- Hắn đi về phương hướng nào rồi?
Sắc mặt Lý Thiện Vân có chút khó coi, Tử Nhứ Ngưng, Bạch Tình cùng ba tên đỉnh cấp yêu nghiệt hợp lực vậy mà không ngăn được tên nam tu này, hơn nữa nàng ta vậy mà không thể nào thăm dò được khí tức của kẻ này, nam tử này là ai?
Từ lúc nào Chí Tôn học phủ xuất hiện người trẻ tuổi có thực lực thế nào, hoặc là, là lão yêu quái nào tiến vào Chí Tôn học phủ đây?
Không, tuyệt không có khả năng này, Chí Tôn học phủ xuất nhập cực kỳ nghiêm ngặt, ngoại trừ đệ tử trưởng lão bên trong học phủ, ngoại nhân muốn âm thầm xông tới căn bản không có khả năng.
Chẳng lẽ, là đệ tử dự thi lần này sao, lại không biết là thiên tài nhà ai, quả thật là đáng sợ.
- Đi về phía đông rồi, người này tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã mất tung tích rồi.
Bạch Tình nghe vậy lập tức nói, trong lời nói còn có cảm thán cùng tò mò.
Lý Thiện Vân nghe vậy lúc này hướng về phía Diệp Phàm biến mất mà kích xạ đi, chỉ còn lại có đám nữ tử Bạch Tình đưa mắt nhìn nhau, không biết là đi theo truy đuổi hay là dừng lại.
- Đuổi theo không?
Bạch Tình nói khẽ.
- Được rồi, người này dưới chủ trận của ta cũng có thể nghênh ngang rời đi, nếu là đi nơi khác, ta càng không phải là đối thủ của hắn, đồng thời người này căn bản không biết thương hương tiếc ngọc, nếu thật sự ép hắn, chúng ta có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Tử Nhứ Ngưng nghĩ nghĩ lắc đầu nói.
- Đúng rồi Nhứ Ngưng, vừa mới ngươi nói người này có thể là ai?
- Ta hoài nghi, người này là đại biểu cho Vạn Đao học phủ đứng thứ sáu trên Tôn bảng, Diệp Phàm.
- Diệp Phàm? Người này tu vi là thấp nhất trên Tôn bảng, cũng là cường giả bị tất cả mọi người nhìn không vừa mắt, tại sao có thể là hắn, mặc dù không toàn lực chiến đấu một trận, nhưng mà võ tu đồng thời có được Thiên Nguyên cấp hàn băng chi lực cùng Kim thuộc tính sức mạnh, thực lực hoàn toàn có thể nghiền ép Tôn bảng.
Bạch Tình nghe vậy lập tức lắc đầu nói.
- Ta đã từng giao đấu với hắn một trận rồi, người này so với các ngươi tưởng tượng mạnh hơn nhiều.
Tử Nhứ Ngưng nghe vậy lắc đầu, nàng vốn muốn nói người này đã từng đánh bại ca ca của nàng Tử Mặc ở Du Long bí cảnh, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn không nói ra, mặc khác còn tổn hại đến uy danh của ca ca nàng, hơn nữa lúc ấy năng lực thiên phú của ca ca nàng ở trong trạng thái phong ấn, nếu không nhất định sẽ không thua Diệp Phàm.
- Được rồi, mặc kệ người này là ai, những ngày này chúng ta cũng phải cẩn thận, vừa rồi chúng ta ra tay với hắn, lại không biết có bị hắn ghi hận hay không, nếu đơn độc đối chiến, chúng ta e rằng không phải là đối thủ của người này.
Bạch Tình nói tiếp.
Lúc này chúng nữ cùng nhau rời đi, về phần Diệp Phàm, lại một lần nữa tiềm nhập lòng đất, cùng cường giả Thánh Hiền bắt đầu chơi bịt mắt trốn tìm.
Cũng may chỉ có một cường giả Thánh Hiền đuổi giết hắn, nếu thêm một người nữa, sợ là hắn mọc cánh cũng khó mà thoát được, nhưng hắn biết rõ, cường giả Thánh Hiền khác sợ là đang phong tỏa Tiên Tử Lâm, phòng ngừa hắn chạy trốn.
Lần này Diệp Phàm không đi nơi khác, mà là hướng thẳng đến Trích Tiên cư, đổi thành lúc khác, nơi này ở rất xa bây giờ cường giả Thánh Hiền đi ra đuổi giết hắn, nơi nguy hiểm nhất ngược lại là nơi an toàn nhất.
Đột nhiên một cỗ khí tức khủng khiếp không thể nào tưởng tượng từ đằng xa lấy tốc độ kinh khủng tiếp cận, sắc mặt Diệp Phàm lập tức sững sờ, loại khí tức này căn bản không phải của Thánh Hiền Cảnh truy đuổi hắn, là Thánh Hiền Cảnh thứ hai truy đuổi hắn sao?
Vậy mà không lựa chọn phong tỏa Tiên Tử Lâm, mà bay thẳng về phía này sao, chẳng lẽ Thánh Hiền Cảnh đã biết được phương vị của hắn rồi sao?
Không chút do dự, Diệp Phàm trực tiếp lấy ra Thiên Ẩn trận bàn, lúc này cũng chỉ có Thiên Ẩn trận bàn mới có thể bảo vệ tính mạng.
Lập tức, khí tức của Diệp Phàm trở nên vô cùng ẩn nấp, giống như oàn toàn dung hợp với đại địa, đồng thời, sau một tức, khí tức cường giả Thánh Hiền kia dừng lại, đứng ở Diệp Phàm phía trên trên mặt đất.
Ngô Hiểu, nữ nhi của Ngô lão thủ hộ giả của Chí Tôn học phủ, Thánh Hiền tam trọng, vốn có vận mệnh Linh Cương thiên phú Thiên Mệnh Chi Linh thần bí nhất!
Thiên Mệnh Chi Linh, có thể câu thông Thiên Đạo Chi Lực từ nơi sâu xa, suy tính ra phương vị của địch nhân, cát hung trong tương lai vân vân.
Phàm là dính đến Linh Cương thiên phú vận mệnh pháp tắc, đều vô cùng kinh khủng, Ngô Hiểu cũng bởi vì có được thiên phú như vậy mới vinh dự trở thành người dẫn đạo.
Đồng thời, Ngô Hiểu là Thánh Hiền vẫn luôn bế quan, nàng vừa thức tỉnh từ trạng thái bế quan, nhận được tin tức của Lý Thiện Vân, lúc này vận chuyển Linh Cương thiên phú Thiên Mệnh Chi Linh, lập tức khóa chặt đại khái vị trí của Diệp Phàm.
Diệp Phàm tính toán rất nhiều, nhưng cũng không thể nghĩ đến mọi chuyện, chí ít sự tồn tại của Ngô Hiểu đối với Diệp Phàm mà nói, tuyệt đối không phải là một tin tức tốt, Thiên Ẩn trận bàn vốn dùng để bảo mệnh, nhưng vật này duy trì thời gian đến một thời điểm nào đó, vốn dĩ hắn chuẩn bị giữ lại dùng vào thời điểm nguy hiểm nhất, không nghĩ tới lại gặp phải một vị Thánh Hiền kỳ quái như vậy.
Diệp Phàm dựa vào sự yểm hộ của Thiên Ẩn trận bàn nhanh chóng đi về phía Trích Tiên cư, Ngô Hiểu đứng trên mặt đất chau mày, Thiên Mệnh Chi Linh của nàng ta chỉ rõ nam tử kia ở gần đây, tại sao cảm tri lực của nàng lại không thể nào cảm giác được tung tích của người này.
Loại tình huống này chỉ có hai loại, loại thứ nhất, người này có công pháp che đậy cảm giác nghịch thiên, lấy khoảng cách này che đậy cường giả Thánh Hiền, môn công pháp này e rằng phải đến ngụy Tiên cấp rồi, nhưng khả năng này quá thấp.
Còn có một loại tình huống, trên người người này vốn có kỳ vật che đậy cảm giác, mà loại kỳ vật đẳng cấp này, cũng cao đến mức dọa người, dưới tình huống bình thường, sự tồn tại cùng với thích khách đỉnh cấp thế gia, ví dụ như Thiên Ẩn trận bàn của Lạc gia, hay như Ảnh Tung Châu Đẳng của Lưu gia.
Người này chuẩn bị vật này đi đến Tiên Tử Lâm, nếu nói là tới thỏa mãn tâm tư dơ bẩn của bản thân, Ngô Hiểu tuyệt đối không tin, người này mưu đồ không nhỏ.
Ngô Hiểu lẳng lặng đứng tại chỗ, nàng không biết người kia có rời đi hay không, Thiên Mệnh Chi Linh mặc dù cường hoành, nhưng cũng không thể liên tục sử dụng, bây giờ nàng cũng chỉ có thể dựa vào khí tức khủng bố chấn nhiếp trong người khiến cho hắn sợ hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ, đợi đến lúc sau khi đám người Lý Thiện Vân đến, phong tỏa khu vực này, đến lúc đó, người này chính là lên trời không đường xuống đất không cửa.
Nàng mặc kệ người này ôm mục tiêu gì đi tới Tiên Tử Lâm, người này biết rất rõ ràng Tiên Tử Lâm có cường giả Thánh Hiền, nhưng vẫn dám đặt mình vào nguy hiểm, đây là sự khiêu khích đối với các nàng, bị một tên tiểu bối khiêu khích, bọn họ tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Tốc độ của Diệp Phàm cực nhanh, hắn cũng không phải là người nhát gan, khí tức của Ngô Hiểu quả thực khủng bố, nhưng mà so với Thu Nguyệt thì còn kém hơn ít, lúc trước hắn dựa vào Thiên Ẩn trận bàn trực tiếp tiềm nhập bên cạnh Thu Nguyệt đều chưa từng bị phát hiện, huống chi là Ngô Hiểu.
Diệp Phàm suy đoán Thánh Hiền này có thể có khả năng định vị khủng bố thần thông, có thể định vị rõ ràng vị trí của hắn, nhưng lại không thể liên tục sử dụng, nếu không người này không có khả năng vào lúc Diệp Phàm rời đi rôiuf, vẫn như cũ đứng tại chỗ.
Nếu là như vậy, thời gian của Diệp Phàm sẽ trở nên vô cùng gấp gáp, một khi hiệu quả của Thiên Ẩn trận bàn biến mất, thân hình hắn lần nữa bị định vị i, chính là tử kỳ của hắn.
Cho nên trước mắt mục tiêu của hắn là trước hết đi đến ba chỗ nguy hiểm nhất, nếu không tìm thấy thất thải tinh thạch, trước hết đi ra ngoài, chờ sau khi từ Tiên lăng trở về, lại tìm cơ hội vụng trộm tiến đến.
Trích Tiên cư, kém cỏi nhất cũng là võ tu Hư Cương cảnh, cường hoành thậm chí có đệ tử Chí Tôn cảnh tiềm tu.
Nhưng mà có được Thiên Ẩn trận bàn Diệp Phàm ngược lại có chút yên tâm hơn nhiều.