- Công . . . Đại ân của Công tử, chúng ta không thể báo đáp!
Phong Nhất trước giờ vẫn luôn là một người lạnh lùng và hà khắc, có lẽ là bị ảnh hưởng từ Diệp Quỷ, dù sao bộ chữ Phong cũng là do Diệp Quỷ dạy bảo, nhưng lúc này giọng nói của hắn có chút run lên đầy nghẹn ngào.
- Các đại lão gia khóc cái gì chứ, các ngươi tiến bộ còn chưa đủ, tương lai ta cần các ngươi quét sạch Thiên Vũ, theo ta một đường chinh chiến Tiên giới, chinh chiến Thiên Thương, các ngươi là huynh đệ của ta, Diệp Phàm ta xưa nay không bao giờ keo kiệt với các huynh đệ của mình.
Mặc dù chỉ là truyền âm và không chiếu hình, nhưng Diệp Phàm vẫn có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Phong Nhất trông như thế nào, không khỏi cười nhạo hắn.
Ở tổng bộ Phong Lâm thương hội, Phong Nhất lãnh khốc quyết tuyệt giờ phút này hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của chính mình, trong lòng hắn chỉ có thề sống chết báo đáp sự tín nhiệm của Diệp Phàm, mặc dù Diệp Phàm không chiếu hình, nhưng Phong Nhất đã đặt thủy tinh truyền âm trước mặt hắn, quỳ gối trên mặt đất, đây là sự kiên định của hắn.
Đối với bọn hắn mà nói, Diệp Phàm chính là một chủ nhân tối cao vô thượng.
- Công tử giáo huấn đúng, Phong Nhất cho dù tu hành trăm năm, vẫn không cách nào đạt tới cảnh giới của công tử.
- Tiểu tử nhà ngươi còn biết nịnh hót cơ đấy, thôi được rồi, khi nào có công pháp ta sẽ truyền lại cho ngươi. Trước tiên các ngươi dung hợp đan điền cùng Đan Môn, những đan dược này là cho các ngươi tu hành, phân chia như thế nào tùy ngươi quyết định, ta cần Phong Lâm thương hội có được ít nhất năm tên lên cường giả chí tôn trong vòng hai năm.
Diệp Phàm nói tiếp
- Ngoài ra, điều tra cho ta thương hội trong Thiên Vũ Đại lục có liên quan gì với Băng Tuyết Nhi hay không.
- Tuân mệnh!
Phong Nhất cung kính nói.
- À, có tin tức gì thì báo cho ta biết, ngoài những đan dược và công pháp này, ta đã nhờ Lý Tử Vực mang một ít đến Đông Linh cảnh, và căn dặn Phương Tử Đạo hãy tu luyện thật tốt, sau hai năm, ta muốn thực lực của hắn có thể đấu với Chí tôn cường giả một trận.
Diệp Phàm nói tiếp.
- Thời gian Lý Tử Vực rời đi ngươi điều tra cho ta Băng Tuyết thương hội, bởi vì còn có một vật mà hắn cần phải mang theo.
- Tuân mệnh!
- Ừ, trước tiên cứ như vậy đã, có tin tức gì thì liên hệ ta.
Diệp Phàm nói xong chặt đứt đường truyền âm, suy nghĩ một hồi rồi bấm Truyền m Trận văn của Thu Nguyệt.
Sau khoảng vài nhịp thở, một giọng nói quyến rũ vang lên, giống như âm thanh của tự nhiên, làm cho lỗ tai của Diệp Phàm vô cùng dễ chịu.
Nếu nói rằng âm thanh dễ nghe nhất Diệp Phàm nghĩ đó là Lạc Tố Tố. Giọng của Lạc Tố Tố có một loại giọng thanh tao và trong trẻo khác biệt, khiến Diệp Phàm nghe mà không bao giờ cảm thấy chán. Nhưng với Thu Nguyệt, có lẽ có liên quan đến việc yêu nữ này tu hành Tình Dục Hồn Lực. Giọng nói của nàng luôn khơi gợi bản năng của Diệp Phàm.
- Tiểu tử này, còn nhớ liên hệ với ta à? Nói đi, lần này lại gây ra họa gì à.
Thu Nguyệt uể oải nói, cũng không biết có phải vừa ngủ dậy không.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi dở khóc dở cười, hắn là loại người gây họa xong thì tìm Thu Nguyệt chùi đ*t cho sao?
- Viện trưởng, trong mấy ngày qua ta chiếm được một vài kỳ ngộ, trong lòng nhớ tới lòng tốt của viện trưởng, muốn đến hiếu kính viện trưởng một chút.
Diệp Phàm mặt dày nói.
- Hả, cái gì gọi là “hiếu kính, tỷ tỷ già lắm rồi sao?
Thu Nguyệt giả vờ tức giận nói.
- Không già, viện trưởng phong hoa tuyệt đại, muôn vàn mị hoặc như vậy, làm sao lại già được chứ, đây không phải là hiếu kính, là ta muốn chia sẽ lợi ích với viện trưởng.
Diệp Phàm lúc này sửa lời nói, yêu nữ này tính tình thế cực kỳ cổ quái nhưng Diệp Phàm vẫn có thể tùy cơ ứng biến.
- Nói vậy còn tạm được, vậy ngươi muốn rốt cuộc có đồ tốt gì muốn hiếu kính tỷ tỷ đây?
Thu Nguyệt nói tiếp.
…
Diệp Phàm lập tức im lặng, chính ngươi cũng nói “hiếu kính đó thôi?
Đúng vậy, nữ nhân là sinh vật không thể đoán trước được, Diệp Phàm rất thông minh nên không bị rối trong trường hợp này, lúc này hắn đi thẳng vào chủ đề:
- Ở trong Du Long bí cảnh ta lấy được mấy tấm Phá Tôn Đan loại thượng hạng, liền nghĩ đến viện trưởng ngài.
- Phá Tôn đan? Thượng hạng?
Thu Nguyệt nghe vậy lập tức lộ rõ vẻ xúc động, ngữ khí không còn bình tĩnh như trước nữa, trầm mặc một lúc rồi nghiêm túc nói:
- Chuyện này người khác không biết chứ?
- Yên tâm đi viện trưởng, chuyện này ngoại trừ ngươi, chỉ có ta biết.
Diệp Phàm biết rõ Thu Nguyệt đang lo lắng rằng hắn sẽ mắc phải tội ác gặp phỉa chuyện bất trắc, lúc này lại cao giọng nói.
- Phá Tôn đan này cực kỳ quan trọng, hơn nữa có tác dụng vô cùng tốt đối với ngươi, ta đã là Thánh Hiền Cảnh, không cần vật này nên ngươi hãy giữ nó đi.
Thu Nguyệt suy nghĩ một hồi nói nhỏ, nói không cần là nói dối, chỉ là nàng sợ Diệp Phàm cũng không có bao nhiêu, trong lòng lo lắng Diệp Phàm không đủ dùng, mặc dù tác dụng lớn nhất của Phá Tôn đan là nâng cao tỉ lệ đạt được Chí Tôn, nhưng điều này không có nghĩa là tác dụng tu hành của nó sẽ kém hơn nhiều.
- Viện trưởng yên tâm, ở đây ta vẫn còn, ta biết Thủy Nhi cũng cần, ngoài ra gia tộc của viện trưởng, sức mạnh của Vạn Đạo học phủ cũng cần phải tăng cường, Phá Tôn đan này tất nhiên có tác dụng rất lớn, viện trưởng thấy sao về món quà này?
- Đột nhiên tặng ta món đồ quý giá như vậy, tên tiểu tử này, có phải ngươi lại có ý đồ xấu xa gì không, nhưng mà tỷ tỷ không ở đây, không thì tối nay cho ngươi làm tân lang của tỷ tỷ rồi, ha ha ha!
Thu Nguyệt nghe vậy trong lòng có chút cảm động, lúc này vũ mị nói.
- Viện trưởng, ngươi đừng dụ dỗ ta, ta là một nam nhân bình thường, điều mà ngươi đã hứa hẹn thì sau này phải thực hiện được đấy.
Khi Diệp Phàm nghe thấy lời nói đó, thân hình xinh đẹp của Thu Nguyệt mà hắn nhìn thấy dưới hồ tắm hiện lên trong đầu, người hắn như bốc hỏa, lập tức kìm nén cơn đau nhói mà cười khổ nói.
- Tiểu tử, tỷ tỷ không lừa ngươi đâu, hiện tại rất cảm động, thế nhưng ta chỉ cảm động ngày hôm nay mà thôi, nếu hôm nay ngươi không xuất hiện trước mặt ta thì ta có thể là sẽ không để cho ngươi xâm phạm nữa.
Thu Nguyệt hiển nhiên cực kỳ thích trêu chọc Diệp Phàm, giọng nói trở nên cực kỳ quyến rũ và táo bạo.
Diệp Phàm hiểu rõ tính tình của Thu Nguyệt, nếu hắn còn trò chuyện tiếp về vấn đề này, còn không biết yêu nữ này sẽ nói tới mức như thế nào, thầm nghĩ trong lòng, sớm muộn gì cũng có một ngày ta thu phục ngươi.
Bỏ qua tạp niệm, Diệp Phàm trở lại vấn đề chính:
- Viện trưởng, Phá Tôn Đan này tặng ngươi, thế nhưng ta cũng có một chuyện muốn thỉnh cầu viện trưởng.
- Ta biết ngay mà, tên tiểu tử này có bao giờ chịu thua thiệt đâu chứ.
Thu Nguyệt nghe vậy cười nói.
Diệp Phàm nghe vậy nhưng mặt dạn mày dày nói tiếp:
- Diệu Lôi Thần Quyết này là công pháp tu hành ta học được ở Vạn Đạo giới, bản thân ta cũng có được chút căn cơ ở Đông Linh cảnh, công pháp tu hành của thủ hạ ta không quá mạnh, ta xem như lão đại của bọn họ, cũng nên truyền lại thứ gì đó, cái mà ta có thể ta truyền lại được cũng chỉ có Diệu Lôi Thần Quyết.
Nói đến đây, Diệp Phàm dừng lại, Thu Nguyệt rất thông minh, lập tức hiểu được ý của Diệp Phàm, lúc này cao giọng nói:
- Diệu Lôi Thần Quyết ngày sau ngươi có thể tùy ý truyền thụ cho những người khác, nhưng những công pháp khác không thể truyền loạn.
- Đa tạ viện trưởng.
Lúc này Diệp Phàm cười nói.
Vạn Đạo học phủ, Thu Nguyệt nghe vậy không nói gì, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa nhẹ vào truyền âm thủy tinh, đôi mắt quyến rũ tràn đầy ý cười, chẳng biết tại sao khi nghe Diệp Phàm nói chuyện, trong lòng nàng cảm thấy vui hẳn lên.
Tên tiểu tử này đúng là thật đặc biệt!