Vô Địch Thiên Đế

Chương 76: Đầu trọc vác đao

Chương Trước Chương Tiếp

Bọn họ chờ đợi một giờ, những tiếng ồn ào mới bắt đầu vang lên. Sau đó, cánh cửa phòng của Diệp Quỷ bị trực tiếp đá văng ra.

Diệp Phàm vẫn cầm sổ tay nhập môn nghiên cứu, hoàn toàn không để ý, ngược lại Bắc Cung Tuyết vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, hưng phấn nhìn người vừa tới.

Diệp Quỷ đi ra khỏi phòng, có tiếng kiếm reo vang lên, tiếp theo là những tiếng ngã xuống đất liên tục vang lên.

...

Qua một canh giờ sau, lại có một nhóm nữa!

Ba canh giờ sau, đã là đội thứ sáu. Bắc Cung Tuyết cảm thấy hơi nhàm chán, nhìn người tới.

Năm canh giờ sau, nhóm thứ chín đã tới. Bắc Cung Tuyết đã ngủ say ở trên giường. Diệp Tàn và Diệp Phàm xem sách suốt cả đêm. Tu sĩ Thiên Phủ cũng cảm thấy nhàm chán, mỗi người đều ngáp ngắn ngáp dài, đi tìm võ tu khác.

Người Kim Quốc đều cầm huy hiệu rời đi. Cả khách sạn cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Nhưng rất nhiều đệ tử nhị tinh Thiên Phủ nóng mắt nhìn huy hiệu chất thành một đống bên cạnh Diệp Quỷ.

Sau nửa đêm, một bóng người bay đến trong phòng Diệp Quỷ, ném chiếc nhẫn chứa vật được chế tạo đặc biệt cho hắn.

Diệp Quỷ tùy tiện bỏ vào trong. Phía trên hiện ra một con số: Chín mươi bảy.

Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm lại nhét sổ tay nhập môn vào trong nhẫn trữ vật, đi ra ngoài.

Diệp Tàn và Diệp Quỷ đã chờ ở trước cửa phòng của hắn. Diệp Quỷ lấy chiếc nhẫn chứa vật ra. Lúc này, Diệp Phàm ném số huy hiệu còn lại vào trong, cuối cùng tổng cộng có một trăm mười cái.

Liên tục chín đội đưa tới chín mươi cái. Đám người Triệu Quang Địch đưa mười cái, cộng thêm mười cái do đội của Kim Quốc tìm được ở trong phòng và mười cái của bọn họ, tổng cộng là một trăm hai mươi cái.

Chỉ có điều Diệp Phàm trả lại mười cái huy hiệu cho người của Kim Quốc, vì vậy cuối cùng còn một trăm mười cái, đổi thành điểm, chính là ba mươi nghìn ba nghìn điểm.

Cho dù là đệ tử tam tinh trong Thiên Phủ cũng có rất ít người có thể có được một khoản điểm lớn như vậy, càng không cần phải nói tới đệ tử nhị tinh.

Tất cả đội ngũ năm trăm người Thiên Phủ đều nhắm vào Diệp Quỷ. Chỉ cần cướp của bốn người Diệp Phàm, bọn họ đã có thể thật sự giàu sau một đêm.

Trên quảng trường lớn, tất cả học viên mới lần lượt đứng tách ra hai bên, một bên khoảng sáu trăm người, đều là đội ngũ bảo vệ được huy hiệu, bên kia có bốn trăm người, mỗi người đều ủ rũ.

Đây không chỉ là ba trăm điểm, mặt khác còn đại biểu cho ngươi kém hơn người khác.

Không ít người chú ý tới bốn người Diệp Phàm, mỗi người đều bàn tán ầm ĩ, âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Bốn người này không phải đi nhầm chỗ chứ? Hay đêm qua bốn người này ẩn nấp ở nơi bí mật, tránh được bị cướp giật?

Bên kia lại có không ít đội ngũ sợ hãi nhìn bốn người Diệp Phàm. Đây không phải là đệ tử vô dụng Tiềm Long Phong, bọn họ còn hung tàn hơn cả đệ tử Thần Vũ Phong.

Dương Thương đi lên, trên gương mặt già nua đầy vẻ vui mừng, cao giọng nói:

- Có bốn trăm người bị loại, nhóm người mới này rất khí thế, rất tốt. Ta thích các ngươi có tinh thần phấn chấn như vậy. Được rồi, bốn trăm người bị loại lát nữa theo ta trực tiếp quay về Thiên Phủ.

- Sáu trăm người khác vào rừng rậm Thiên Phủ. Chỉ cần các ngươi đi tới cửa lớn của Thiên Phủ, thuận lợi qua cửa, sẽ có người đặc biệt chờ các ngươi ở đó. Huy hiệu có thể trực tiếp đổi điểm, chuyển vào trong ngọc bội học phủ của các ngươi.

Dương Thương nói xong, vung tay lên:

- Đi đi!

Một đám người bắt đầu nhanh chóng rời đi, tiến về phía rừng rậm. Về phần bốn trăm người còn lại vẫn lẳng lặng đứng yên tại chỗ, chờ đợi chỉ thị của Dương Thương.

Diệp Phàm dẫn theo đám người Diệp Quỷ không nhanh không chậm đi ở phía sau.

- Diệp ca ca, chúng ta không đi nhanh một chút sao? Bây giờ các sư huynh kia chắc chắn còn chưa hoàn thành phong tỏa, không chừng chúng ta có thể xông ra.

Bắc Cung Tuyết tò mò nói.

- Bây giờ chúng ta xuất phát, không có nghĩa là những học viên cũ cũng xuất phát vào lúc này. Tuyến phong tỏa đã sớm được làm xong. Hơn nữa, tối hôm qua chúng ta nhận được hơn một trăm huy hiệu, những người kia sẽ không đỏ mắt sao?

Diệp Phàm nghe vậy cười nói:

- Đến lúc đó, rất có khả năng tất cả mọi người sẽ nhằm vào chúng ta. Như vậy còn không bằng để cho những người khác tiêu hao thời gian một chút.

- Hơn nữa, trước hết cứ để cho những học viên cũ cướp một đợt. Chúng ta sẽ cướp ngược lại, không phải càng thu được nhiều hơn sao?

- Những học viên cũ có thực lực rất mạnh. Diệp ca ca, chúng ta còn cướp của bọn họ làm gì, đáng lẽ phải khiêm tốn đi tới Thiên Phủ mới đúng chứ?

Bắc Cung Tuyết nghe vậy không khỏi nóng nảy nói. Rõ ràng nàng hơi hoảng sợ trước suy nghĩ của Diệp Phàm. Theo nàng thấy, lúc này bọn họ không phải nên nghĩ mọi cách chạy trốn khỏi sự phong tỏa sao?

Diệp Phàm nghe vậy chỉ mỉm cười, không nhiều lời. Hắn biết rõ tình hình của Tiềm Long Phong, bọn họ nhận được ít tài nguyên nhất trong các phong, lúc này có thể kiếm thêm chút vốn liếng, sao hắn dễ dàng buông tha được.

Bốn người bước nhanh vào rừng rậm, hoàn toàn không có ý định ẩn nấp, cứ nghênh ngang đi tới.

Các học viên cũ Thiên Phủ ở lại trấn giữ đều tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

- Định kiếm trác trên người học viên cũ chúng ta, đúng là giỏi nghĩ.

- Chỉ sợ ăn no quá mà chết thôi. Đệ tử Tiềm Long Phong nhỏ bé, trước khi ăn gì cũng phải xem thử răng mình có tốt không đã.

- Chỉ cần Kiếm Tiên Khách tìm được hắn, trò chơi kết thúc!

...

Rừng rậm của Thiên Phủ rất lớn, tuy hai bên có tổng cộng hơn một nghìn người, nhưng phân tán trong cả khu rừng rậm, không dễ gặp nhau như vậy. Ít nhất đám người Diệp Phàm đi một giờ, cũng không gặp được một đội ngũ học viên cũ nào.

Ngược lại, bọn họ bị một đội học viên mới bao vây. Diệp Phàm không khỏi buồn cười, nội bộ tiêu diệt lẫn nhau? Đúng là biết cách nghĩ.

- Hì hì hì, xem ra chúng ta thật may mắn, không chỉ không gặp phải đội học viện cũ, còn gặp được tổ bốn người dê béo trong đám học viên mới. Các ngươi tự giao huy hiệu của mình cho chúng ta, hay chờ chúng ta cướp?

Người dẫn đầu không có tóc, trong tay vác một cây đại đao, tuy mặc trang phục Thiên Phủ rất đẹp nhưng vẫn có vẻ vô lại.

- Lão đại, cướp, cướp thật vui vẻ.

Một nam tử bên cạnh cao giọng nói, lộ ra cả hàm răng vàng vô cùng bắt mắt. Không ngờ người như vậy cũng là đệ tử Thiên Phong, rõ ràng tư chất không tệ.

- Thối lắm, bây giờ chúng ta là đệ tử Thiên Phủ, phải có dáng vẻ của cao thủ, cả ngày cướp cướp cướp. Ngươi có thể có tiền đồ một chút không?

Nam tử vác đao thô lỗ nói, liếc mắt nhìn Bắc Cung Tuyết với vẻ trắng trợn, cao giọng nói:

- Thật ra chúng ta cũng có thể thương lượng. Nữ nhân kia, ngươi để lão tử hôn một cái, lão tử sẽ tha cho bốn người các ngươi rời đi, huy hiệu cũng không cần.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy lập tức nhíu mày, tức giận nhìn nam tử vác đao, nói:

- Ngươi xấu như vậy, còn muốn ta hôn ngươi sao? Nằm mơ đi!

Xấu?

Nam tử vác đao nghe vậy, vẻ mặt lập tức khó coi, cao giọng nói:

- Ngươi biết cái búa. Lão tử đây là kiểu mẫu, sao có thể gọi là xấu được? Cơ bụng tám múi, đỉnh đầu phản quang, dáng người vạm vỡ, tướng mạo bất kham. Đúng là không có kiến thức, nếu ngươi không đồng ý, ta chỉ có thể cướp huy hiệu.

Diệp Phàm nghe vậy tay phải xoa chóp mũi, ánh mắt nhìn người này giống như nhìn một kẻ ngốc. Không phải lúc trước tên này thật sự là thổ phỉ chứ? Sao hắn thu được chỉ tiêu tham dự thi đấu Thiên Phủ vậy?

- Cướp!

Diệp Phàm khẽ nói.

Diệp Quỷ nghe vậy, lúc này bắn nhanh về phía đám người nam tử vác đao, ầm ầm ầm!

Một chuỗi âm thanh liên tục vang lên, thủ hạ của nam tử vác đao đều nằm trên mặt đất.

Nam tử vác đao lại giơ đao lớn lên trước mặt, ngăn cản kiếm gỗ của Diệp Quỷ, ánh mắt đầy ngạc nhiên:

- Bà ngoại nó, sao lại mạnh như vậy?

Ánh mắt Diệp Phàm chợt nghiêm lại, không ngờ người này chặn được một kiếm của Diệp Quỷ, có chút bản lĩnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)