Chậm rãi thu công, tính toán thời gian cũng sắp đến lúc ra khỏi Du Long bí cảnh rồi, Phật Ma cố thổ rõ ràng là truyền thừa mạnh nhất trong Du Long bí cảnh, lần này thu hoạch không hề nhỏ.
Mặc dù bởi vì chuyện của Huân Y, Diệp Phàm trong khoảng thời gian này có chút đau lòng nhưng hắn biết rất rõ người đó không phải Huân Y, nàng chính là Huyết Phượng Ma Hoàng, dù thế nào thì hắn cũng phải ngoan ngoãn nghe lời vì hắn có thể trả giá tất cả để tìm nha đầu ngốc trở về.
Năm đó, Huân Y vì hắn Niết Bàn thức tỉnh thú hồn, đã đánh mất đi nhân cách của mình.Giờ đây, đã đến lúc Diệp Phàm bảo vệ Huân Y và đánh thức nàng một lần nữa.
Đứng lên, rất nhanh một thân ảnh mập mạp đã sớm từ thiên khung rơi xuống, vững vàng ngồi trên vai Diệp Phàm, đồng thời tàn hồn của Chúc Long xuất hiện, so với lúc trước, Chúc Long lúc này gần như đã sắp biến mất rồi.
- Tiền bối, ngài...
Lúc này Diệp Phàm có chút lo lắng nói.
- Không sao, Diệc Phàm, thế giới tương lai, phải dựa vào các ngươi đi bảo vệ, ta kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc rời đi rồi, sau khi ta biến mất, phong ấn của Du Long bí cảnh sẽ từ từ tiêu tán, Ma Linh bị ta nguyền rủa cũng sẽ liên tiếp thức tỉnh, các ngươi ở Thiên Vũ đại lục, hạo kiếp sẽ còn không quá xa nữa.
Chúc Long nghiêm túc dặn dò.
- Cố gắng tu hành, chuẩn bị kỹ càng ứng phó hạo kiếp bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện ở Thiên Thương giới xa xôi, có vô số sinh linh đang chờ ngươi!
Nói xong, Chúc Long từ từ hoá thành điểm sáng, nó lẳng lặng nhìn Diệp Phàm, ánh mắt ấy, có thấp thỏm, có kỳ vọng, cũng có chúc phúc.
Chúc Long không cam lòng rời đi, nhưng trong lòng vẫn có chút bình yên. Sự bất an của hắn có lẽ là lo lắng cho vô số Thần thú ở Thiên Thương giới, hắn bình thản vì niềm vui được gặp lại lão bằng hữu đã mất đi.
Diệp Phàm không thể hiểu được tại sao lại trong hoàn cảnh như vậy, tạo nên những người này vì chủng tộc hy sinh mình, chí ít Diệp Phàm bây giờ vẫn chưa đạt đến đỉnh cao của họ, nhưng điều này không ngăn được sự tôn trọng từ tận đáy lòng với những người này.
- Lão đại, chúng ta nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của Chúc Long gia gia.
Đại đế hiếm khi nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Diệp Phàm không khỏi nhìn con hàng Mập cầu này một cái, không nhịn được cười nói:
- Hiếm khi thấy ngươi nghiêm túc như vậy.
- Dẫu sao chúc Long gia gia đã cho ta ba trăm miếng Hồn Hương Quả.
- …
Hồn Hương Quả, thất phẩm linh quả, chính là nguyên liệu cốt lõi để luyện chế ra Phá Tôn Đan, Phá Tôn Đan có thể gia tăng ba phần xác xuất thành công của Võ tu khi tiến gia Chí Tôn cảnh, có thể nói, trăm vạn thượng phẩm Nguyên thạch cũng không có khả năng mua được một miếng Hồn Hương Quả, trăm vạn Cực Phẩm Nguyên Thạch cũng không mua được một viên Phá Tôn Đan.
Sở dĩ nói Phá Tôn Đan quý giá như vậy là vì Phá Tôn Đan căn bản không được bán. Đầu tiên, Thiên Vũ đại lục gần như không có thất phẩm đan sư, mặt khác, Hồn Hương Quả nghe nói trừ bỏ chỗ sâu nhất Thiên Thú sơn mạch ra nhưng nơi khác khác căn bản không có.
Mà Đại Đế vậy mà nói Chúc Long tặng cho nó ba trăm miếng Hồn Hương Quả, đây là khái niệm gì? Điều này có nghĩa là sau khi năng lực luyện đan của Diệp Phàm tăng lên, hắn có thể tạo ra Chí tôn cường giả.
Lúc này, Diệp Phàm tập trung đánh chú ý trên người Đại Đế, Đại Đế vẫn chưa phát giác ra điều gì cả, đắc ý ôm một miếng Hồn Hương Quả, cắn một miếng, thậm chí Diệp Phàm còn có thể cảm nhận rõ ràng thiên địa linh vận, phải nói rằng, Hồn Hương Quả là cực kỳ hiếm.
Tìm lý do gì mới có thể lừa gạt lấy được Hồn Hương Quả đây?
Diệp Phàm có chút ưu sầu, không phải Diệp Phàm muốn đoạt đồ vật của Đại Đế, thực tế để Đại Đế sử dụng Hồn Hương Quả, hắn hoàn toàn chính là cái đồ nghiện miệng, nhiều lúc thu hoạch được một chút tu vi tăng trưởng, dẫu sao bản thể của nó là Thần Thú, đồ tốt trên Thiên Vũ đại lục, đối với nó mà nói, cấp độ vẫn là quá thấp.
Nếu Diệp Phàm có thể sử dụng, quả là nghịch thiên chi vật có thể giúp hắn trong khoảng thời gian tụ tập được một đại quân Chí Tôn, trên thế giới này Chí Tôn nhiều không? Có thể nói, với số nhân khẩu hiện tại ở Thiên Vũ lục, phượng lông củ ấu.
Võ tu Hư Cương cửu trọng nhiều không?
So với Chí Tôn cảnh, đó chính là con số không đếm xuể, mà chỉ cần luyện chế Phá Tôn Đan, sàng lọc một số cường giả Hư Cương cửu trọng khiến bọn hắn đột phá. Đến lúc đó, cho dù Ma Linh trong toàn bộ Du Long bí cảnh xuất thế, hắn cũng có năng lực đánh một trận.
- Mập Cầu, nếu muốn hoàn thành tâm nguyện của Chúc Long tiền bối, Hồn Hương Quả này là cách tốt nhất để luyện chế Phá Tôn Đan.
Diệc Phàm suy nghĩ một chút, vẫn lựa chọn hiểu chi lấy động tình chi lấy lý.
Đại đế nghe xong nhất thời sửng sốt, sau đó cất Hồn Hương Quả đã cắn dở trở lại trong Trữ vật giới chỉ mini của mình, rồi lén giấu đi:
- Nguyện vọng của Chúc Long gia gia chính chuyện quan trọng nhất trước mắt của bản thần thú nhưng mà lão đại ngươi vừa mới nói cái gì?
- Ta nói để hoàn thành tâm nguyện của tiền bối, cách tốt nhất là tôi luyện ba trăm miếng Hồn Hương Quả thành Phá Tôn Đan.
Diệc Phàm luôn cảm thấy lúc con hàng này nói ra những lời chính nghĩa như vậy nhất định sẽ giống như một con thiêu thân.
- Đúng vậy, nếu có Hồn Hương Quả luyện chế thành Phá Tôn đan, thì thực lực của chúng ta sẽ nâng cao lên rất nhiều.
Đại Đế nghe xong gật đầu đồng ý.
Diệp Phàm sững sờ nhìn Đại Đế:
- Nếu là có Hồn Hương Quả... Vừa rồi ngươi cất Hồn Hương Quả sao?
- Lão đại, ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi đang xúc phạm bản thần thú sao? Bản thần thú sẽ vì lòng tham của chính mình mà quên đi tâm nguyện của Chúc Long gia gia sao, nếu có Hồn Hương Quả, ta sẽ giấu giếm sao? Bản thần thú không phải là loại người như vậy đâu, lão đại, ngươi không tin tưởng ta như vậy, quả ngươi vừa mới, chính là Đạo Linh Quả.
Nói xong, Đại Đế lấy ra và cắn một miếng lớn Đạo Linh Quả, trên trán Diệp Phàm đột nhiên có một vạch đen. Sao lại có thể không biết xấu hổ đến mức độ này chứ, trọng điểm là con hàng này lấy ra Đạo Linh Quả và thực sự cắn một miếng lớn...
- Mập Cầu, ngươi mập thành cái dạng gì rồi, sau này bớt ăn đi.
Diệp Phàm lập tức lớn tiếng nói, sau đó miễn cưỡng bắt lấy tay Đại Đế, cầm lấy trữ vật giới chỉ trên tay nó, sau đó mở ra lấy đi hai trăm miếng Hồn Hương Quả.
- Lão đại, sao ngươi có thể làm như vậy với ta chứ, bản thần thú không thể tha thứ cho ngươi, trả lại Hồn Hương Quả đây.
Lúc này Đại Đế lúc sốt ruột, bắt đầu giãy dụa trong tay Diệp Phàm, nhưng mà rõ ràng, nó ngoại trừ bán manh ra, các phương diện khác đều không có gì để nói.
Diệp Phàm nghe vậy gật đầu một cái:
- Loại chuyện này thực sự không nên làm, ta chỉ lấy hai trăm miếng trong số ba trăm miếng, còn lãng phí một trăm miếng, nên lấy nhiều hơn chút nữa.
Nói xong, Diệp Phàm lại lấy ra mười miếng Hồn Hương Quả.
- Lão đại, tình cảm của chúng ta kết thúc ở đây, bản thần thú phải nhà ra đi, thả Hồn Hương Quả của ta xuống, nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn mất ta…
Diệp Phàm cầm thêm hai mươi miếngnữa.
- Không thể lấy thêm nữa, bản thân thú không còn nữa đâu.
Thịt béo trên gương mặt Mập cầu rung rung, vậy mà Diệp Phàm cũng không thèm để ý, lại lấy thêm hai mươi miếng nữa. Lúc này Đại Đệ toàn thân run rẩy lớn tiếng nói:
- Bản Thần thú không phải luyến tiếc Hồn Hương Quả mà chỉ muốn giúp lão đại bảo vệ Hồn Hương Quả, dùng Hồn Hương Quả luyện chế Phá Tôn Đan là chuyện nên làm, lão đại, Bản Thần Thú vô cùng ủng hộ ngươi, ngươi đừng làm ta thất vọng đấy.
- Hồn Hương Quả có ba trăm miếng, lão đại ngươi lấy đi hai trăm năm mươi miếng mà dùng, đừng khách khí với ta.
Nói xong, Đại Đế vô cùng đau lòng nhìn Hồn Hương quả trong tay Diệp Phàm, rõ ràng sợ Diệp Phàm lấy đi toàn bộ.