Vô Địch Thiên Đế

Chương 749: Lễ vật

Chương Trước Chương Tiếp

- Thôi được rồi, không có việc gì thì trước hết cứ như vậy đi, ta còn tưởng rằng tên tiểu tử nhà người là muốn cùng ta liên lạc, lại không nghĩ rằng ngươi đến có chuẩn bị như vậy.

Thu Nguyệt có chút tức giận nói.

- Viện trưởng, ngươi vừa mới nói lúc ngươi cảm động sẽ lấy thân báo đáp… Lần sau ta sẽ đến trước mặt ngươi và đưa ngươi món đồ gì đó thì liệu ngươi có cảm động không?

Diệp Phàm đột nhiên nói ra câu nói này khiến Thu Nguyệt lập tức sững sờ, sau đó dịu dàng nói:

- Có lẽ lần sau ta sẽ đổi ý, nhưng ngươi có thể thử xem.

Nói xong Thu Nguyệt cắt đứt truyền âm, ngâm thân thể mê người của mình vào trong linh tuyền, làn da như ngọc lộ ra một vết đỏ kỳ lạ, bàn tay trắng nõn nắm lấy thủy tinh truyền âm, không biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì, khóe miệng liền cong lên hình vòng cung kinh diễm.



Sau khi kết thúc đối thoại với Thu Nguyệt Diệp Phàm tiếp tục tìm tới Đại Lực và truyền âm, rất nhanh tiếng của Đại Lực hùng hậu vang lên:

- Diệp Phàm.

- Đại Lực, gần đây thế nào rồi?

- Mọi thứ vẫn tốt, kể từ lần trước ngươi tới Bá Thể học phủ, ta nhận được càng nhiều sự coi trọng của học phủ, nhưng so với ba huynh đệ các ngươi thì ta còn kém xa.

Đại Lực chất phác nói.

- Những đan dược này ngươi dùng để tu hành, còn có tấm bản đồ này trên đó có ghi lại một bí cảnh rất thích hợp với ngươi, còn khoảng chừng một tháng nữa là mở ra, đến lúc đó ngươi đi vào đó đạt được truyền thừa, đợi khi nào Phiêu Miểu Tiên cung mở ra thì ngươi cùng ta đi vào đó.

Lúc này Diệp Phàm truyền qua đan dược và bản đồ.

Đại Lực nhận lấy đan dược và bản đồ, tính mạng của hắn thuộc về Diệp Phàm, nên ngược lại hắn ta không có chút e ngại gì, dù sao mặc kệ thực lực của hắn đạt tới cấp độ nào thì hắn đều đi theo Diệp Phàm.

Về phần Diệp Phàm tại sao lại có những đan dược và tấm bản đồ của những nơi truyền thừa này, Đại Lực không hề kinh ngạc, bản thân mình trước kia như thế nào, hiện tại ra sao? Mỗi một ngày trôi qua, tất cả đều là Diệp Phàm cho hắn, hắn cũng giống như Diệp Quỷ Diệp Tàn, tin tưởng sùng bái Diệp Phàm một cách mù quáng.

Đối với người khác mà nói những chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra trên người Diệp Phàm lại bình thường như vậy, đây chính là ý nghĩ của Đại Lực.

- Diệp Phàm ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tu hành thật tốt.

Đại Lực cam đoan nói.

- Ha ha, nếu là người khác thì ta còn có chút bận tâm, ngươi tu hành không biết ngày đêm, ta ngược lại một chút cũng không lo lắng, đừng quên lời mà ta đã từng nói với ngươi, ta sẽ đưa mọi người đứng ở trên đỉnh thế giới ngắm nhìn phong cảnh.

Diệp Phàm nghe vậy cười nói.

- Trước giờ ta chưa từng quên!

Đại Lực nghiêm túc nói.

- Ừm, vậy trước mắt cứ như vậy đã!

Diệp Phàm gật đầu, sau khi kết thúc liên lạc với Đại Lực, lại liên lạc với đám người Đao Phỉ, Diệp Quỷ, Diệp Tàn, sau khi cho bọn họ đan dược tu hành, Diệp Phàm đốt sáng trận văn của Lạc Tố Tố.

Điều khiến Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ lạ là lần này Lạc Tố Tố không trả lời, nếu là người khác thì điều này là bình thường, nhưng cảm giác Lạc Tố Tố mang đến cho Diệp Phàm giống như là bất cứ lúc nào nàng cũng đang chờ đợi mình, làm cho Diệp Phàm rất thoải mái, cũng có loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.

Nhưng đột nhiên nàng không kịp thời trả lời, trong lòng Diệp Phàm bất giác có chút khẩn trương, chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện gì sao?

Lạc Tố Tố nắm lấy truyền âm thủy tinh, quật cường nhìn Lạc Đồng.

- Nghe đi, hắn cũng đã liên hệ với ngươi rồi.

Lạc Đồng cao giọng nói.

- Ta không thể nghe, bằng không thì người sẽ biết hắn là ai, gia gia, ta hiểu người, người nhất định sẽ giết hắn.

Lạc Tố Tố lắc đầu nói.

- Nhưng nếu không nghe tiếp, làm sao ta biết hắn dùng cái gì trao đổi với ngươi đây? Ván cược này còn gì gọi là công bằng nữa? Yên tâm, nếu hắn là người ngươi thích, ta sẽ không động đến hắn.

Lúc này Lạc Đồng cao giọng nói.

- Không, gia gia, người nhất định phải thề với trời, thề là nhất định sẽ không bao giờ đối phó với hắn.

Lạc Tố Tố nói tiếp.

- Được, ta thề, nếu hắn chưa từng làm gì có lỗi với ngươi, hoặc là chưa từng đối đầu với ta, ta sẽ không bao giờ đối phó với hắn.

Lạc Đồng cao giọng nói, cùng lúc đó, đánh ra một thiên đạo pháp tắc, đột nhiên một cỗ thiên đạo ý chí giáng lâm.

- Ngươi hài lòng chưa?

- Ừm!

Lạc Tố Tố nghe vậy nhẹ nhàng nói, sau đó không yên lòng mà căn dặn một câu:

- Người không cần nói chuyện đâu!!!

- Được, ta đồng ý với ngươi, thắp sáng thần văn đi.

Lạc Đồng bất đắc dĩ nói.

Lạc Tố Tố lúc này mới yên tâm thắp sáng thần văn, rất nhanh, âm thanh của Diệp Phàm vang lên:

- Tố Tố, ngươi không sao chứ?

Lạc Tố Tố nghe vậy không khỏi sững sờ, trong lòng có chút ấm áp, trong mắt tràn đầy nhu tình khi có thể nghe được lời nói đó của Diệp, đơn giản bởi vì nàng không kịp thời tiếp nhận truyền âm của Diệp Phàm, hắn khẩn trương như thế, rõ ràng là Diệp Phàm không vô tâm như nàng tưởng tượng.

- Ta, ta không sao, vừa mới tu hành đến thời điểm quan trọng, cho nên muộn một chút…

Lạc Tố Tố vội vàng tìm lý do, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào không thể nói ra.

- Không có việc gì thì tốt rồi, ta có quấy rầy ngươi tu hành không?

Diệp Phàm nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngược lại âm thầm nghi hoặc, chỉ là thời gian tiếp truyền âm kéo dài một chút, vốn dĩ cũng rất bình thường, mình lo lắng cái gì?

- Không có không có, ta đã tu luyện xong rồi, đúng rồi Diệp Phàm, Thiên Ẩn trận bàn mà ngươi muốn ta đã lấy đượ rồic.

- Thật sao, quá tốt rồi, ha ha, đúng rồi lần trước ta nói sẽ lấy đồ để trao đổi với ngươi, ta truyền qua cho ngươi, xem có hài lòng không.

Diệp Phàm nghe vậy có chút cao hứng nói, chỉ cần có Thiên Ẩn trận bàn, là hắn có thể đủ tiến vào Tiên Tử Lâm tìm kiếm thất thải tinh thạch, lần này Lạc Tố Tố thật sự đã giúp hắn một việc lớn.

Tố Tố nghe được giọng nói vui vẻ của Diệp Phàm, trên khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành lúc này lộ ra vẻ tươi cười, rõ ràng sự hài lòng của hắn khiến nàng cảm thấy vui vẻ, ngược lại nàng lại trở nên thấp thỏm lo âu Diệp Phàm sẽ cho nàng cái gì? Chuyện này liên quan đến cuộc đời sau này của nàng , nàng biết rõ Diệp Phàm chưa bao giờ chiếm tiện nghi của người khác, thế nhưng lần đặt cược này quá lớn.

Rất nhanh, một Trữ Vật Giới Chỉ xuất hiện trên thủy tinh truyền âm của Lạc Tố Tố, sắc mặt Lạc Tố Tố trở nên vô cùng tái nhợt. Nói chung những thứ có giá trị đều có yêu cầu cao đối với cấp độ của Trữ Vật Giới Chỉ, chẳng hạn như Thiên Ẩn trận bàn, phải là cấp độ rất cao. Có thể đặt đặ trong trữ vật, nhưng trữ vật mà Diệp Phàm gửi lại chỉ là loại bình thường nhất.

Lạc Đồng có chút cao hứng, rồi lại phẫn nộ, cao hứng là vì Lạc Tố Tố đã nhìn rõ được con người của Diệp Phàm, phẫn nộ là vì tôn nữ của mình bị người khác lừa gạt, lão ta không phải là người không có kiến thức, một Trữ Vật Giới Chỉ cấp thấp có thể đặt được cái gì? Nhiều lắm là một ít đan dược, nguyên thạch, vật liệu luyện khí bên trong. Giá trị của vật này không thể so sánh với Thiên Ẩn trận bàn.

Thế nhưng điều khiến Lạc Đồng không thể nghĩ tới là người tôn nữ mình thích chính là Diệp Phàm, đệ tử thiên tài của Vạn Đạo học phủ, bọn họ làm sao liên lạc được với nhau, một người ở Thần Nguyên học phủ, một người ở Vạn Đạo học phủ, cách nhau mười vạn tám ngàn dặm.

Lạc Đồng nào biết được, Diệp Phàm không chỉ lấy đi trái tim Lạc Tố Tố, còn lấy đi thân thể Lạc Phượng Vũ, hai đứa cháu gái tâm đắc nhất của lão ta cơ bản đều bị Diệp Phàm bắt làm tù binh.

Lạc Tố Tố run rẩy tiếp nhận Trữ Vật Giới Chỉ, giờ phút này nàng cảm giác vận mệnh trở nên hoàn toàn u ám, nàng không trách Diệp Phàm, Diệp Phàm không phải đệ tử của đại gia tộc kia, nàng biết rõ Diệp Phàm không thể có được nhiều đồ vật, nàng chỉ tự trách vận mệnh của mình.

Nước mắt Lạc Tố Tố rơi xuống, nàng nhìn về phía Lạc Đồng với ánh mắt cầu khẩn, Lạc Đồng lắc đầu, hiển nhiên, chuyện này không còn có con đường lui.

Lạc Tố Tố cắn môi, truyền tốn Thiên Ẩn trận bàn đi qua, bất kể như thế nào, nàng nhất định bảo đảm Diệp Phàm phải lấy được trận bàn, có lẽ, đây là việc cuối cùng mà nàng có thể làm cho Diệp Phàm.

Sau đó, vận chuyển nguyên lực, Lạc Tố Tố mở ra Trữ Vật Giới Chỉ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)