Vô Địch Thiên Đế

Chương 730: Ta thiếu nữ nhân sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Huân Y nhìn bóng lưng Diệp Phàm một mình rời đi, không hiểu sao lại có chút cảm giác mất mát không nói rõ được cũng không tả rõ được, nàng cho rằng bản thân hẳn là sẽ thất vọng, ngay sau đó chặt đứt tơ tình, nhưng mà, tại sao lại có cảm giác mất mát cùng khổ sở chứ?

Loại khổ sở này không phải là đối với chính mình, mà là đối với Diệp Phàm, giờ phút này Diệp Phàm giống như một độc hành giả, khiến cho nàng có chút không biết làm sao, nàng giống như là một trong những kẻ đầu sỏ gây nên điều này.

Bắc Cung Tuyết nhìn bóng lưng cô độ của Diệp Phàm, nhưng cũng chẳng biết tại sao, trái tim lạnh như băng khẽ co rúm lại nàng cho rằng bản thân đã hoàn toàn chặt đứt quá khứ, thế nhưng nàng vẫn sẽ bởi vì Diệp Phàm mà ngẫu nhiên thất thần, nàng biết mình chỉ cần giết Diệp Phàm là có thể tu hành Băng Tâm Thần Quyết đến hoàn mỹ chi cảnh, thế nhưng, nàng không làm được.

Hai mắt từ bóng lưng của Diệp Phàm chuyển đến trên người Huân Y, Huân Y dường như cũng phát giác ra, đồng thời nhìn về phía Bắc Cung Tuyết, hai Khuynh Thế mỹ nhân giờ phút này đối chọi gây gắt.

- Huân Y, trên cuộc thi đấu thiên hạ, ta sẽ giết ngươi, đây là số mệnh của Thánh Nữ chúng ta.

Bắc Cung Tuyết lạnh lùng nói, đây đúng là sứ mệnh của nàng, nhưng cỗ sát ý đó, có bao nhiêu là bởi vì Diệp Phàm, chính nàng cũng không rõ ràng.

Huân Y nghe vậy không khỏi khẽ nhíu mày, ngay sau đó lắc đầu:

- Đó là số mệnh của ngươi, không phải của ta, nhưng mà muốn giết ta, ngươi còn kém quá nhiều.

Nói xong, Huân Y trực tiếp rời đi, Bắc Cung Tuyết lẳng lặng nhìn Huân Y, tóc dài màu bạc có chút phiêu động, chung quanh không ít Võ tu đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn hai người, không thể không nói, thân phận, dung mạo, tư chất của hai người ở chỗ này, hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiều nữ chói mắt nhất.

Đám người đều đăm chiêu tiến về phía Chí Tôn học phủ, chỗ ở của mỗi người đều bị tách ra, điều này rất bình thường, dù sao sau này đều là địch nhân, cùng tu hành một chỗ đều sẽ che giấu, sẽ chỉ cản trở tốc độ tu hành của bọn họ, nếu đã như vậy, không bằng tách toàn bộ những người này ra, Chí Tôn học phủ không có gì nhiều, chỉ có phòng là nhiều.

Mục tiêu của Diệp Phàm là Tiên lăng, bất luận là thức tỉnh Huân Y, hay là kéo Bắc Cung Tuyết thoát khỏi vô tình đạo, đều bí pháp linh hồn, mà trước mắt Diệp Phàm cũng không có loại bí pháp này, nói một cách khác, Diệp Phàm có ý định này, nhưng mà bây giờ thực lực còn chưa đủ, hắn vẫn không biết làm như thế nào mới có thể một lần nữa phong ấn Huyết Phượng Ma Hoàng thú hồn, để cho Huân Y trở về.

Cũng không biết là sao kéo Bắc Cung Tuyết thoát khỏi thất tình lục dục của băng phong mà không thương tổn đến nàng, vì thế đối với Diệp Phàm mà nói, hiện tại quan trọng nhất là tu hành, là tăng thực lực, bên trong Tiên lăng rốt cuộc có cái gì, phải chăng có đồ vật có thể trợ giúp Huân Y cùng Bắc Cung Tuyết, Diệp Phàm cũng không biết, nhưng chí ít có hy vọng.

Tiên lăng không có, như vậy hắn lại tiến vào Phiêu Miểu Tiên cung tìm kiếm, tóm lại có nơi có, không được nữa thì hắn phải cố gắng tu hành đến Chí Tôn cảnh, hắn muốn đi vào thế giới thần hồn của hai người, biện pháp là do con người nghĩ ra, nhưng muốn đạt được mục tiêu trước mắt thì phải nâng cao thực lực mới được.

Cho nên Diệp Phàm dứt khoát rời đi, bởi vì hắn không thích diễn vai kẻ yếu, thông qua hồi ức trong quá khứ mà thức tỉnh hai người, hắn thích muốn dùng sức mạnh to lớn, cưỡng ép thay đổi tình trạng của các nàng.

Chí Tôn học phủ rất lớn, so với Vạn Đạo học phủ còn lớn hơn nhiều, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thế lực của Trung Linh cảnh, diện tích của nó tỷ lệ thuận với thực lực, trên thạch môn khổng lồ cao hai mươi trượng rộng mười trượng, Long Phi Phượng Vũ điêu khắc mấy chữ lớn, cái nôi Chí Tôn, Thánh Hiền cố thổ!

Thạch môn thanh sắc có đạo vận cường đại, màu sắc loang lổ theo năm tháng, lịch sự lâu đời phát huy vô cùng tinh tế, trên tám chữ lớn, có kiếm khí gào thét, đao khí tung hoành, mũi thương lấp lóe, Côn Thế thiên thành, vẻn vẹn tám chữ lớn, lại giống như có ngàn vạn đại đạo ở trong đó.

Chỉ dựa vào tám chữ này, dĩ nhiên có thể suy đoán Chí Tôn học phủ cường đại đến mức nào.

Diệp Phàm cảm thụ được sự trùng kích của Chí Tôn học phủ, khóe miệng lộ ra mỉm cười, ở kiếp trước hắn, hắn nằm mơ cũng muốn tới đây, mà một thế này, nơi này nhất định bị hủy ở trên tay hắn, làm người hai đời, tính mạng của hắn là ngày đêm khác biệt.

- Lại một tên nhà quê tới!

Một âm thanh vô cùng thanh thúy vang lên, trong lời nói tràn đầy khinh thường, mà ở âm thanh động lòng người này lại khiến cho người ta rất khó nổi giận.

Diệp Phàm không khỏi nhìn về phía người đang nói chuyện, đây là một nữ tử, thân cao khoảng một mét năm mươi, thân mang áo bào kim sắc hoa lệ, trên đầu buộc bím tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, giống như một tiểu nữ hài, trên người lại lộ ra một cỗ cao quý cùng cường đại.

Ước chừng mười bảy tuổi, lời nói thẳng thắn, tính tình đơn thuần, giống như tiểu nữ hài, thực lực lại đã đạt đến Hợp Thánh chi cảnh, đây chính là sự khủng bố của Chí Tôn học phủ.

Đúng như Lâm Vô Gian nói, người dự thi lần này rất nhiều, nhưng bảy mươi phần trăm trong đó còn kém xa một đệ tử bình thường của Chí Tôn học phủ.

Đương nhiên, số lượng đệ tử Chí Tôn học phủ cũng không nhiều, dù sao thiên tài cũng không phổ biến, chí ít Diệp Phàm một đường đến đây chẳng qua cũng là lần đầu gặp đệ tử Chí Tôn học phủ.

Mặc dù nơi này mới là đại môn của Chí Tôn học phủ, nhưng nếu đổi lại là Vạn Đạo học phủ, bên ngoài một dặm từ đại môn, trên cơ bản đều có thể nhìn thấy thân ảnh của học phủ đệ tử.

- Ngươi là thế lực nào, nhìn chằm chằm đại môn lâu như vậy, xem ra là chưa từng trải qua sự đời.

Nữ hài nói tiếp, trong lời nói không có quá nhiều ác ý, nhưng mà cách nói chuyện, ngược lại khiến người ta không thích thú lắm, cũng không trách được nữ hài này một thân một mình, tin rằng với tính cách như thế này thì rất khó có bằng hữu.

- Ta là Diệp Phàm người dự thi đại biểu cho Vạn Đạo học phủ, ngươi tên gì?

Diệp Phàm nghe vậy lúc này cao giọng nói, cũng không so đo nàng ta nói chuyện không dễ nghe, huy chương gì đó, chắc chắn tám phần là Bách Lý Vân Lạc sẽ không cho hắn, cho nên hắn cực kỳ cần một người dẫn đường, bản thân lại gặp được tiểu nữ hài này, cũng có thể giúp mình không ít việc.

- Ta tên là Diệp Ny, ngươi cũng họ Diệp sao? Thật đúng là trùng hợp.

Diệp Ny nghe vậy lúc này dịu dàng nói, ngay sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Phàm, nhìn vào hai mắt Diệp Phàm, thầm nói:

- Ta nói chuyện vẫn luôn rất khó nghe, vừa rồi có mấy người bị ta nói mấy câu đã đen mặt âm trầm rời đi, mà ngươi không chỉ không tức giận, ngược lại chủ động tìm ta nói chuyện phiếm.

- Đối với loại tình huống này, ta đại khái có thể suy đoán ra ngươi có mưu đồ với ta, như vậy mưu đồ của ngươi là gì đây? Đầu tiên, ngươi không biết thân phận của ta, cho nên ngươi không có ý đồ với tài nguyên tu hành của ta, thứ hai, ngươi không hiểu tính cách của ta, ngươi cũng chắc chắn cũng không muốn kết giao bằng hữu với ta, nhưng bản cô nương dáng dấp đẹp mắt, hơn nữa xinh xắn đáng yêu, là tiểu cô nương đáng yêu nhất.

Diệp Ny vừa nói, trong mắt chậm rãi trở nên khinh bỉ, ngược lại cao giọng nói:

- Cho nên, ta phỏng đoán, không, ta chắc chắn ngươi muốn lừa gạt chiếm đoạt thân thể ta, ngươi chính là loại nam nhân ác thích lừa gặp tiểu cô nương, hừ, chỉ là, ngươi cho rằng ta rất dễ lừa gạt sao? Sự cơ trí của ta đã sớm nhìn thấu hết thảy ròi.

Vừa nói, khuôn mặt Diệp Ny tràn đầy đắc ý, kéo dài khoảng cách với Diệp Phàm, lè lưỡi làm ra mặt quỷ.

Diệp Phàm thấy thế không khỏi bật cười khúc khích, lúc này giang tay ra:

- Ta quả thật có mục đích nhưng mà, ngươi xem ta như vậy sẽ thiếu nữ nhân sao?

Vừa nói, Diệp Phàm không khỏi đắc ý chỉ vào khuôn mặt tuấn dật của mình.

- Thiếu!

Diệp Ny nghe vậy lúc này vô cùng chắc chắn nói.

- . . .

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)