Bách Lý Vân Lạc nghe vậy khẽ nhíu mày, sau đó lạnh nhạt nói:
- Điều thứ ba, mọi người sẽ được khám phá toàn bộ bí cảnh của Chí Tôn Học Phủ, chỉ cần các ngươi có đủ tài nguyên, nhưng ngọn núi phía sau học phủ là cấm địa, nếu đặt chân đến chính là khiêu chiến với tôn nghiêm của học phủ, các ngươi sẽ phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Ngọn núi phía sau học phủ?
Mọi người nghe vậy không khỏi sửng sốt, trong lòng có chút hiếu kỳ, tuy vậy phàm là thế lực ở Thiên Vũ Đại lục thì đều có nội tình riêng, ngọn núi phía sau học phủ này là nơi bí mật của Chí Tôn Học Phủ, nếu vô cớ mà đi tìm hiểu bí mật của người khác thì đó đúng là một loại khiêu khích.
Trong lòng Diệp Phàm có hơi dao động một chút, hắn không rõ bên trong ngọn núi phía sau kia có những đồ vật gì, nhưng nghĩ đến cổng vào của Tiên Lăng có lẽ tám phần là xuất hiện ở đây.
- Trừ những quy tắc này, Chí Tôn Học Phủ ta hoan nghênh tất cả các vị thiên chi kiêu tử, ở trong này, chỉ cần các ngươi có tài nguyên, các ngươi có thể đi bất cứ thánh địa nào tu hành, thậm chí mỗi tháng học phủ ta đều có Thánh Hiền cường giả đến giảng đạo, các vị chỉ cần trả lượng tài nguyên tương ứng thì tất cả mọi người đều có thể bái Thánh Hiền cường giả của học phủ ta làm thầy, phụ trợ các ngươi sáu tháng tu hành.
Nói tới đây lập tức có không ít võ tu hơi kích động, dù sao ở đây đa phần là các đệ tử nhất đẳng của các thế lực, mà rất nhiều cường giả mạnh nhất trong các gia tộc thế lực nhất đẳng cùng lắm chỉ đến Chí Tôn cảnh là cùng.
Thánh Hiền cảnh là cái gì? Thánh Hiền cảnh là võ tu Chí Tôn cửu trọng sau khi độ kiếp thất bại, những người này thật sự đã là bán tiên, xét về thực lực thì hoàn toàn là Chí Tôn cảnh siêu việt, hiển nhiên các Chí Tôn cảnh cá biệt nghịch thiên cũng có thể vượt cấp chiến Thánh Hiền.
Nhưng Chí Tôn cảnh này không tự nhiên tồn tại trong thế lực nhất đẳng, đối với mấy người mới đến này mà nói, từ nhỏ bọn họ được hướng dẫn tu hành dưới sự dạy bảo của Chí Tôn cường giả, hiểu sâu sắc mà nói thì có một sư phụ cảnh giới cao trong tu hành quan trọng đến mức nào, mà tài nguyên tu hành lần này của bọn họ hoàn toàn do gia tộc toàn lực duy trì, nếu còn không nắm chắc cơ hội tốt này, tranh thủ học nhiều điều một chút, chắc chắn rất có lỗi với bản thân.
Lúc này có người hỏi Bách Lý Vân Lạc làm sao để tìm Thánh Hiền cường giả làm sư phụ, thật ra Bách Lý Vân Lạc có phụ trách một phần làm rõ vấn đề này, Diệp Phàm cảm thấy có phần nhàm chán, hắn không hề có hứng thú về vấn đề này, việc chính sau tu hành vẫn là tiến vào Tiên Lăng, về phần các loại thánh địa tu hành khác có lẽ có thể hiểu về kỹ năng võ công liên quan đến sức mạnh nguyên tố.
Bên cạnh nghiên cứu Ngũ Hành trận pháp thì còn có tăng cường luyện đan.
Hiện tại trên tay hắn có không ít Tiêu Linh Thảo cao đẳng, nếu có thể luyện chế được đan dược phụ trợ tu hành lục phẩm, thậm chí là đan dược thất phẩm, so với thánh địa tu hành gì đó chắc chắn mạnh hơn nhiều.
Diệp Phàm không để ý đến câu hỏi của những người này mà ngược lại nhìn về phía Huân Y, trong lòng tính toán làm sao để phong ấn thú hồ của Huyết Phượng Ma Hoàng, giúp nàng thức tỉnh trở lại.
Huân Y cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phàm lập tức vội vàng nhìn về hướng khác, nàng đã hạ quyết tâm trốn chạy, chỉ cần tránh khỏi Diệp Phàm, theo thời gian trôi qua thì tình cảm cũng sẽ phai nhạt, cuối cùng lại biến mất không còn gì.
Hoặc chờ đến khi, nàng đạt đến Chí Tôn cảnh, thời điểm phi thăng độ kiếp, dựa vào lực Lôi Kiếp mà dung hợp hoàn toàn hai hồn kiêp lại làm một mà hoàn toàn thoát khỏi tình cảm đã có lúc trước.
Việc tu hành sau này, nàng nhất định phải tìm một không gian tu hành bí mật, cố gắng tu hành sáu tháng, sau thi đấu, nàng và Diệp Phàm mỗi người đi một ngả, về phần thứ tự thi đấu, căn bản nàng không thèm để ý, mặc dù lấy được thành tích tốt cho Si Tình cốc thì nàng vẫn không có tư cách vào Phiêu Miểu tiên tông.
Bởi vì Si Tình cốc coi nàng như một con rối.
Hiện giờ thứ Huân Y muốn chính là chặt đứt tơ tình, một lòng tu hành đại đạo, có lẽ Băng Tâm Thần Quyết của Vô Tình đạo là lựa chọn tốt nhất, chỉ tiếc nàng đã tu thành Dục Tình Chủng Thần Quyết, không thể tu hành Băng Tâm Thần Quyết.
Sau khi Bách Lý Vân Lạc nói xong đại khái tình hình của Chí Tôn học phủ thì lập tức phát cho mọi người một huy hiệu nhận biết, rất nhanh trong tay mọi người đều có một cái huy hiệu, duy chỉ khi tới lượt cuối cùng của Diệp Phàm, khóe miệng Bách Lý Vân Lạc lộ ra nụ cười mỉm nói:
- Hôm nay tính toán sai số huy hiệu, thiếu một cái, ngươi hẳn là đại biểu dự thi của Vạn Đạo học phủ.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi có hơi sửng sốt, sau đó khóe miệng lộ ra một tia khinh thường nhìn Bách Lý Vân Lạc, cất giọng nói:
- Đúng vậy, ta là đại biểu dự thi của Vạn Đạo học phủ, huy hiệu này bị thiếu một cái, chẳng lẽ ta sẽ không được vào Chí Tôn học phủ?
Hôm nay sao lại có chuyện khéo như vậy, vừa tới hắn thì thiếu đúng một cái huy hiệu, một đại học phủ lớn như Chí Tôn học phủ chẳng lẽ ngay cả số lượng người dự thi cũng không nắm rõ được sao? Huống chi loại huy hiệu này cũng không hiếm, không phải nên chuẩn bị nhiều một chút à?
Thật ra đơn giản là bởi vì Diệp Phàm phế đi đệ tử của Bách Lý Vân Lạc, nàng ta thật lòng muốn đến đây gây sự, nhưng vì sao không đưa hắn huy hiệu? Diệp Phàm hơi khó hiểu, phải biết rằng, dù cho nàng ta có cấp huy hiệu cho hắn hay không, Diệp Phàm vẫn có thể vào Chí Tôn học phủ.
- Như vậy đi, mọi người trước tiên vào học phủ trước, lát nữa ta vào lấy thêm huy hiệu ra, đến lúc đó giao cho ngươi là được, chỗ ở cụ thể của mọi người, bản đồ Chí Tôn học phủ, toàn bộ đều ghi lại trong huy hiệu của các ngươi, ta còn có chút việc gấp, có chuyện gì có thể dùng huy hiệu liên hệ người phụ trách đệ tử thiên hạ dự thi đấu - Ngô Đạo Tử.
Nói xong, Bách Lý Vân Lạc nhảy đi lập tức biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại số đông đệ tử hứng thú nhìn về phía Diệp Phàm.
Thật thú vị, vừa nãy Bách Lý Vân Lạc còn nói quay về lấy thêm huy hiệu bổ sung cho Diệp Phàm, sau lại nói bản đồ của Chí Tôn học phủ, chỗ ở của bọn họ đều có trên huy hiệu mà nói xong câu đó đã nói có việc gấp cần rời đi, rõ ràng là có ý làm khó dễ Diệp Phàm, thậm chí còn chẳng sợ sau này Vạn Đạo học phủ mà có vấn tội thì Bách Lý Vân Lạc cũng có thể nói là do bản thân nhất thời sơ sót.
Những chuyện như thế này có mấy ai có thể nói ra đâu.
Mọi người hiển nhiên căn cứ theo gợi ý trên huy hiệu mà rời đi, ngược lại Sở Phong Vân muốn đến giúp Diệp Phàm một tay, chỉ là hai người đã nói trước, tới học phủ rồi thì Sở Phong Vân đừng tùy ý tìm hắn, Diệp Phàm thích ẩn dật, làm như thế khiến hắn có phần khó xử .
Diệp Phàm không để ý đến Sở Phong Vân, quả thật hắn không nghĩ trong lúc bản thân tu hành bị nhiều người chú ý đến, dù sao hắn vẫn đang chuẩn bị vào Tiên lăng, hiện tại căn bản không có danh tiếng gì, sẽ không có người nào chú ý đến hắn, chuyện này đối với khi hắn vào Tiên lăng là vô cùng tốt.
Nếu như Sở Phong Vân nổi danh như vậy, đi chỗ nào tu hànhđều có ánh mắt dõi theo, Tiên lăng kia trực tiếp bị vứt bỏ.
Hắn cũng không thể tìm Lạc Phượng Vũ, trên thế giới này có rất nhiều phương thức để nổi tiếng, ví dụ như một yêu nghiệt nghịch thiên đột nhiên lại coi trọng một người bình thường thì người bình thường này tất nhiên sẽ khiến cho những người khác chú ý, hoặc ví dụ như một tuyệt thế mỹ nữ lại thân mật cùng với một tiểu tử không tên tuổi, chuyện này cũng sẽ khiến cho người khác nhiều chuyện.
Mà tính đi tính lại, Diệp Phàm không quen biết với quá nhiều người, bất kể là Sở Phong Vân, Lạc Phượng Vũ hay là Huân Y, Bắc Cung Tuyết các kiểu, trước khi hắn tiến vào Tiên Lăng cũng không thể thân cận quá mức, mà những thiên tài khác hắn căn bản cũng không quen biết, dù sao hắn là người đến từ Đông Linh cảnh, không phải người bản địa Trung Linh cảnh.
Dù cho Diệp Phàm biết rõ Bách Lý Vân Lạc nhất định có tính toán khác nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước .
Lúc này Diệp Phàm tìm đúng phương hướng, một mình rời đi, không tìm Sở Phong Vân, cũng không tìm Lạc Phượng Vũ, thậm chí ngay cả Huân Y, hắn cũng không nói thêm một câu nào, giống như thật sự bị Huân Y tổn thương đến mức chết tâm, về phần Bắc Cung Tuyết thì giống như hai người đã trở thành hai người xa lạ.