Bọn họ chờ đợi một lúc, chờ tới khi tất cả gian phòng đều yên tĩnh, Diệp Phàm đeo Lăng Hư Kiếm đứng lên.
- Cướp!
Diệp Phàm thốt ra một chữ, sau đó nghênh ngang đi tới trước năm gian phòng của người Kim Quốc.
Hắn giơ tay phải ra, gõ vào gian phòng thứ nhất.
Rất lịch sự. Điều này làm cho không ít đệ tử Thiên Phủ đều cảm thấy nghẹn lời. Người này đúng là một người kỳ lạ. Người khác có ai không phải trực tiếp dùng chân đạp cửa, dù sao cũng là cướp đồ, có cần làm văn minh như vậy không.
Không cần lo lắng cửa sẽ bị đạp hỏng, khách sạn này đã được thiết kế rất tốt.
- Ai?
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, là giọng của một nữ tử.
- Chào ngươi, ta tới cướp phòng!
Phụt!
Không ít người xem náo nhiệt bên dưới đều phun ra nước trà mới uống.
- À, chờ đấy!
Một tiếng trả lời tùy ý vang lên, lại làm cho rất nhiều quần chúng vây xem trở tay không kịp, Thiên Phủ đã bao giờ thu được đồ đệ lịch sự như vậy.
Nhưng gần như ngay lập tức, cửa phòng mở ra, một thanh kiếm sắc bén từ trong khe cửa thò ra, đâm thẳng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm vươn tay phải ra, hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, dưới chân dùng sức, cả người bay lên. Đồng thời, một bóng người xinh đẹp lao ra khỏi phòng với tốc độ rất nhanh, trực tiếp ép về phía Diệp Phàm.
Sau lưng nữ tử kia là một nữ tử mặc trang phục lộng lẫy trực tiếp chém một kiếm về phía Bắc Cung Tuyết. Rõ ràng trang phục của Bắc Cung Tuyết làm cho các nàng liệt vào kẻ địch lớn hàng đầu.
Đồng thời, người trong những phòng khác cũng đi ra. Đội của Kim Quốc bao vây tấn công đám người Diệp Phàm. Có bảy người bao vây tấn công Bắc Cung Tuyết, ba người đối phó với ba người Diệp Phàm.
Vừa rồi Diệp Phàm và Triệu Quang Địch giằng co, bọn họ đều nhìn thấy. Nếu đám người Diệp Phàm tới đây, chứng minh bọn họ thắng. Vì vậy đám người vừa tấn công đã dùng hết sức.
Bọn họ căn bản không tin tưởng đám người Diệp Phàm thắng là dựa vào ba người Diệp Phàm. Dù sao trang phục của Tiềm Long Phong thật sự rất có tính lừa dối.
Đám người Bắc Cung Thanh Sơn cũng đi ra. Lúc nhìn thấy bốn người Diệp Phàm xuất hiện lành lặn, bọn họ đều rất kinh ngạc.
Bọn họ biết Diệp Phàm rất mạnh, nhưng bọn họ không ngờ Diệp Phàm sẽ mạnh đến mức này.
Đám người bao vây tấn công, nhưng Bắc Cung Tuyết chỉ lo chạy đến phía sau. Diệp Quỷ bước tới.
Tay trái của hắn cầm kiếm gỗ, còn có nguyên lực bảo vệ, đề phòng lúc rút kiếm sẽ làm bàn tay bị thương, đồng thời tay phải nắm lấy chuôi kiếm. Hắn thoáng hạ thấp người rồi chạy như tia chớp, điên cuồng xông về phía chín người đang tấn công tới.
Kiếm vừa ra, ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng động liên tiếp vang lên, Diệp Quỷ lại hóa thành u linh, tiếng kiếm reo vang lên, hắn đã xuất hiện sau lưng chín người, kiếm gỗ được cầm trên tay trái, dĩ nhiên đã đút vào bao.
Phía sau lưng hắn, rất nhiều người Kim Quốc đều che cổ họng, đau đớn nằm trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Bên kia, tay phải của Diệp Phàm biến thành trảo, nắm lấy phần cổ trắng mịn của nữ tử kia. Diệp Phàm dùng tay phải lấy huy hiệu xuống, cười nói:
- Đa tạ!
Về phần đám người Bắc Cung Thanh Sơn đã hoàn toàn dại ra. Đây là tình huống gì vậy?
Diệp Quỷ làm sao có thể mạnh như vậy được?
Về phần người của Thiên Phủ, cũng có không ít người than thở. Tuy bọn họ đã từng nhìn thấy Diệp Quỷ ra tay một lần, nhưng gặp lại lần nữa, vẫn có cảm giác kinh diễm.
Diệp Phàm nhặt tất cả huy hiệu lên, đi tới trước mặt nam tử Kim Quốc dẫn đầu, giơ huy hiệu trong tay lên cao giọng nói:
- Ngươi có muốn giữ huy hiệu này không?
- Người thắng làm vua người thua làm giặc, ngươi đã lấy được huy hiệu còn giễu cợt ta là có ý gì?
Nam tử kia hừ lạnh nói.
Diệp Phàm nghe vậy chỉ mỉm cười, ném huy hiệu trong tay cho nam tử kia, cao giọng nói:
- Làm giúp ta một chuyện, chỉ cần làm được, huy hiệu này chính là của ngươi. Hơn nữa ta tuyệt đối sẽ không cướp lại, thậm chí ta sẽ trả lại tất cả huy hiệu cho bằng hữu trong đội của ngươi.
- Chuyện gì?
Nam tử nửa tin nửa ngờ nhận lấy huy hiệu, cẩn thận nói.
- Ba đệ tử Tiềm Long Phong vừa tới phòng số năm của khách sạn Hỉ Lai, trong tay có mười mấy huy hiệu, ba người này có thực lực mạnh mẽ.
Diệp Phàm khẽ nói:
- Truyền tin tức này ra ngoài, vai diễn của ngươi là trong lòng căm hận ta, cho nên muốn mượn đao giết người.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi?
- Chỉ đơn giản như vậy thôi. Ngươi tìm một đội ngũ, có thể nhận đi một huy hiệu của bằng hữu trong đội.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Được, thành giao!
Nam tử cao giọng nói:
- Nhưng ngươi phải hứa với ta, đến lúc đó sẽ không được cướp huy hiệu của chúng ta.
- Yên tâm, Diệp Phàm ta nói chắc như đinh đóng cột. Các vị tuấn kiệt Kim Quốc, mời các vị tới phòng số 5 nghỉ ngơi, chờ lão đại của các ngươi tới đón người.
Ngay lập tức, rất nhiều người của Kim Quốc đều bước vào gian phòng số 5. Nam tử dẫn đầu đi thẳng ra ngoài. Bốn người Diệp Phàm lần lượt ở bốn gian phòng, Diệp Quỷ ở phòng số một.
Đám người Bắc Cung Thanh Sơn ngây ra nhìn theo bóng lưng đám người Diệp Phàm đi vào trong phòng, đột nhiên thấy bội phục. Vào lúc này hắn còn dám làm như vậy, khả năng quyết đoán hơn hẳn người bình thường.
Dù sao có một nghìn người dự thi, không ai dám nói đội ngũ của mình là mạnh nhất, hơn nữa Diệp Phàm chỉ có bốn người.
Nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, Diệp Phàm xuất sắc hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ ngoại trừ mạnh hơn ba người Diệp Phàm về phương diện tư chất, những phương diện khác căn bản không thể sánh được.
Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ cũng có tâm trạng phức tạp. Trong mọi người, các nàng xem như hiểu rõ ba người Diệp Phàm nhất. Triệu Linh Nhiên đã từng rất tán thưởng và có thiện cảm với Diệp Phàm. Thượng Quan Thính Vũ còn từng có tình cảm với Diệp Tàn.
Các nàng biết rõ ba người Diệp Phàm ưu tú, chuyện người khác có thể không làm được, nhưng bọn họ có thể làm được. Chuyện người khác không dám làm, bọn họ dám làm. Nhưng phong quang chung quy chỉ là nhất thời, bọn họ không phải là ngọc thô chưa mài dũa, không có cách nào tạo hình.
Cho dù bây giờ phát ra hào quang, vẫn chỉ là hoa quỳnh, chỉ lóe lên một chút rồi thôi.
Đám người Bắc Cung Thanh Sơn đều trở lại trong phòng, lẳng lặng chờ đợi trò hay phía sau.
Không chỉ bọn họ, càng lúc càng có nhiều đệ tử Thiên Phủ bắt đầu chen chúc tới sân của Tiềm Long Phong và Thần Vũ Phong. Cách làm của Diệp Phàm rõ ràng thu hút sự chú ý của không ít người.
Từ chỗ này, bọn họ có thể giám sát được đám người Diệp Phàm.
Sau khi Bắc Cung Tuyết trở lại trong phòng, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, đôi mắt to nhìn chằm chằm về phía gian phòng của Diệp Phàm, gương mặt đỏ bừng, lại ngồi ngẩn người.
Dáng vẻ thiếu nữ ngượng ngùng ngây ngô dễ thương như vậy dẫn tới không ít đệ tử Thiên Phủ vui mừng. Đệ tử Thần Vũ Phong càng quyết định phải cho ba người Diệp Phàm đẹp mặt, để cho tiểu sư muội của bọn họ hiểu rõ thế nào là ưu tú.
Trong đó tất nhiên có Kiếm Tiên Khách dẫn đầu. Bản tính của hắn phong lưu, ở Thiên Phủ đã có không biết bao nhiêu thiếu nữ qua lại với hắn. Hắn đã sớm không còn hứng thú với nữ tử phóng đãng, trái lại thiếu nữ thuần khiết động lòng người như Bắc Cung Tuyết càng có sức hấp dẫn trí mạng với hắn hơn.
Diệp Phàm trở lại trong phòng, chỉ tùy tiện ném huy hiệu lên trên bàn, rót trà trà, tay phải vẫy một cái, một quyển sách xuất hiện ở trên tay hắn. Hắn bắt đầu nghiên cứu.
Đám người không khỏi nghẹn lời. Người khác xem huy hiệu thành bảo bối, Diệp Phàm này thì hay rồi, không ngờ tùy tiện ném sang một bên. Đồng thời đám đông phát hiện nhẫn trong tay người này không ngờ là chiếc nhẫn chứa vật. Đây còn là loại hàng cao cấp, ở trong Thiên Phủ muốn đổi cũng phải mất một trăm điểm.
Cái tốt nhất thậm chí cao tới mười nghìn điểm. Rất nhiều người trong Thiên Phủ khó khăn lắm mới đổi được đồ tốt này.
Bọn họ chú ý tới sách trên tay Diệp Phàm, không ngờ là sổ tay nhập môn của Thiên Phủ, đám đông không khỏi cảm thấy buồn cười. Lúc bọn họ được Thiên Phủ tuyển chọn, đều được phát một quyển như vậy. Người bình thường đều xem các mục cấm đoán, ai sẽ tốn thời gian xem một quyển sách thật dày như vậy.
Phải biết rằng bên trong ghi chép tất cả từ đổi điểm đến nhiệm vụ bí cảnh Thiên Phủ vân vân, khoảng chừng ba trăm trang. Cho dù đám đông có nắm giữ năng lực vừa gặp là nhớ mãi, muốn xem hết cũng tốn mất mấy ngày.
Có thời gian như vậy, bọn họ chẳng thà đi đổi điểm hay làm những nhiệm vụ khác, hoặc trực tiếp đi Nhiệm Vụ Điện hỏi một câu là được. Sẽ có người đặc biệt cung cấp câu trả lời chính xác nhất.
Bọn họ tiếp tục nhìn sang Diệp Tàn, không ngờ hắn cũng giống hệt Diệp Phàm, tùy tiện ném huy hiệu lên giường, một tay cầm sổ tay nhập môn của Thiên Phủ, bình tĩnh xem.
Ngược lại Diệp Quỷ cuối cùng cũng không giống Diệp Phàm, chỉ có điều cũng không để ý tới huy hiệu, hoàn toàn không nhìn tới, cũng may hắn không đọc sách, mà lấy thanh kiếm sau lưng xuống, dùng vải cẩn thận lau.
Đúng là tổ ba người kỳ lạ.