Lạc Tố Tố nhìn bóng lưng của Lạc Đồng, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve giới chỉ trong tay, cả người đều có cảm giác ấm áp, mấy ngày trước nàng còn vô cùng thấp thỏm, thậm chí là phải đối mặt với vận mệnh bi thảm không thể khống chế của mình, hiện tại lại được gia gia đồng ý, có thể ở bên cạnh Diệp Phàm.
Mặc dù tên ngốc này không muốn cùng nàng giao lưu nhiều hơn, tiến xa hơn, nhưng Diệp Phàm nhất định rất quan tâm đến nàng, điểm này Lạc Tố Tố có thể tin chắc, bởi vì chỉ là bằng hữu, hắn sẽ không chuẩn bị toàn bộ đan dược cho tu luyện sau này của nàng một cách hoàn hảo như vậy.
Diệp Phàm, bất luận như thế nào, không phải hắn thì Tố Tố sẽ không gả cho ai!
Lạc Tố Tố nhẹ giọng nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy ngượng ngùng và hạnh phúc.
...
Sau khi giao đồ cho Lạc Tố Tố, Diệp Phàm bắt đầu luyện hóa Thiên Ẩn trận bàn, hắn cũng không biết, Lạc Tố Tố đang nghĩ hắn không cần Thiên Ẩn trận bàn, là vì cho nàng đan dược mà cố ý lấy Thiên Ẩn trận bàn làm lý do cho nàng đan dược, nếu không thì hắn chắc chắn sẽ dở khóc dở cười, âm thầm bội phục trí tưởng tượng của Lạc Tố Tố.
Đương nhiên, cảm giác của Lạc Tố Tố cũng không phải là hoàn toàn sai lầm, Diệp Phàm đối với Lạc Tố Tố quả thật cũng có một phần quan tâm đặc biệt, sự quan tâm này, ngay cả chính Diệp Phàm cũng không phát giác ra, hay nói cách khác là trí tuệ cảm xúc và nhận thức muộn màng của con người không thể kịp thời kiểm soát được cảm xúc của mình.
Hiện giờ có Thiên Ẩn trận bàn, hành trình đến Tiên Tử Lâm cũng phải an bài, nhưng trước đó hắn nhất định phải biết tình hình bên phía Phong Tình Kiếm như thế nào rồi.
Trong lúc Diệp Phàm đang suy nghĩ, truyền âm của Phong Tình Kiếmtới.
- Diệp huynh, Bách Lý Vân Lạc sẽ tiến vào bế quan trong hai ngày này, ít nhất sẽ bế quan năm tháng, huynh có rất nhiều thời gian.
Phong Tình Kiếm nói qua loa như vậy, cũng không nói mình dùng phương pháp gì, Diệp Phàm cũng không hỏi nhiều, nếu cùng Phong Tình Kiếm hợp tác, hắn vẫn tin tưởng những năng lực mà Phong Tình Kiếm có.
- Đúng rồi, người canh giữ kia họ Ngô kia, bình thường đám người Bách Lý Vân Lạc sẽ cung kính gọi hắn là Ngô lão, đương nhiên người này ở Chí tôn học phủ địa vị cực cao, thậm chí là cùng thế hệ với Tử Đông Cừu sư thúc, hơn nữa tính tình lạnh nhạt, rất ít khi chủ động cùng đám người Bách Lý Vân Lạc nói chuyện với nhau, sau khi ngươi xưng hô hắn là Ngô lão, giao kim bài Chí Tôn cho hắn, hắn ta sẽ mở ra trận pháp tiến vào Tiên Lăng.
- Được, đa tạ, trong khoảng thời gian này ta sẽ chuẩn bị tiến vào Tiên Lăng.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Ta cầu chúc Diệp huynh mã đáo thành công.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ mang theo Thanh Linh Tích Thủy trở về.
Diệp Phàm gật đầu nói, hai người thoải mái trao đổi với nhau, sau đó cắt đứt truyền âm, Diệp Phàm bắt đầu tự hỏi khi nào thì nên tiến vào Tiên Lăng.
Mặc dù Bách Lý Vân Lạc sẽ bế quan, nhưng Diệp Phàm không thể tiến vào Tiên Lăng ngay từ đầu lúc nàng ta bế quan, dù sao thì cũng không ai biết liệu nàng ta sẽ tạm thời nghĩ ra điều gì và ra khỏi nơi bế quan, ít nhất phải đợi một tháng bảo đảm nàng ta hoàn toàn tiến vào trạng thái bế quan.
Một tháng này, hắn tiến vào Tiên Tử Lâm tìm được Thất Thải Tinh Thạch, Tiên Tử Lâm này chính là nơi ở của Thiên Chi Kiêu Nữ, lần này Huân Y, Bắc Cung Tuyết, Lạc Phượng Vũ cùng các nữ tu tham gia thi đấu cũng ở trong đó.
Tiên Tử Lâm chỉ có nữ nhân, không có nam nhân, mặc dù Diệp Phàm thủ đoạn không ít, nhưng muốn thuận lợi trà trộn vào, vẫn phải biết trước đại khái địa hình trong đó.
Hỏi ai thì được đây? Nếu là Huân Y, trước mắt nàng là Huyết Phượng Ma Hoàng, e là nàng cũng sẽ không để ý tới hắn, quan trọng là hắn căn bản không có truyền âm ấn ký của Huân Y, thiên phủ ấn ký đã sớm bị mất đi trong thời điểm đại chiến.
Bắc Cung Tuyết càng không cần phải nói, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Lạc Phượng Vũ tương đối thích hợp.
Mở truyền âm thủy tinh ra, sau khi gọi một hồi, âm thanh của Lạc Phượng Vũ vang lên:
- Diệp Phàm?
- Phượng Vũ, hiện tại ngươi đang tu hành sao?
- Vừa lúc nghỉ ngơi, tắm trong linh tuyền của Tiên Tử Lâm, ngươi muốn cùng nhau tắm không?
Giọng nói lôi cuốn của Lạc Phượng Vũ vang lên, tình cảm giữa hai người cũng không quá thân thiết, nhưng quan hệ lại cực kỳ mập mờ, Lạc Phượng Vũ nói chuyện cũng có chút lộ liễu.
- Ta đang có ý nghĩ này, ngươi đưa bản đồ Tiên Tử Lâm cho ta, ta đi tìm ngươi cùng nhau tắm rửa, nhân tiện hồi tưởng tư vị của ngươi một chút.
Diệp Phàm nghe vậy lập tức cười nói.
Lạc Phượng Vũ bất giác mỉm cười khi nghe những lời này, nàng không nghĩ rằng Diệp Phàm thực sự có ý này, lập tức nói:
- Ngươi chính là chủ của Tam Bảo Điện không có việc gì muốn mà không có được, lần này tìm ta có chuyện gì sao?
- Ta nói rồi, ta muốn bản đồ Tiên Tử Lâm.
Diệp Phàm nghe vậy nhấn mạnh.
- Diệp Phàm, đừng làm loạn nữa, nói chính sự đi, trước kia ta chưa từng nhận ra là ngươi không đứng đắn như vậy.
Lạc Phượng Vũ nghe vậy nhẹ giọng nói, giọng của Lạc Phượng Vũ và giọng của Lạc Tố Tố rất giống nhau, nhưng giọng của Lạc Tố Tố thanh tao hơn một chút, còn Lạc Phượng Vũ thì quyến rũ hơn.
- Ta rất nghiêm túc, ta quả thật có việc muốn đi đến Tiên Tử Lâm một chuyến.
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
- Ngươi thật sự xác định muốn đến Tiên Tử Lâm? Ngươi điên rồi, cho dù... cho dù ngươi muốn cùng ta ân ái, ta có thể đến để thỏa mãn ngươi, làm sao ngươi có thể tới một nơi như vậy, một khi bị phát hiện, không chỉ chính ngươi sẽ bị thân bại danh liệt, hơn nữa cái mạng của ngươi cũng sẽ không còn.
Lạc Phượng Vũ nhận ra Diệp Phàm nghiêm túc, vội vàng nói.
- Ta nói Phượng Vũ, ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta đi Tiên Tử Lâm là vì chuyện này chứ, ta có ấu trĩ như vậy sao.
Lúc này Diệp Phàm cười nói.
- Hừ, ai biết được, ngươi điên cuồng như vậy đó!
Lạc Phượng Vũ nghe vậy nũng nịu nói, không biết có nhớ tới khoảng thời gian đó không, trên khuôn mặt xinh đẹp hồng hào, đôi chân trắng nõn thon dài trong linh tuyền cũng không tự giác kẹp chặt một chút.
- Chắc chắn không phải là ta điên cuồng, ta nhớ rõ có người nào đó so với ta còn điên cuồng hơn đúng không? Ha ha!
- Ngươi, khốn khiếp, ta có độc trên người, ai muốn điên cuồng chứ, đáng ghét, vậy vì sao ngươi muốn đến Tiên Tử Lâm đến như vậy? Không phải là đến rình mò ta sao? Thật biến thái.
À...
Trên trán Diệp Phàm đột nhiên có một vạch đen, hắn là người như vậy sao? Cho dù hắn không phải là chính nhân quân tử, cũng nhất quyết sẽ không dành thời gian làm chuyện nhàm chán như vậy, mặc dù thỉnh thoảng hắn có vô tình nhìn trộm, nhưng hắn không làm chuyện đó, tất cả chỉ là hiểu lầm!
- Tiên Tử Lâm có một viên Thất Thải Tinh Thạch, ngươi có biết không?
- Ngươi nói câu chuyện được ghi lại trong sổ tay đó sao? Đó là vì nói cho các ngươi biết, tên nam tu nói dối kia chết thật thảm, ngươi thật sự tin lời tên nam tu này à?
Lạc Phượng Vũ trợn tròn mắt, cũng may Diệp Phàm không ở bên cạnh nàng, nếu không với dáng vẻ phong tình này, sợ là sẽ phát sinh ra chuyện uyên ương đùa nghịch dưới nước.
- Thất Thải Tinh Thạch này đối với ta vô cùng quan trọng, người này miêu tả cũng có chút rõ ràng, giống một nửa so với viên Thải Tinh Thạch mà ta đã biết, hiển nhiên hắn không nói dối, tin tức về Tiên Tử Lâm hầu như không thể mua được, hơn nữa chúng ta càng không thể mua thông tin từ nam tu kia, không, vì phòng ngừa sau khi đi vào thấy được quá nhiều thứ không nên nhìn, cho nên ngươi hãy giúp ta một việc.
Diệp Phàm nói tiếp.
- Dù sao cũng chỉ là một truyền thuyết, hơn nữa Tiên Tử Lâm nhiều người như vậy, những người khác chưa từng thấy qua Thất Thải Tinh Thạch, cho nên chuyện này căn bản là giả, ngươi chỉ vì một thứ mơ hồ viển vông mà mạo hiểm lớn như vậy có đáng không?
- Mặc dù chỉ có một trong một vạn cơ hội, ta vẫn muốn đi thử một phen, chuyện này nhờ cả vào ngươi.
- Thôi được rồi, ngày mai ta sẽ đi một vòng Tiên Tử Lâm, vẽ bản đồ cho ngươi, có điều nơi này chính là nơi Thánh Hiền trưởng lão tồn tại, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ.
- Ta ắt có chừng mực!
Diệp Phàm cười nói, trong lời nói có chút cao hứng, Lạc Phượng Vũ ở bên kia nghe vậy lắc đầu, sau khi hai người cắt đứt truyền âm, khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một nụ cười. Chuyến đi Chí Tôn học phủ trước mắt mà nói, đều nằm trong kế hoạch, nhưng trước khi tiến vào Tiên Tử Lâm, còn phải lên kế hoạch thật tốt.