Diệp Phàm vì sao muốn phòng ngừa Lâm Vô Thú nói chuyện này ra, dù sao Diệp Phàm thắng, một là hắn không thể phế Lâm Vô Thú, hai không thể giết Lâm Vô Thú, ngược lại chuyện này căn bản không cần thiết phải giấu diếm, trừ phi sau đó hắn muốn làm một ít chuyện có liên quan đến tiền đặt cược lần này.
Nếu là lời như vậy, như vậy chuyện này nhất định có quan hệ rất lớn, khế ước của Diệp Phàm nhưng là khế ước Thiên Đạo, một khi Lâm Vô Thú tiết lộ một chữ, cũng sẽ bị Thiên Đạo Chi Lực xé nát, dưới tình huống này sao Diệp Phàm sẽ cho phép người thứ hai tồn tại biết rõ tình hình thực tế.
Một chiều vừa rồi Diệp Phàm cũng không phải là muốn ra tay với nàng ta, mà là nói cho nàng ta biết, hắn muốn giết nàng dễ như trở bàn tay, chính mình hôm nay có thể không phối hợp, nhưng không chừng một ngày sẽ mất mạng, quả nhiên Võ tu có thể tu hành đến loại tầng thứ này, không người nào không phải lòng dạ ác độc.
- Ta không thích người khua môi múa mép.
Diệp Ny cũng không nghĩ tới mình chọc một thân tao, lúc này cao giọng nói.
Diệp Phàm lấy khế ước ra, bên trong khế ước ghi rõ một khi Diệp Ny nói ra nửa câu chuyện của phương diện này sinh tử sẽ lập tức tiêu tan, sau khi hai người lập khế ước xong, Diệp Phàm đi về phía Lâm Vô Thú, cũng ký khế ước với hắn ta.
Tiếp đó Diệp Phàm cao giọng nói:
- Gần đây có chỗ nào cực vắng vẻ để chiến đấu?
- Hướng Tây Ngũ bên trong có một chỗ eo sông Thiên Phong, xem như là nơi thích hợp nhất chôn xương của ngươi.
Lâm Vô Thú cao giọng nói, ngược lại đi nhanh về hướng Tây, Diệp Phàm thấy vậy theo sát phía sau, Diệp Ny tự nhiên cũng hấp tấp theo ở phía sau, đệ tử Chí Tôn học phủ rất ít, ba người dọc theo đường đi cũng không đụng phải nửa bóng người.
Rất nhanh, một thung lũng cực kỳ hẻo lánh xuất hiện, sau khi ba người đứng vững, Diệp Ny đi tới một bên, Lâm Vô Thú và Diệp Phàm đứng đối lập.
- Ta không biết dũng khí của ngươi đến từ đâu mà theo ta giao đấu, thậm chí ký kết khế ước, ha ha, ta rất rõ, ngươi muốn tín vật của sư phụ ta tuyệt đối không có chuyện tốt, huống chi ngươi còn không chút sơ hở nào mà giữ bí mật việc này, đơn giản là muốn làm một ít chuyện hãm hại ta sư phụ.
Lâm Vô Thú cao giọng nói:
- Có điều ngươi cho rằng là ngươi có thể đấu được ta sao? Ngoài ra, ngươi cho rằng là một cái tín vật là có thể làm gì sư phụ ta sao? Buồn cười thật.
- Đệ tử Chí Tôn học phủ ngược lại không có người ngu, có điều chính là có nhiều mù quáng tự đại thôi, nếu ta có thể phế ca ca ngươi, đương nhiên ta cũng có thể phế ngươi.
Diệp Phàm cất cao giọng nói, tiếp đó tay trái đặt trên Thiên Vân hóa thành chuôi trường kiếm, Phiếu Miểu Tiên Cung mở ra, Diệp Phàm liền rất ít sử dụng Lăng Hư Kiếm, trừ phi hắn nắm giữ phương pháp hình thái tùy ý biến đổi Lăng Hư Kiếm.
- Phế ta? Ngươi tính là thứ gì, nói khoác mà không biết ngượng, so kiếm đạo với ta, múa rìu qua mắt thợ!
Lâm Vô Thú quát to một tiếng, trường kiếm trong nháy mắt rút ra khỏi vỏ, trong nháy mắt toàn bộ Thiên Địa đều chìm nổi bên dưới kiếm quang, khe núi biến mất, trong thiên địa chỉ có một kiếm này là vĩnh hằng.
Huyễn cảnh!
Diệp Phàm khẽ cau mày, trong kiếm ý kèm theo huyễn cảnh, năm đó lúc Diệp Phàm ở Thiên phủ, sử dụng một chiêu Huyễn Kiếm Quyết, cách làm có chút khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Chỉ bất quá so sánh với Huyễn Kiếm Quyết, một chiêu này mạnh hơn, càng kinh khủng hơn.
Vạn Đạo Pháp Nhãn, mở!
Hai mắt Diệp Phàm trong nháy mắt biến thành kim sắc chói mắt, toàn bộ huyễn cảnh biến mất không thấy gì nữa, kiếm quang ở trong hai mắt Diệp Phàm trở nên chậm không chỉ gấp đôi, một chiêu này đặt ở trước mặt người khác, có lẽ rất mạnh, nhưng ở trong mắt Diệp Phàm không gì hơn cái này, thực lực của Diệp Phàm là trình độ có thể chiến một trận cùng cường giả Chúa Tể Cấp Sở Phong Vân của thế hệ trẻ tuổi, Lâm Vô Thú kém quá xa.
Trường kiếm xuất vỏ, thân hình Diệp Phàm trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, kiếm quang rực rỡ tươi đẹp kia xét nát tàn ảnh của Diệp Phàm, một giây kế tiếp, lôi quang chợt hiện, giống như điện mang một bóng người từ bên người Lâm Vô Thú lần lượt thay nhau mà qua, kiếm đạo chi lực bùng nổ.
Ầm!
Trong lòng Lâm Vô Thú hoảng sợ, nhanh, tại sao có thể nhanh như vậy, một kiếm này, hắn ta không ngăn được!
Trường kiếm trở về, thân pháp du tẩu, Lâm Vô Thú bộc phát toàn lực, điên cuồng tránh né, nhưng mà tốc độ của hắn ta ở trước mặt Diệp Phàm buồn cười như thế, gần như trong nháy mắt, bóng người Diệp Phàm đã bay đến phía sau hắn ta, lôi quang và kiếm quang dung hợp, cuối cùng giống như tử thần lưỡi hái vạch qua!
- Thiên Giai Linh Cương, Kiếm Linh thủ hộ!
Lâm Vô Thú im ắng gầm thét, chung quanh hắn vô số kiếm khí tung hoành, trở thành pháo đài sắc bén nhất ngăn trở giết hết tất cả kẻ thù, lôi quang Diệp Phàm chém xuống, hòa hợp với tiếng khí, tiếp theo lúc kiếm khí đối phương khuếch tán, trong nháy mắt bay khỏi, hiệu quả của kiếm đạo chi lực áp chế khiến cho trong nháy mắt Lâm Vô Thú không cách nào tự do hành động, loại áp chế này giống như một cái nhà tù, đưa hắn hoàn toàn khóa tại chỗ.
- Kiếm đạo chi lực, cái này không thể nào!
Lâm Vô Thú hoảng sợ, đệ tử Chí Tôn học phủ đối với luận bàn giữa ngũ đại học phủ một chút hứng thú cũng không có, chớ đừng nhắc tới đi chú ý tới biểu hiện nghịch thiên của Diệp Phàm ở Thần nguyên học phủ, cho nên Lâm Vô Thú vẫn là lần đầu tiên thấy Hợp Thánh cảnh cường giả sử dụng ra kiếm đạo chi lực, phải biết, tu vi kiếm đạo của hắn ta và lứa bên trong đã phượng lông lăng giác, nhưng so sánh với Diệp Phàm lại kém quá xa.
- Không có gì không thể nào, ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết thế giới này lớn, Chí Tôn học phủ cũng không phải là cái nôi của tất cả thiên tài!
Diệp Phàm cao giọng nói, tiếp lấy kiếm quang thoáng qua, đạo lôi kiếm thứ hai chém xuống, càng nhanh chóng càng không địch kiếm ý, một kiếm này, Lâm Vô Thú căn bản không kịp phản ứng.
Coong!
Một kiếm này của Diệp Phàm cũng không chém trên người Lâm Vô Thú mà là cố ý chém trên thân kiếm của hắn ta, tiếp đó, cự lực khủng bố ở sống kiếm của hắn hung hăng dán lên người cả người hắn ta, cả người không bị khống chết bay lên, đập trên mặt đất.
- Ngươi.....
Lâm Vô Thú hét lên từng tiếng, tiếp đó phun ra một ngụm máu tươi, khắp khuôn mặt đều là vẻ không tưởng tượng nổi, tại sao chênh lệch lớn như vậy, hắn ta không phải là võ giả bình thường, hắn ta cũng là thiên chi kiêu tử, cả đời hắn ta tỷ đấu với vô số thiên tài, chỉ có ở dưới kiếm của Phong Tình Kiếm hắn ta bị nghiền ép như vậy.
Nhưng là, tu vi của Phong Tình Kiếm đã là Hợp Thánh cửu Trọng, cao hơn so với tu vi của hắn, mà tu vi của nam tử trước mắt này chỉ là Hợp Thành tam trọng, vượt qua Ngũ Trọng tu vi đánh bại hắn, hơn nữa dễ dàng nghiền ép như thế, Lâm Vô Thú có chút không thể nào tiếp thu được.
- Ngươi bại!
Diệp Phàm cao giọng nói, tiếp lấy vung tay phải lên, huy chương của Lâm Vô Thú bay ra, Nguyên Lực lưu chuyển, tùy ý đổi lạc ấn phía trên thành chính mình, tiếp lấy hắn ném cho Lâm Vô Thú, tỏ ý hắn ta dời lạc ấn của mình đi.
Lâm Vô Thú ngốc ngốc nhận lấy huy chương, cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Phàm, hung hăng nắm huy chương nhưng vẫn không muốn dời lạc ấn đi.
- Thế nào, chẳng lẽ ngươi không chịu thua?
Diệp Phàm mang theo một tia giễu cợt nói, một bên Diệp Ny hoàn toàn sửng sốt, vốn đoán trước là thiên về một bên, tình tiết vở kịch sao lại thay đổi thân phận, Diệp Phàm này đến cùng là người ra sao, vì sao mạnh mẽ như vậy?
Thiên tư của người này cho dù đặt ở Chí Tôn học phủ cũng hiếm người địch, không trách hắn tự tin như vậy.
- Thua thì thua, Lâm Vô Thú ta còn không đến mức hạ tiện như thế, có điều Diệp Phàm, một ngày nào đó, ta sẽ đánh bại ngươi.
Lâm Vô Thú cao giọng nói, ngược lại vung tay lên, dời lạc ấn đi đồng thời giao huy chương cho Diệp Phàm, sổ tay nhập môn và địa đồ học phủ, thậm chí tin tức nơi ỏ của Diệp Phàm, tất cả ở huy chương bên trong.