Hiện tại đột nhiên xuất hiện một người khiến cho cháu gái của mình thần hồn điên đảo, Lạc Đồng phiền muộn suy nghĩ.
- Gia gia, ta, ta . . .
- Thiên Ẩn trận bàn vô cùng quan trọng, Tố Tố, gia gia từ bé đã nói cho ngươi biết, bất kể làm cái gì, đều có đại giới, ngươi muốn giao Thiên Ẩn trận bàn cho người kia, như vậy ngươi phải có tiếp nhận hậu quả của chuyện này q lại nói, nếu nam nhân kia không bỏ ra nổi đồ vật tương ứng lại muốn Thiên Ẩn trận bàn của ngươi, loại nam nhân này đáng để ngươi phải trả giá sao?
Lạc Đồng ngăn chặn lửa giận, tính tình nhẫn nại nói:
- Gia gia vì để cho ngươi lên làm gia chủ mà bỏ ra bao nhiêu? Chẳng lẽ gia gia còn không quan trọng bằng người ngoài sao?
- Không phải gia gia, ta, ta đồng ý, nếu như . . . Nếu như hắn thật sự không bỏ ra nổi đồ vật có giá trị đối ứng, ta cùng Ngô gia thiếu gia thành thân.
Lạc Tố Tố cắn răng nói, cả người run nhè nhẹ, trong đôi mắt tràn đầy trong suốt: Diệp Phàm, đừng khiến Tố Tố thất vọng, được không?
- Được, Thiên Ẩn trận bàn ngươi cầm đi đi, Tố Tố, đừng trách gia gia ngươi, gia gia Thánh Hiền lôi kiếp còn có trăm năm sẽ tới, lần này ta rất có thể không kháng nổi đi, nếu trong trăm năm, ngươi không có vững chắc gia chủ địa vị, chờ sau khi gia gia đi, lấy dung mạo cùng tư chất của ngươi, vận mệnh của ngươi sẽ như thế nào?
Lạc Đồng nói khẽ.
- Ta biết, ta biết gia gia đều là vì tốt cho ta, gia gia, ta có chút không thoải mái, lui xuống trước.
Lạc Tố Tố nói khẽ, ngay sau đó cúi đầu rời đi, bàn tay trắng nõn nắm thật chặt Thiên Ẩn trận bàn, bộ dáng như vậy, giống như bắt lấy nhân sinh của nàng.
Vì một nam nhân đáng giá không?
Lạc Tố Tố chưa bao giờ cân nhắc qua vấn đề này, tình yêu chính là mù quáng, thậm chí nàng cũng không biết mình yêu Diệp Phàm từ lúc nào, thời điểm nàng tỉnh ngộ, nàng đã không thể thoát khỏi vòng xoáy này, cho tên ngốc này cho tới bây giờ không biết tâm tư của nàng.
Nếu như lần này nàng thật sự thua, nàng cũng sẽ không trách Diệp Phàm, nàng sẽ không gả cho Ngô gia thiếu gia, nhiều nhất chết một lần mà thôi, chỉ mong Diệp Phàm có thể càng ngày càng mạnh, hi vọng khi nàng chết, có thể nhìn thấy Diệp Phàm đăng lâm tuyệt đỉnh.
. . .
Tu hành không tuế nguyệt, bất tri bất giác, Diệp Phàm đã tu hành ở Thời Chi Gian hơn bốn tháng.
Thất phẩm toái thể đan đã thành công được Diệp Phàm luyện chế, hiệu quả của toái thể đan cực kỳ nghịch thiên, có thể trực tiếp tăng tu vi luyện thể của Võ tu tăng lên một hoặc mấy cảnh giới.
Đương nhiên, công pháp luyện thể của Diệp Phàm chính là vô thượng công pháp Mệnh Thần Thuật, toái thể đan có thể trợ giúp cho Diệp Phàm vẫn chưa kinh khủng như vậy, dù sao Mệnh Thần Thuật của hắn đã đến điểm tới hạn, một khi đột phá, tu vi luyện thể của hắn có thể trực tiếp đạt tới Hư Cương cảnh.
Hậu tích bạc phát, Mệnh Thần Thuật vẫn luôn kinh khủng như vậy.
Toái thể đan luyện chế ra không ít, Diệp Phàm bắt đầu bắt tay luyện chế Phá Tôn Đan.
Phá Tôn Đan chính là đan dược thất phẩm khó nhất luyện chế nhất, lần đầu tiên Diệp Phàm phát hiện thần văn nguyên lực cũng không phải là vạn năng, trước đó không phải là không có dan dược nổ tung, nhưng cũng không kinh khủng như lần này, liên tục mười lô đan dược toàn bộ nổ thành phế đan.
Diệp Phàm nhịn xuống sự đau lòng, đây cũng là mười miếng Hồn Hương Quả đó, chớ thấy hắn hiện tại có không ít Hồn Hương Quả, nhưng thứ này dùng một cái thì thiếu đi một cái, hắn cũng không thể mỗi lần đều có thể gặp được sự tồn tại khủng bố Chúc Long kia.
Gương mặt béo múp của Đại Đế co quắp, nó ngồi ở trên bờ vai Diệp Phàm, một bộ nhân sinh không còn gì để luyến tiếc, nó có thể dễ dàng tha thứ bất kỳ tình huống gì, nhưng là duy chỉ có không thể chịu đựng lãng phí linh quả.
- Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Diệp Phàm âm thầm nói, hắn dựa theo đan phương luyện chế, hơn nữa trước mắt trình độ của hắn quả thực đã đạt đến đai đan sư thất phẩm cộng thêm có máy gian lận nghịch thiên như thần văn nguyên lực, theo lý mà nói không thể như vậy chứ.
Khắc hoạ đạo vận, có Thái Sơ Hóa Vật Quyết, cự tuyệt tất cả bài xích, phương diện ổn định có thần văn nguyên lực, tỉ lệ sai số cực cao, mà Diệp Phàm bởi vì Đại Diễn Thiên Quyết thay đổi một cách vô tri vô giác mà thay đổi, bây giờ tư chất cực kỳ kỳ lạ, ở phương diện luyện đan, so sánh với kiếp thức mạnh hơn mấy vạn lần g, hết lần này tới lần khác Phá Tôn Đan không thể nào luyện chế thành công.
Không tin tà Diệp Phàm lần nữa bắt đầu luyện chế, sau khi lần nữa liên tục bạo mười lô đan dược, Diệp Phàm dừng lại, Đại Đế đã không đành lòng nhìn thẳng.
- Mập cầu, ngươi ăn Hồn Hương Quả, cảm giác quả này có cái gì đặc biệt không?
Diệp Phàm nghĩ nghĩ nhìn về phía Đại Đế nói.
- Quả này giòn.
- . . . Không có?
- Không có, ăn rất hăng hái, không giống như Thiên Linh Quả, ăn một chút nguyên lực cũng chẳng dao động gì cả.
Đại Đế mơ hồ miêu tả, Diệp Phàm trong lòng hơi sững sờ.
Đại Đế nói giòn, cũng không phải chỉ là cảm giác, còn có nguyên lực chấn động, Đại Đế chính là Lôi Long, thể chất chí cương chí dương, đồ vật rất khó dẫn đến cộng minh nguyên lực, nhưng lại Hồn Hương Quả làm được.
Điều này chứng minh Hồn Hương Quả cung cấp nguyên khí thuộc về nguyên khí tính bạo liệt tính, loại nguyên khí bạo liệt này trong quá trình luyện đan, rất khó áp súc, cực kỳ không ổn định, cho dù có được thần văn nguyên lực phụ trợ, nhưng không thể cô đọng nguyên khí linh thảo, vẫn sẽ nổ đan.
Mà trên đan phương này…
Mỗi dược liệu Diệp Phàm mỗi cái dược liệu đều nhìn kỹ một lần, đồng thời lấy ra hối đoái linh thảo toàn bộ giải, sau khi so sánh từng cái, phát hiện những linh thảo này căn bản không có biện pháp nào áp chế bạo liệt tính nguyên khí của Hồn Hương Quả.
Nói một cách khác, đan Phương Minh rõ ràng không trọn vẹn, trách không được Phá Tôn Đan khó luyện chế như thế, phải dùng loại đan phương này luyện chế Phá Tôn Đan, chỉ có mấy hương Hồng Quả không còn nguyên khí mới có tác dụng, cho nên người khác chỉ là trùng hợp luyện chế ra Phá Tôn Đan mà thôi.
Dù sao cũng không phải người nào cũng có Đại Đế loại Thần thú có thể xem Hồn Hương Quả làm đồ ăn vặt, bọn họ đương nhiên không có khả năng biết rõ nguyên khí ẩn chứa trong Hồn Hương Quả lại bạo liệt như vậy.
Diệp Phàm không khỏi âm thầm im lặng, loại đan phương này luyện chế Phá Tôn Đan, chất lượng Hồn Hương Quả càng kém, xác xuất thành công càng cao, vấn đề là Hồn Hương Quả của gần cũng là cực phẩm Hồn Hương Quả.
Vật liệu cô đọng nguyên khí, Diệp Phàm âm thầm kêu lên, bỗng nhiên trong đôi mắt lộ ra một chút ánh sáng, nếu nói linh thảo cô đọng nguyên khí hắn không có, nhưng là Vạn Niên Khổ Tủy đối với nguyên khí cô đọng nguyên khí lại có tác dụng cực kì khủng bố, nếu như công thêm Vạn Niên Khổ Tủy...
Diệp Phàm nghĩ là làm, đằng sau hoàn toàn cần sự tìm tòi của hắn, vốn có đan phương phía trên cộng với Vạn Niên Khổ Tủy, đây tuyệt đối là chuyện xưa nay chưa từng có, cũng là cảm tình hiện tại Diệp Phàm có rất, Hồn Hương Quả cùng Vạn Niên Khổ Tủy còn không ít, nếu không đổi thành bất cứ người nào, cho dù có những ý nghĩ này, cũng không dám làm.
Sau khi bạo đan mười lần nữa, vào thời điểm lần thứ mười một, Diệp Phàm vậy mà thật sự luyện chế thành công lò đan dược thứ nhất, mặc dù chỉ là hạ phẩm Phá Tôn Đan, hơn nữa trong đó số lượng thành đan chỉ có một nửa, hai hạt thành đan hình thường.
Một Hồn Hương Quả theo lý mà nói, là có thể thành bốn hạt đan dược, mà đối với một Võ tu mà nói, Phá Tôn Đan đề cao tác dụng thành tựu xuất sắc của Chí Tôn chỉ có hiệu quả vào lần thứ nhất ăn Phá Tôn Đan, sau đó ăn nữa chính là bổ sung nguyên khí to lớn.
Diệp Phàm đã lãng phí ba mươi miếng Hồn Hương Quả, Diệp Phàm còn có một trăm bảy mươi miếng, Hồn Hương Quả thứ nhất thành hai đan dược, sau đó Diệp Phàm từ từ trở nên thuần thục, đợt thứ hai hình thành bốn đan dược, chỉ là vẫn là hạ phẩm.
Hồn Hương Quả thứ ba đạt được bốn đan dược, hai hạ phẩm, hai trung phẩm.
Tiếp theo là bốn trung phẩm, ngay sau đó một trung phẩm ba thượng phẩm, cuối cùng là bốn thượng phẩm.
Độ thuần thục của Diệp Phàm tăng lên với tốc độ đáng sợ, sau bốn viên thượng phẩm, bắt đầu xuất hiện cực phẩm đan dược.
Mãi cho đến mười ngày sau, Diệp Phàm lưu lại một trăm miếng Hồn Hương Quả, bảy mươi miếng còn lại toàn bộ biến thành Phá Tôn Đan.