Vô Địch Thiên Đế

Chương 764: Ma linh không chết, chiến hồn vĩnh viễn tồn tại

Chương Trước Chương Tiếp

Trời đất quay cuồng, mùi máu tươi vô cùng nồng đậm điên cuồng xuyên qua hư ảnh của Song Đầu Cực Sát Mãng xâm nhập vào chóp mũi của Diệp Phàm, mùi máu tươi này không phải là khí tức khát máu của tà ý Ma Linh loại, mà là huyết tinh chi khí chân chính của nhân loại.

Đậm đà như vậy, vượt qua huyết tinh chi khí vừa rồi ở trong huyết đầm.

Lúc này Diệp Phàm vô cùng cẩn thận vô cùng, nguyên lực ổn định hộ thể sát mãng, đồng thời Vĩnh Hằng Chi Nhãn mở ra, cảm giác mơ hồ vừa rồi biến mất, tiếp theo, Diệp Phàm trở nên vô cùng hoảng hốt.

Lấy địa phương hắn đứng làm trung tâm, đây là một không gian rộng lớn dưới lòng đất chu vi khoảng mười dặm to lớn, huyết dịch nhiễm đỏ đại địa, vô số thi thể nằm dưới đất, những thi thể này cũng không phải là tạp nham ngã trên mặt đất, mà là lấy một đường vân đặc thù sắp hàng chỉnh tề, trên mỗi thi thể, đều có huyết dịch chảy ra, ngay sau đó lại có huyết dịch chảy vào, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Diệp Phàm không cách nào tính toán thi thể ở nơi này rốt cuộc đã tồn tại được bao lâu rồi, nhưng lần trước Ma Linh hạo kiếp chỉ được ghi chép lại ở bên trong Thiên Vũ, xa xưa đến nỗi không thể nào khảo chứng, mà đại trận nơi đây, hiển nhiên không phải là được bố trí sau hạo kiếp, dù sao Ma Linh ở Thiên Vũ cũng đã biến mất năm tháng rồi.

Đột nhiên, hai mắt Diệp Phàm nhìn về phía huyết dịch cùng thần văn khắc họa chính giữa thi thể, nào có hắc ám nồng đậm đến cực hạn, vằn đen chi lực cường hoành không ngừng nổ tung, trong lòng Diệp Phàm khẽ động, thần văn này . . . Cùng đám người Tử Mặc không khác nhau chút nào.

Mà loại uy thế này, chí ít cũng là Thánh Hiền Cảnh, rất có thể đạt tới cấp độ tiên nhân, bởi vì Diệp Phàm phát hiện trên thi thể ở nơi này có không ít sự tồn tại của Thánh Hiền đạo vận.

Cần nhiều tu sĩ như vậy lấy thi thể, huyết dịch, thậm chí là hồn phách để tạo thành đại trận phong ấn, Diệp Phàm rất khó tưởng tượng lại là một Thánh Hiền.

- Đoạt Thiên, Đoạt Thiên, Đoạt Thiên! !

Từng tiếng thanh âm hư huyễn từ bốn phương tám hướng truyền đến, lúc này Diệp Phàm trở nên cẩn thận hơn, đột nhiên, hắn nhìn thấy một bóng người bị vằn đen khóa lại, cũng bắt đầu không ngừng giãy dụa.

Người sống?

Diệp Phàm lập tức vô cùng kinh ngạc, dò xét một phen, người này và Diệp Phàm đã có duyên gặp mặt một lần, ban đầu ở bên trong Du Long bí cảnh bị đuổi giết Yêu lĩnh Thánh Nữ Lâm Tâm Dao.

Không nghĩ tới vằn đen lại có thể cầm cố Võ tu, đồng thời nhìn tình huống có thể là xem Võ tu như chất dinh dưỡng, lúc này Diệp Phàm không chút do dự, dưới chân nguyên lực lưu chuyển, Lôi Đình nổ tung, cả người lập tức hóa thành tia chớp phóng tới chỗ Lâm Tâm Dao.

Lúc này Lâm Tâm Dao cảm nhận được nguyên lực của Diệp Phàm, bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Phàm, trên gương mặt tuyệt vọng lộ ra sự kích động:

- Tử Mặc công tử, cứu mạng!

Trước mắt Diệp Phàm dịch dung thành Tử Mặc, cho nên Lâm Tâm Dao coi Diệp Phàm thành Tử Mặc.

Oanh!

Song chủy thủ trong tay Diệp Phàm điên cuồng xoay tròn, cả người hóa thành phong bạo, lập tức cắt nát vằn đen, thân thể Lâm Tâm Dao trực tiếp rơi xuống, nhưng mà đột ngột, một thiên uy không cách nào tưởng tượng nổi giáng lâm, sắc mặt Diệp Phàm trở nên cực kỳ khó coi, tiên nhân, đây là tiên nhân đạo vận.

- Thanh Long!

Lúc này Diệp Phàm gầm thét một tiếng, long ấn phía sau lập tức phát ra tia sáng chói mắt, đường vân long đầu ở trên cổ Diệp Phàm rất sống động, ngay sau đó long vĩ quét ngang, xua đuổi hắc sắc ma khí chung quanh, đồng thời, Thanh Long hư ảnh xuất hiện, giơ thẳng lên trời thét dài.

Khí tức tử vong khiến cho Diệp Phàm lập tức bộc phát ra tất cả chiến lực, chín đạo thần văn ấn ký xuất hiện ở trên trán hắn, chủy thủ trong tay biến mất, một cây bút lông màu trắng to lớn xuất hiện, tay phải nắm chặt cán bút, trên trời cao, giống như có một cánh lớn cửa được mở ra, thiên địa đạo vận oanh minh, khí thế của Diệp Phàm cũng tăng lên với tốc độ kinh khủng.

Thiên địa thông linh, mở!

Bàn Long bút, giải phong!

Màu vàng lóa mắt trong nháy mắt thu hút Lâm Tâm Dao, đồng thời, một cỗ tiên uy tràn ngập, mặc dù không có cuồn cuộn như vằn đen nhưng cũng không thể nào tuỳ tiện ngăn cản.

Thời gian, đứng im!

Tất cả mọi thứ tạm dừng, tay trái Diệp Phàm nắm lấy Lâm Tâm Dao, cả người nhanh chóng chạy về nơi xa, Bàn Long bút không ngừng phác hoạ.

Mà ở chỗ khác, vằn đen hình cầu bị huyết sắc phong ấn phong ấn bắt đầu trở nên càng lúc càng lớn, một hư ảnh vĩ đại to lớn bao trùm mảnh đất to lớn dưới lòng đất, không đủ, còn thiếu rất nhiều, Diệp Phàm rõ ràng biết rõ, tử vong chỉ ở trong chớp mắt.

Đây là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào, đây là Ma Linh tiên nhân sao?

Giờ khắc này, Diệp Phàm không nghĩ quá nhiều, cho dù là tử vong, hắn cũng muốn liều mạng đánh một trận tử chiến.

- Ma Linh không chết! !

- Chiến Hồn vĩnh tồn! !

Vô số Chiến Hồn giống như từ trong tuyên cổ thức tỉnh, tiếp theo, huyết dịch trên mặt đất phát ra tia sáng màu đỏ loá mắt, vô tận hồn phách từ trong thi thể đứng lên, hồn lực Hóa Kiếm, phấn đấu quên mình hướng về hư ảnh vằn đen to lớn phóng đi.

Rầm rầm rầm!

Thiên uy nổ tung, hồn lực, ma văn chi lực điên cuồng xen lẫn, tay phải Diệp Phàm không ngừng lay động, ngay sau đó hướng về phía vằn đen hình cầu điểm xuống:

- Vẫn Thạch Trùng Kích, rơi!

Trên không gian to lớn trong lòng đất, xuất hiện khe hở màu đỏ ngay sau đó, bao trùm toàn bộ lòng đất thiên thạch xuất hiện, hướng về vằn đen hình cầu nện xuống.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tâm Dao tràn đầy khiếp sợ, một chiêu này, nàng quá quen thuộc, ban đầu ở Du Long bí cảnh, là của nam nhân tên là Diệp Phàm kia, chẳng lẽ người này . . . Hắn không phải Tử Mặc, hắn là Diệp Phàm! !

Từng đợt thiên thạch nối đuôi nhau nện xuống, huyết văn không ngừng bộc phát ra thiên uy vô cùng kinh khủng, áp chế thiên uy bên trong vằn đen hình cầu, Diệp Phàm không rõ những huyết văn này có thể chiến thắng vằn đen hình cầu hay không, hắn chỉ biết là, lúc này hắn tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

- Đoạt Thiên, ngươi phong ấn ta vạn năm, còn chưa đủ, còn chưa đủ à? Ta không phải ma, ta không phải ma, a, đáng giận, đáng giận! !

Một thân ảnh màu đen vô cùng rõ ràng xuất hiện ở trước mặt Diệp Phàm cùng Lâm Tâm Dao, tê tâm liệt phế gầm thét, oán hận xông phá chân trời, thiên thạch của Diệp Phàm không ngừng nện xuống, đều bị vằn đen chi lực đánh nát, đòn công kích của Chí Tôn cảnh ngay cả đột phá vằn đen hộ thể của hắn cũng không làm không.

- Khặc khặc khặc, ha ha ha, ta đệ tam Thánh Ma đi ra ròi, ma, ta chính là ma, ca ca tốt của ta, Đoạt Thiên, ngươi không nỡ giết ta, lại phong ấn ta vạn năm, đợi sau khi ta ra ngoài, ta sẽ một bút một bút tính toán rõ ràng các khoản đó.

- Lăn, ta không phải ma, ta là vương đoạt đế, ta là đệ đệ của Vương Đoạt Thiên, đệ tam Thánh Ma, ta giết ngươi!

- Ngươi giết ta? Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, ngươi giết thế nào, Đoạt đế, ta là kiếp trước của ngươi, thừa nhận thân phận của ngươi đi, à, Phượng Hi Thỏ, đại bổ, ta muốn nuốt ngươi.

Hư ảnh màu đen quỷ dị nói một mình, ngay sau đó đột ngột nhìn về phía Lâm Tâm Dao, một loại hàn ý khát máu lập tức xâm nhập vào tâm thần Diệp Phàm cùng Lâm Tâm Dao.

Tiếp theo, vô số vằn đen bắt đầu bay về phía hai người Diệp Phàm, bị huyết văn áp chế cùng thiên thạch của Diệp Phàm kiềm chế, sức mạnh của vằn đen ước chừng ở cấp độ Chí Tôn, phần lớn nguyên lực của Diệp Phàm dùng để thôi động Vẫn Thạch Trùng Kích, giờ phút này đối mặt với vằn đen của Bán bộ Chí Tôn, hiển nhiên tình huống trở nên cực kỳ hỏng bét.

- Lên!

Một quyền của Diệp Phàm nên xuống đại địa, tiếp theo, vô tận tường đất xuất hiện, ngăn khuất vằn đen chi lực phía trước, tiếp lấy hắn nhìn về phía Lâm Tâm Dao, cao giọng nói:

- Còn chờ cái gì nữa, mau trốn đi, nghĩ cách ra ngoài gọi người, ta không chống đỡ được bao lâu đâu!

- A, a, ngươi . . . Ngươi cẩn thận!

Lâm Tâm Dao nghe vậy lúc này kích xa về phía lối ra vào, trong đôi mắt tràn đầy phức tạp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)