Vô Địch Thiên Đế

Chương 743: Có thù tất báo

Chương Trước Chương Tiếp

Tại lúc rất nhỏ, Lục Thần Hồng này quả thực từng gặp nhau vài lần, khi đó thân phận nàng cũng không kém, phụ thân mình còn chưa từng hoàn toàn vứt bỏ nàng, sau đó, nàng bị Lý gia xa lánh, đối mặt với chuyện trục xuất.

Lúc đó Lục gia đã từng ghé thăm Lý gia, Lục Thần Hồng đã biết chuyện này, nhưng chỉ chế giễu nhìn Huân Y, một câu cũng chưa từng nói qua, nếu là lúc kia, Lục Thần Hồng chỉ nói một câu, Huân Y có lẽ sẽ không gặp tình cảnh bi thảm sau đó.

Nàng nhìn rất rõ ràng, vì sao hiện tại Lục Thần Hồng tìm đến, bởi vì địa vị của nàng, tướng mạo bây giờ của nàng, sự ưu tú của nàng.

Thậm chí tất cả những người này đều xem nàng là nữ thần, chỉ vì thấy được sự huy hoàng cùng tỏa sáng của nàng, chỉ có người kia, hắn không giống nhau, lúc nàng ở đáy cốc, hắn chưa bao giờ khinh thường nàng, ngược lại vẫn luôn giúp đỡ nàng, an ủi nàng.

Ai khi dễ nàng, người đó sẽ ra mặt, ai trào phúng nàng, dùng ngôn ngữ vũ nhục nàng, người đó sẽ đánh người khác, cho dù đến hôm nay, nàng trở thành Thánh Nữ, trở thành nữ nhân càng thêm ưu tú, người kia vẫn yêu một Huân Y đã từng chẳng là cái gì trong quá khứ.

Lục Thần Hồng, ha ha, so sánh với hắn, kém quá xa.

- Ngươi muốn nói điều gì?

Huân Y lạnh nhạt nhìn Lục Thần Hồng cao giọng nói.

- Tuyền Y, sau đó ngươi đã đi đâu? Ta tìm ngươi rất lâu, cũng đã hỏi người của Lý gia, bọn họ đều nói không biết rõ tình hình, ngươi biết ta lo lắng nhiều ra sao không, không nghĩ tới, trong cuộc tỷ thí thiên hạ lần này, ta lại gặp được ngươi, ngươi không biết ta vui vẻ biết bao nhiêu đâu.

Lục Thần Hồng tỏ vẻ mừng rỡ như điên nói, giống như thực sự rất vui.

Huân Y nhìn dáng vẻ của Lục Thần Hồng, cảm giác có chút buồn nôn, một người trải qua quá nhiều, sau khi nhìn thấu lòng người quá nhiều, chẳng biết tại sao, luôn luôn có thể nhìn thấy sự dối trá dưới lớp mặt nạ của những người này, bộ dạng dơ bẩn buồn nôn.

- Ta đi Đông Linh cảnh, bị gia tộc trục xuất, năm đó không thấy ngươi cũng nhìn thấy sao? Sao phải giả vờ trước mặt ta chứ, khiến ta cảm thấy rất buồn nôn?

Huân Y trực tiếp cao giọng nói, không có chút khách khí với Lục Thần Hồng:

- Ngươi đừng đi theo ta nữa, ta đã có tình cảm với người khác rồi, từ bỏ ý niệm buồn cười trong đầu ngươi đi.

- Tuyền Y, năm đó ta còn nhỏ, ta căn bản không biết ngươi sẽ bị trục xuất, sau đó ta đã biết, ta phái người đến Đông Linh cảnh, thế nhưng ta không tìm được ngươi, ta vẫn luôn cho rằng ngươi đã chết, ta không phải vì muốn theo đuổi ngươi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta vẫn nhớ ngươi, vẫn luôn thích ngươi.

- Năm đó ta ngươi chẳng qua chỉ mới mười hai mười ba tuổi, cũng chỉ là muốn cùng nhau chơi đùa, sao lại lấy lý do vẫn luôn thích ta chứ, bất luận ngươi có ý nghĩ gì, hiện tại ta không phải là Lý Tuyền Y, ta là Huân Y, nếu ngươi đi theo ta, đừng trách ta không khách khí.

Thanh âm lạnh lùng của Huân Y vang lên, ngược lại xoay người, đi về phía điểm đến tiếp theo.

- Ngươi thích Diệp Phàm nhỉ, phế vật không có bối cảng? Tu vi cho tới bây giờ, chẳng qua cũng chỉ là Hợp Thánh tam trọng cho dù may mắn vào Tôn bảng, cũng không thể che giấu sự thật hắn là phế vật, ngươi lựa chọn một người như vậy, lại cự tuyệt chúng ta, ánh mắt ngươi cũng không có gì đặc biệt.

Lục Thần Hồng cao giọng nói, muội muội của hắn Lục Bách Bách cùng Diệp Quỷ cũng có một khoảng thời gian qua lại, đối với tình hình của ba huynh đệ Diệp Phàm, hắn biết không ít.

Huân Y trực tiếp dứt khoát cự tuyệt, khiến cho Lục Thần Hồng biết rõ nàng chỉ ăn cứng không ăn mềm, chẳng bằng trực tiếp cứng rắn một chút.

- Hắn là phế vật?

Huân Y nghe vậy lúc này dừng bước chân, xoay người khinh thường nhìn Lục Thần Hồng:

- Các ngươi ngoại trừ sinh ra tốt hơn một chút thì có cái gì có thể so với Diệp Phàm chứ? Mỗi ngày mang theo mặt nạ tự đại ghê tởm khiến cho người ta buồn nôn sao?

- Kém Diệp Phàm? Ha ha, buồn cười, một con kiến hôi thôi mà, là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga sao, chính hắn không biết trời cao đất rộng, tam đệ hắn cũng giống như thế, cái tên Diệp Quỷ đó, muốn ở bên cạnh muội muội ta, vọng tưởng bám vào chúng ta thuyền lớn Lục gia, cuối cùng bị gia gia của ta đánh trọng thương, tu vi gần như bị phế.

- Hiện tại rời khỏi Quân Hành học phủ, Diệp Phàm làm cái gì? Hắn cũng chỉ là một tên hèn nhát mà thôi, trước mặt chúng ta, chẳng là cái thá gì, nếu không phải hắn ở Thiên phủ gặp ngươi, cùng ngươi có một chút quan hệ, hắn ngay cả tư cách lọt vào tầm mắt của ta cũng không có.

Lục Thần Hồng cao giọng nói.

- Các ngươi đánh trọng thương Diệp Quỷ sao?

- Không sai, đối với loại cóc ghẻ đó, Lục gia ta sẽ không khách khí.

- Lục gia các ngươi thực sự là muốn chết.

Huân Y lạnh lùng nói, ngay sau đó lần nữa xoay người rời đi.

- Muốn chết? Chỉ dựa vào Diệp Phàm sao? Hắn tính là thứ gì, trên cuộc tỷ thí này, ta sẽ phế hắn, ta sẽ nói cho ngươi biết, lựa chọn của ngươi có bao nhiêu buồn cười, nếu ta đánh bại hắn, ngươi làm nữ nhân ta thì như thế nào.

Lục Thần Hồng nhìn bóng lưng của Huân Y cao giọng nói.

- Ngươi?

Huân Y nghe vậy dừng bước, ánh mắt lộ ra một tia khinh thường:

- Cho dù ngươi đang tu hành trăm năm, cũng sẽ không phải là đối thủ của Diệp Phàm về phần để cho ta làm nữ nhân của ngươi, ngươi xứng sao?

Nói xong, Huân Y nhanh chóng rời đi.

Lục Thần Hồng nhìn bóng lưng Huân Y chậm rãi biến mất, trong đôi mắt lộ ra một hơi khí lạnh:

- Ta không xứng? Ha ha, tiện nữ nhân, chẳng qua chỉ là gặp vận may cứt chó trở thành Thánh nữ của Si Tình cốc, thật sự coi chính mình là cái gì vật? Đợi đến cuộc tỷ thí thiên hạ, ta sẽ đánh Diệp Phàm thành đầu chó quỳ trên mặt đất, ta muốn ngươi biết rằng, ngươi mắc sai lầm như thế nào.

. . .

Ở một nơi khác của Chí Tôn học phủ, chỗ ở khá là xa hoa, Lý Bách Sát vuốt vuốt thanh âm thủy tinh trong tay, khắp khuôn mặt là hàn ý.

Ở trong Du Long bí cảnh, hắn ta giành được truyền thừa khủng bố, nhưng mà, cái này cần phần lớn thời gian tiêu hóa, vốn dĩ Thời Chi Gian hắn ta nhất định có được rồi, lại không nghĩ tới bị Diệp Phàm cướp đi, điều này khiến kế hoạch của hắn ta hoàn toàn bị xáo trộn.

Vốn dĩ cho rằng cùng Diệp Phàm tranh đoạt, hắn ta cũng không sợ, huống chi, lúc ấy hắn ta đã trả trước tích phân, cho dù nháo đến Chí Tôn học phủ, loại chuyện này hắn cũng có thể nói được, học phủ đại biểu dù sao cũng là học phủ đại biểu, cùng đệ tử gia tộc chân chính không giống nhau, đơn giản mà nói, Diệp Phàm thay Vạn Đạo học phủ tham chiến, nhưng dù sao hắn cũng không phải là người truyền thừa của Vạn Đạo học phủ.

Vạn Đạo học phủ cho dù giúp hắn, cũng tất nhiên giúp có hạn, cho nên Lý Bách Sát đoạt Thời Chi Gian với Diệp Phàm cũng không sao, thế nhưng, loại chuyện này sợ nhân chứng.

Tình huống của Băng Tuyết Nhi kia, hắn ta đã điều tra rõ, lần này hắn sở dĩ lùi bước, chính là vì Băng Tuyết Nhi giúp đỡ Diệp Phàm, cho dù cuối cùng hắn ta thắng Diệp Phàm, chuyện này đến tai Chí Tôn học phủ, hắn cũng không chiếm được lợi lộc gì, nhưng mà nữ nhân này lại dám làm hỏng chuyện tốt của hắn, cơn tức này, hắn nuối không trôi.

Lý Bách Sát ở kiếp trước là thiên kiêu trấn áp Trung Linh cảnh nhưng Diệp Phàm chưa bao giờ hiểu rõ người này, chỉ có người chân chính cùng Lý Bách Sát ở chung mới biết, người này có thù tất báo, tâm nhãn cực nhỏ.

Hơn nữa làm việc bá đạo quái đản, phàm là chọc tới người khác, đều không có kết cục tốt.

- Băng Tuyết Nhi, tán tu Băng Mậu chi nữ, Băng Mậu trước đó là dong binh, sau đó chỉ vì nữ nhi tiến vào Chí Tôn học phủ, nước lên thì thuyền lên, bản thân tốn hao tài nguyên mở ra một tiểu thương hội.

Trong ruyền âm thủy tinh, thanh âm vô cùng cung kính truyền vào trong tai Lý Bách Sát.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)