Vô Địch Thiên Đế

Chương 757: Tiến vào tiên tử lâm

Chương Trước Chương Tiếp

Ước chừng ba canh giờ sau, thanh âm thỉnh cầu của Lạc Phượng Vũ cuối cùng cũng truyền đến.

- Phượng Vũ, địa đồ của Tiên Tử Lâm vẽ xong chưa?

Lúc này Diệp Phàm trực tiếp hỏi, nhưng chào hỏi gì nhiều.

- Ta thấy người muốn đến Tiên Tử Lâm nhìn lén nữ tu đến phát điên rồi, gấp gáp như vậy làm gì chứ.

Lạc Phượng Vũ chế nhạo nói.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi bất đắc dĩ cười cười:

- Nữ tu xinh đẹp nhất Tiên Tử Lâm chỉ e cũng thua kém Phượng Vũ nhiều, nếu ta muốn nhìn lén nữ tu thì hẹn ngươi là được rồi, cần gì phải hao tổn nhiều tâm tư như vậy chứ.

- Nam nhân các ngươi người nào không thay đổi thất thường chứ, được rồi, không đùa giỡn với ngươi nữa, bản đồ này ngươi nhìn trước một chút đi.

Lúc này Lạc Phượng Vũ thông qua truyền tống trận pháp gửi địa đồ cho Diệp Phàm, Diệp Phàm liếc mắt qua, trong lòng lập tức hiểu ra, trách không được Lạc Phượng Vũ vẽ một chiếc bản đồ mà cần nhiều thời gian như vậy, diện tích Tiên Tử Lâm rất lớn, chia làm khu tu hành, khu cư trú cùng khu linh tuyền.

Hơn nữa gần như mỗi một nữ tử đều có linh tuyền độc lập, thực ra đến cấp độ Võ tu, nguyên lực lưu chuyển, bụi bẩn rất dễ dàng bị loại bỏ nhưng đại đa số nữ tu vẫn thích dùng linh tuyền ngâm tắm.

- Ta dùng nguyên lực đánh dấu bốn phía xung quanh, trong đó phía trái bên trong Trích Tiên cư đều là võ tu thực lực đạt tới trên Hư Cương cảnh thậm chí là thiên tài nữ đệ tử Chí Tôn cảnh cùng trưởng lão Thánh Hiền Cảnh, Thác nước Bách Tiên ở giữa là phòng tắm công cộng của tất cả nữ đệ tử, rất nhiều người thích ở chỗ này cùng chung tắm rửa, mà nơi đây trận pháp kinh khủng nhất, phàm là có một chút nguyên lực dao động, ngươi sẽ lập tức không chỗ che thân.

Lạc Phượng Vũ nói tiếp:

- Về phần hai nơi cuối cùng, một chỗ chính là Đãi Khách cư, nữ đệ tử dự thi lần này gần như đều ở chỗ này, ta cũng ở trong này, nơi này không chỉ có trận pháp cường hoảnh, hơn nữa thực lực của mọi người đều không kém.

- Đồng thời có một nữ tu Thánh Hiền Cảnh tọa trấn.

- Còn có một chỗ cuối cùng tên là Tiêm Vũ đài, chính là nơi tổ chức những sự kiện trọng đại của Chí Tôn học phủ, là nơi mà phần lớn thiên tài nữ tu ở phía trên đó uyển chuyển nhảy múa, nơi đây bình thường không có người, nhưng lại là hình chiếu cả năm ở đại quảng trường học phủ, nếu ngươi tiến vào nơi này, chúc mừng ngươi, ngươi lại nổi danh ở toàn bộ Chí Tôn học phủ rồi.

Lạc Phượng Vũ nói vô cùng cặn kẽ, hiển nhiên là tốn không ít công phu, trong lòng Diệp Phàm có chút cảm kích, ngay sau đó truyền tống Phá Tôn Đan cùng một vài đan dược khác qua đó:

- Những đan dược này có thể trợ giúp ngươi tu hành, xem như là thù lao báo đáp đại ân lần này ngươi giúp ta.

- Ngươi có thể có đan dược gì chứ, nhưng mà ta vẫn phải dặn dò ngươi, vạn sự nhất định phải cẩn thận.

- Yên tâm đi, ta có chừng mực, ngươi quan tâm ta như vậy, chẳng lẽ là thích ta rồi sao.

- Hỗn đản, ai thích ngươi chứ, ta sợ muội muội ta đau lòng thôi.

- Ha ha, nếu thực sự ta và Tố Tố xảy ra chuyện gì, theo tính cách của ta, ngươi chạy không thoát đâu.

- Ngươi nằm mơ đi, muội muội ta chính là gia chủ tương lai của Lạc gia, các ngươi không thể nào.

Lạc Phượng Vũ nghe vậy không khách khí đả kích nói.

Diệp Phàm không khỏi cười cười, ngược lại tùy ý nói chuyện phiếm một lúc rồi cắt đứt truyền âm, Diệp Phàm thu hồi truyền âm thủy tinh, sát mãng chiến bào biến động, rất nhanh biến thành một bộ áo bào đen hoàn toàn bao phủ hắn.

Ngay sau đó Thiên nguyên biến ảo thành hai thanh chủy thủ đặt ở bên hông, ngược lại lấy ra một Thiên Huyễn Đan cùng Linh Uy Đan nuốt vào.

Từ trong bảo khố của Thiên Hạ thương hội Diệp Phàm cũng lục soát được một ít Thiên Huyễn Đan cùng Linh Uy Đan, bằng không hắn thật sự không dám lãng phí như vậy.

Tu vi khí tức tăng lên tới Hợp Thánh bát trọng, cảm giác bị giảm xuống đồng thời trên mặt dịch dung thành bộ dáng của Tử Mặc, Diệp Phàm đánh ra Hoàng Thiên ấn, che đậy tất cả cảm giác, đồng thời đánh thức Đại Đế ham ngủ.

Lấy ra một khôi lỗi cao cấp, vật này cũng giành được bên trong bảo khố của Thiên Hạ thương hội, có thể biến hóa thành hình dáng của bất kỳ kẻ nào, chỉ cần không đứng gần xem xét tỉ mỉ, rất khó phát hiện đây là khôi lỗi.

Khôi lỗi biến hóa thành bộ dáng của Diệp Phàm, ngồi xếp bằng dưới đất, đồng thời phía trước khôi lỗi, công pháp hình chiếu không ngừng lặp lại.

Khống Mệnh Thuật thi triển, Diệp Phàm tiến vào lòng đất, có Đại Đế ở đây, tất cả trận pháp nơi đây đều là thùng rỗng kêu to, rất nhanh, Diệp Phàm rời khỏi phạm vi của Ngũ Hành Thiên các, hắn căn cứ vào vị trí Tiên Tử Lâm trong trí nhớ, kích xạ lao về phía Tiên Tử Lâm.

Đương nhiên, trong đất không thể nào có được phương vị chính xác, Diệp Phàm chỉ là lựa chọn một phương hướng đại khái, đợi đến khi hắn cảm giác không có bất kỳ nguyên lực gì dao động, vừa rồi trong lòng đất hắn lén lút ném ra một giám sát trận bàn, sau khi nắm chắc cảnh vật chung quanh, điều chỉnh phương hướng, hướng về Tiên Tử Lâm kích xạ đi tới.

Từng đợt mùi thơm quái dị từ lòng đất lan tràn, bên trong Tiên Tử Lâm khắp nơi đều là kỳ hoa, nơi này dù sao cũng là địa phương sinh hoạt của nữ tử, so với nơi sinh hoạt của nam tu, càng lộng lẫy xa hoa hơn.

Rất nhanh Diệp Phàm nhìn thấy một hộ trận trong lòng đất, hiển nhiên Tiên Tử Lâm vì phòng ngừa nam tu lén lút tiến vào nhìn trộm, cũng coi như tốn không ít công phu.

Trên vầng trán đầy đặn Lôi Đình thần văn hội tụ thành Thiên Đạo chi nhãn, rất nhanh, những trận pháp này đã mất đi tác dụng, lúc này Diệp Phàm tiến vào bên trong Tiên Tử Lâm như chỗ không người.

Thất thải tinh thạch cùng Thiên Đế Đồ Lục có mối liên hệ đặc biệt, chỉ cần khoảng cách đạt đến mức độ nhất định, hắn có thể cảm nhận rõ ràng phương vị của Thất thải tinh thạch, nhưng mà phạm vi này rõ ràng cũng không lớn, trước mắt mục tiêu của Diệp Phàm vẫn là dựa vào vận may.

Chỉ tiếc trên sổ tay nhập môn mặc dù nói đến chuyện thất thải tinh thạch, cũng không ghi chép nam tử kia nhìn thấy thất thải tinh thạch ở chỗ nào, Diệp Phàm cũng không dám hỏi quá nhiều, dù sao mỗi tiếng nói cử động đều bị Tử Đông Cừu giám sát.

Mặt khác, người kia cũng chỉ là thấy được thất thải hào quang trong chớp mắt, đồng thời thấy được hư ảnh của tinh thạch, cũng không nhìn thấy tinh thạch thực thể, bằng không hắn ta cũng sẽ không chết thảm.

Diệp Phàm dừng lại trong lòng đất, trong lòng có chút suy tư, hư ảnh của thất thải tinh thạch không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện, trừ phi là bị linh tuyền thủy linh lực to lớn chiếu rọi đi ra, mà linh tuyền thủy trì lớn nhất Tiên Tử Lâm lại chính ở ngay trung tâm Thác nước Bách Tiên, trận pháp của Thác nước Bách Tiên này Diệp Phàm không sợ, có Đại Đế ở đây, cho dù là tiên trận thì có làm sao.

Vấn đề là bản năng của Diệp Phàm không nguyện ý làm một tên nhìn trộm biến thái, bên trong Thác nước Bách Tiên tất nhiên có nữ tử tắm rửa, mà Diệp Phàm trừ phi bị mù, nếu không chỉ cần đi qua tất nhiên sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, hắn tự nhận mình không phải là người tốt, nhưng cũng không muốn làm một người bỉ ổi như thế.

- Nếu tìm ở chỗ khác mà không thấy thì đến Thác nước Bách Tiên vậy.

Diệp Phàm nhẹ giọng tự nói, ngay sau đó lựa chọn bay về phía phương nam, con đường này là con đường an toàn nhất trong Tiên Tử Lâm.

Một đường chạy như bay, Diệp Phàm cũng hơi có chút thất vọng, nếu như phương nam có tinh thạch, hắn hoàn toàn có thể cầm tinh thạch rồi rời khỏi Tiên Tử Lâm, hiển nhiên, sự việc cũng không như ý như hắn suy nghĩ.

Đến biên giới địa khu, Diệp Phàm bắt đầu lục soát, ưu tiên tránh khỏi bốn hiểm địa mà Lạc Phượng Vũ dặn dò.

Đại địa càng ngày càng ẩm ướt, Diệp Phàm cực kỳ rõ ràng bản thân rất có thể đi tới một linh tuyền ao, đi theo lộ tuyến ghi nhớ trong đầu, nơi đây hẳn là một chỗ ở bình thường của nữ tu.

Lựa chọn lặn xuống, hắn cũng không muốn bản thân không cẩn thận tiến vào trong hồ tắm mà người khác đang tắm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)