Vô Địch Thiên Đế

Chương 740: Thời chi gian

Chương Trước Chương Tiếp

- Cảm ngộ tầng cấp sức mạnh, ngươi không bằng ta!

Lý Bách Sát cao giọng nói, ngay sau đó, tất cả Ám Kình biến mất, tay phải Lý Bách Sát trở nên vô cùng bình thản, vậy mà đạt đến mức trở lại nguyên trạng, đâu là tầng sức mạnh cảnh giới đáng sợ nhất, Diệp Phàm căn bản không theo kịp.

Nữ tử bên cạnh nữ tử thấy thế trong lòng thầm khen, không hổ là đệ nhất Tôn bảng, đủ để nghiền ép Diệp Phàm thứ sáu Tôn bảng, tầng sức mạnh lần nữa trở lại nguyên trạng, đã không còn thuộc về Thiên Nguyên chi cảnh trong thuộc tính sức mạnh.

Vào lúc trở về nguyên hiện trạng, mỗi một chiêu của Lý Bách Sát đều sẽ bổ sung sức mạnh nghiền ép cực kỳ đáng sợ.

- Cảnh giới của ngươi rất mạnh, nhưng mà sức mạnh của ta càng mạnh hơn.

Diệp Phàm không sợ chút nào, cảm ngộ tầng cấp sức mạch, Diệp Phàm không bằng Lý Bách Sát, nhưng sức mạnh thuần túy, Diệp Phàm đủ để nghiền ép cùng giai!

Oanh!

Nắm đấm của hai người hung hăng nện ở tất cả, ngay sau đó, sức mạnh bạo tạc chấn động không gian xung quanh, giữa hai người, xuất hiện sức mạnh phong bạo đáng sợ, kế tiếp, sức mạnh nghiên ép của Lý Bách Sát xuất hiện, một cỗ cự lực không cách nào tưởng tượng nổi phóng về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm không nhúc nhích tí nào, cứng rắn giống như bàn thạch, sức mạnh kinh khủng tiến vào trong thân thể Diệp Phàm, tiếp theo, sức mạnh càng khủng bố hơn từ trong thân thể hắn xuất hiện, đánh trả lại Lý Bách Sát.

Khuôn mặt tràn đầy tự tin của Lý Bách Sát bỗng nhiên trở nên vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi kêu lên:

- Đây là sức mạnh gì chứ...

Oanh!

Không thể ngăn chặn được mà bay ngược ra, Lý Bách Sát không thể nào che giấu vẻ khó tin của mình, ngược lại hung hăng nện ở phía trên Linh thụ xa xa.

Phốc!

Lý Bách Sát nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó hai mắt trở nên vô cùng âm hàn, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm:

- Ngươi muốn chết.

Diệp Phàm nghe vậy lập tức chau mày, người này ở kiếp trước chính là thiên kiêu trấn áp Trung Linh cảnh, lúc này tác phong lại làm cho người ta không dám gật bừa, nhìn tình hình, Lý Bách Sát đúng là không chịu thua, muốn dựa vào toàn bộ chiến lực đánh với Diệp Phàm một trận, một quyền vừa rồi định thắng bại hoàn toàn là đồ bỏ đi.

Quan trọng là người này ngay từ đầu đưa ra mục tiêu một quyền phân định thắng thua chẳng qua là bởi vì bản thân hiểu biết về lực không ai bằng, lại không ngờ Diệp Phàm lại có sức mạnh kinh khủng giống như Thái Cổ hung thú.

- Thua chính là thua, đường đường đệ nhất Tôn bảng, nhưng cũng không thể thua như vậy được.

Diệp Phàm vẫn không nói gì, ngay sau đó âm thanh của nữ tử tiếp đãi vang lên, đồng thời, một khối lệnh bài cùng một trữ vật giới chỉ bay ra, lệnh bài bay về phía Diệp Phàm, trữ vật giới chỉ bay về phía Lý Bách Sát.

- Thời Chi Gian thuộc về Diệp Phàm.

Nữ tử nói thẳng, ngược lại khiến cho Diệp Phàm có chút tò mò, Chí Tôn học phủ này tùy ý chọn một người giáp qua đường cũng là người rất hiểu lí lẽ.

Lý Bách Sát nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, tay phải vung lên, sau khi nhận lấy trữ vật giới chỉ, mắt lạnh nhìn về phía Diệp Phàm cùng nữ tử kia, khóe miệng lộ ra một hơi khí lạnh:

- Rất tốt, các ngươi cầu nguyện đừng rơi vào tay ta, hừ, không biết sống chết!

Nói xong, Lý Bách Sát trực tiếp rời đi, trong nháy mắt, biến mất không thấy gì nữa.

Diệp Phàm thấy thế không thèm để ý chút nào, mà đi đến trước mặt nữ tử kia, sau khi vạch qua tích phân, cao giọng nói:

- Đa tạ cô nương giúp đỡ, xin hỏi phương danh của cô nương là gì?

- Ta tên là Băng Tuyết Nhi, vốn dĩ cho rằng Đan Trì Lâm sẽ không có người tới, nhưng lại không ngờ gặp được hai vị thiên tài cường giả trên Tôn bảng đánh nhau, ta cùng với các đệ tử Chí Tôn học phủ khác, đều cho rằng đệ tử dự thi lần này cũng chỉ có vậy thôi, nhưng hôm nay hai người các ngươi lộ chiêu này, đủ để khiến cho tám mươi phần trăm đệ tử Chí Tôn học phủ phải xấu hổ.

Băng Tuyết Nhi khá khéo ăn khéo nói, dáng dấp vô cùng xinh đẹp khiến cho người ta có cảm giác hòa hợp.

- Băng Tuyết Nhi, cũng là băng hàn tinh thuần lại là nữ tử ôn nhu động lòng người như vậy, thật thú vị, nếu đã như vậy thì ta đi vào tu hành trước.

Diệp Phàm nghe vậy gật đầu nói.

- Ngươi biết nói chuyện như vậy, chắc chắn đã lừa gạt được không ít nữ tử nhỉ?

Băng Tuyết Nhi nghe vậy không khỏi che miệng cười nói.

- Cái này, nữ tử bên cạnh ta quả thực không có một người nào được hưởng hạnh phúc.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười khổ lắc đầu, bất luận là Huân Y hay là Bắc Cung Tuyết, hoặc là Bạch Khinh Ngữ, Mộng Vũ, các nàng hoặc là vì hắn mà chết, hoặc là vì hắn đi vào nhân sinh thống khổ, nghĩ đến đây, bản thân quả thật là sao tai họa.

Nếu Diệp Phàm mềm yếu một chút, tính tình chất phác một chút, làm chuyện gì cũng đều nén giận, có lẽ căn bản sẽ không có những chuyện này, nhưng nhân sinh như vậy, tuyệt đối không phải là nhân sinh của cường giả, một người nhát gan sợ phiền phức, chỉ xứng làm một nhân vật tầm thường.

Diệp Phàm tuyệt đối không cam tâm làm một người tầm thường, mà là một cường giả quật khởi, đặc biệt hắn chính là một cường giả chân chính, tất nhiên sẽ đầy rẫy kẻ địch, hoặc là hắn mạnh mẽ chém giết kẻ thù, hoặc là, bị người khác chém ngang lưng.

Mà bằng hữu, nữ nhân bên cạnh hắn, đồng thời sẽ bởi vì hắn chưa bao giờ lùi bước trước vận mệnh mà bị ảnh hưởng, cho nên Diệp Phàm đối với tình cảm vẫn luôn kính nhi viễn chi, hắn có hai huynh đệ là đủ rồi, hết lần này tới lần khác gặp được Bắc Cung Tuyết, Huân Y cuồng dại, Mộng Vũ ở bên cạnh hắn khiến cho Diệp Phàm không thể nào thoát khỏi vòng xoáy tình cảm.

Huân Y và Bắc Cung Tuyết là chuyện thực trước mắt, quỹ tích sinh mệnh của các nàng cũng đã có sự thay đổi, Mộng Vũ cũng vì hắn mà chết, mà tâm ý của Lạc Tố Tố đối với Diệp Phàm, Diệp Phàm không phải không biết, chỉ là hắn sợ Lạc Tố Tố sẽ trở thành Mộng Vũ tiếp theo, cho nên, hắn tận lực lựa chọn giữ khoảng cách.

Trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều chuyện, sắc mặt Diệp Phàm có chút cô đơn, Băng Tuyết Nhi hiển nhiên cũng là người có chuyện cũ, nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Phàm giống như đoán được cái gì, không khỏi nói khẽ:

- Bên cạnh cường giả, từ trước tới giờ xương chất thành biển, thi cốt nơi này, không phải chỉ có địch nhân, tất nhiên còn có người bên cạnh ngươi.

- Đây chính là thế giới của Võ tu, ai cũng không biết tử vong ngày mai sẽ tới lúc nào, ngươi lựa chọn con đường cường giả, ngươi chưa từng hối hận, mà ngươi bên cạnh người lựa chọn ngươi, các nàng cũng chưa từng hối hận, cần gì phải tự trách chứ?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi sững sờ, ngay sau đó lộ ra mỉm cười:

- Tạ ơn!

Nói xong, Diệp Phàm chắp tay về phía Băng Tuyết Nhi, ngược lại đi về phía Đan Trì Lâm.

Băng Tuyết Nhi nhìn bóng lưng của Diệp Phàm, đột nhiên nảy ra một nghi hoặc, lúc này cao giọng nói:

- Ngươi tới Đan Trì Lâm là vì tu hành ở Thời Chi Gian sao?

- Tới nơi này chỉ để luyện đan thôi sao.

Diệp Phàm nghe vậy lúc này đơn giản nói, Băng Tuyết Nhi lại trực tiếp sửng sốt, mãi đến khi Diệp Phàm biến mất không thấy gì nữa, nàng lắc đầu, luyện đan trong khoảng thời gian này, ý nghĩ của những tên yêu nghiệt này thật sự khiến cho người ta nhìn không thấu.

. . .

Thời Chi Gian cũng không xa, rất nhanh Diệp Phàm thông qua lệnh bài tiến vào, không giống với Thời Gian thánh địa của Vạn Đạo học phủ, Thời Chi Gian cũng không phải là thời không chi hạch phát ra thời không chi lực sở tạo, hoặc có lẽ là, không gian nơi đây vẫn ở chỗ cũ của Đan Trì Lâm, chỉ bên trong có một thời gian đại trận.

Nguồn gốc của đại trận này hiển nhiên còn xa xưa hơn cả thời điểm cường giả lập nên Chí Tôn học phủ, có thể ở Thiên Vũ đại lục sắp xếp Thời Gian trận pháp, tài năng của người này, cũng coi là bản lĩnh hết sức cao cường, không chừng người này chính là tổ sư lập nên Chí Tôn học cũng không chừng.

Hơn nữa quy tắc chi lực nơi đây cực kỳ khiếm khuyết, hẳn là sự thay đổi của thời gian, khiến cho Thiên Đạo pháp tắc hoàn chỉnh không thể nào thẩm thấu toàn bộ nơi đây, ở chỗ này luyện đan không có vấn đề gì, nếu là tu hành, cũng có chút làm nhiều công nhỏ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)