc đó của Lạc Phượng Vũ, không có độc tố trong bất kỳ loại hương hoa nào, khi hai loại hương hoa kết hợp với nhau sẽ trở thành một thứ độc lạ, và điều kinh khủng nhất của thứ độc lạ này chính là ngay cả khi khứu giác bị chặn lại bằng nguyên lực, nó vẫn sẽ xâm nhập vào thể nội qua lỗ chân lông của võ tu.
Và tồn tại trong một thời gian rất dài.
Vì vậy, tất cả những điều này có thể là bởi vì hắn bị đầu độc? Nếu hắn nhớ không lầm, khi lần đầu tiên bước vào vũng máu, hắn đã từng ngửi thấy mùi hôi thối …
Và bản thân vừa dùng dao chặt xác tử thi, huyết dịch chảy ra có màu khác với màu sắc máu. Điều này có nghĩa là, hắn đã bị nhiễm độc.
Điều này cũng không đúng, Đại Đế không ngửi thấy mùi hôi thối đó, khi đến đây, Đại Đế đã ngủ say trong hoàn linh thú ... Không, nếu như, Đại Đế biến mất cũng là ảo ảnh thì sao?
Đại Đế căn bản không có cáo từ, tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng trong sinh tử hắn sẽ không bao giờ rời đi, Diệp Phàm vẫn luôn tin tưởng vào điều này, nói cách khác, tất cả mọi chuyện đều là do Diệp Phàm bị trúng độc, độc này trực tiếp tác động tới thần hồn của hắn, cho nên thần văn nguyên lực cũng không có tác dụng gì, vì sao lại suy đoán như vậy, bởi vì hiện tại thần hồn tán loạn của hắn là bằng chứng tốt nhất.
Diệp Phàm phớt lờ những lời công kích của Thánh Hiền Cảnh xung quanh mình và tin chắc rằng đó chỉ là ảo giác, hiện tại Diệp Phàm chỉ cần giải được chất độc trên thần hồn là mọi chuyện sẽ ổn, vấn đề là, giải quyết như thế nào?
Thần văn nguyên lực có thể tiến vào thần hồn thức hải, nhưng hiện tại đừng nói đến việc dùng nguyên lực, sức mạnh thần hồn dần dần suy yếu khiến ý thức về thân thể của hắn càng ngày càng mơ hồ.
Trừ khi Sinh Mệnh Kính Tượng của hắn bị kích thích, Sinh Mệnh Kính Tượng bị kích phát đúng thời điểm, nguyên lực sẽ tự vận hành, từ đó tiến vào thần hồn thức hải và loại bỏ độc tố, muốn kích hoạt Sinh Mệnh Kích Tướng, cần có mối đe dọa trực tiếp nhất đến tính mạng, loại thần hồn tự lực này yếu ớt không thể bị kích thích.
Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi, không ngừng dựa vào ý chí để ổn định ý thức, khi ý chí của một người đạt đến một trình độ nhất định thì tiềm năng trong cơ thể con người sẽ bị kích thích, việc kích thích tiềm năng này sẽ tác động rất lớn đến cơ thể, có lẽ loại tiềm năng này sẽ kích thích Sinh Mệnh Kính Tượng, loại này hy vọng rất nhỏ, nhưng với Diệp Phàm đây là cách sống sót duy nhất.
Chỉ cần hắn thần hồn bất diệt, thì hắn có hy vọng sống.
Thời gian trôi qua đi, ý thức của Diệp Phàm gần như hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ngọn lửa ý chí cuối cùng còn đang bùng cháy yếu ớt, đột nhiên, huyền ảo thần văn chi lực xuất hiện, sau đó, thần thức sụp đổ lấy tốc độ nhanh nhất hội tụ, trong bóng tối, ánh sáng đột nhiên xuất hiện, và sau đó khí tức của Diệp Phàm tăng lên với tốc độ kinh hoàng.
Hai mắt mở ra, vẫn là vũng máu đó, một con Lôi Long to mập khổng lồ cố thủ trong vũng máu, Lôi Long bao trùm toàn bộ vũng máu và hung hãn tấn công Diệp Phàm một cách quyết liệt.
Phía sau Diệp Phàm, Sinh Mệnh Kính Tượng nổ tung rồi biến mất với tốc độ cực nhanh, sau đó Diệp Phàm trực tiếp bị Lôi Long đánh cho chảy máu khóe miệng, cả người nội thương.
Tất cả thi thể xung quanh đều biến thành tro tàn trong sấm sét, cuồng bạo Lôi Long loáng thoáng có thể mơ hồ nhìn thấy bộ dáng của Đại Đế, có một tia khôi hài, nhưng nhiều hơn là một loại Thần thánh khó nói rõ thành lời.
Lôi Long thấy Diệp Phàm đã tỉnh lại, lúc này lập tức thu nhỏ, khôi phục thành bộ dạng Đại Đế to mập khả ái, lảo đảo bay về phía Diệp Phàm.
Lôi Đình trên người Diệp Phàm không ngừng càn quấy, cả người gần như trọng thương ngã gục, có chút bất lực nhìn Đại Đế, cho dù tên này muốn cưỡng đoạt Sinh Mệnh Kính Tượng cũng không cần trở nên ác độc như vậy.
- Bản thần thú hoặc là không phát uy, một khi phát uy, chính ta cũng sẽ không khống chế được.
Đại Đế vô cùng đắc ý nói.
- Đó là ngươi chỉ có một chiêu phương thức công kích như vậy!
Diệp Phàm nghe vậy lúc này không khách khí nói, thần văn nguyên lực điên cuồng chữa trị thương thế, chỉ cần không phải thần hồn phản phệ thương thế, hắn khôi phục rất nhanh, sau khoảng nửa giờ, Diệp Phàm đã có thể tự do hoạt động, Đại Đế trực tiếp tiến vào trong hoàn linh thú mà ngủ thiếp đi, hiển nhiên sử dụng năng lực biến hình là một gánh nặng lớn đối với nó.
Diệp Phàm ngược lại không trách Đại đế, nếu Diệp Phàm không chủ động khống chế Sinh Mệnh Kính Tượng, Sinh Mệnh Kính Tượng sẽ chỉ được kích hoạt khi hắn bị đe dọa đến tính mạng. Mặc dù thiên phú của Đại đế vô cùng đáng sợ, nhưng là lực công kích hoàn toàn dựa vào giả ngây thơ, ngoại trừ Chúc Long thời gian trước giúp nó kích hoạt năng lực biến hình, những phương diện khác quả thực tệ hại đến mức không dùng được từ ngữ nào để hình dung.
Ngoài miệng không khách khí nói Đại Đế, trong lòng vẫn vô cùng cảm kích, lần này nếu không phải Đại Đế kịp thời phát hiện ra điều gì không ổn với hắn, có lẽ hắn đã thực sự bị lật thuyền trong mương. Loại độc tố này rốt cuộc là sức mạnh gì, và làm sao để biết nó kinh khủng như vậy.
Đột nhiên, Diệp Phàm phát hiện ra trên nguyên lực hải Tử Phủ của mình xuất hiện cầu thể thứ bảy. Khối cầu này hoàn toàn là hắc sắc, phía trên là những hoa văn màu đen huyền bí. Hoa văn hắc sắc này Diệp Phàm đã quá quen thuộc rồi, đây là ... Ma linh Thánh văn! !
Thiên Cơ Ngưng Đạo Quyết có thể thông qua thương tổn mà khiến cho cơ thể Diệp Phàm có năng lực ghi nhớ, nhưng vừa rồi, Diệp Phàm đã bước đầu nắm giữ được Thánh Ma chi lực, có thể thấy được thực ra kỳ độc xâm nhập trong thần hồn hắn căn bản không phải độc, mà là Thánh Ma chi lực đẳng cấp cực cao.