Trên đồi núi xa xôi, một nữ tử cũng đang lẳng lặng quan sát tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên dưới, trong hai tròng mắt xinh đẹp lộ ra vẻ tức giận, khóe miệng động lòng người cũng chợt hiện tia hàn quang.
Đây là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, một bộ áo trắng như tuyết, ba nghìn sợi tóc bạc như sương, trên trán, một vài đường vân hình bông tuyết trong suốt thần bí mà cao quý, làn da trắng nõn, vô cùng mịn màng tựa như là bạch ngọc, không dính một chút bụi bẩn nào.
Nữ tử này cứ giống như một Trích Tiên, lãnh ngạo mà linh hoạt kỳ ảo, sau lưng vác một thanh băng băng kiếm màu trắng. Trận chiến đấu giữa Diệp Phàm và Tử Mặc, cùng với hành động của Huân Y, mọi thứ đều rơi hết vào mắt nàng ta.
- Diệp Phàm, đây chính là tình dục. Ha ha, gần một năm rồi, chúng ta lại một lần nữa gặp mặt, vì sao ngươi lại trở nên chật vật như thế chứ?
Bắc Cung Tuyết tự lẩm bẩm. Giờ phút này, nàng ta đã sớm lột xác thành một vị cường giả chân chính, mà tiểu cô nương thuần chân năm đó, cái thứ gọi là tình yêu kia đã đi xa đến mơ hồ, thậm chí nhìn thấy Diệp Phàm rơi xuống từ trên bầu trời cao mà nàng ta đã không còn có quá nhiều cảm giác nữa rồi.
Sở dĩ nàng ta lại tới đây cũng không phải vì nàng ta biết rõ Phật Ma Cố Thổ, mà là nàng ta bám theo Huân Y mà đến. Thánh Nữ của Băng Thần Điện có sứ mệnh cả một đời, đó chính là chém giết vị Thánh Nữ si tình.
Chỉ tiếc, người tác chiến là Tử Mặc, nếu như Diệp Phàm đánh với Huân Y một trận, đánh cho Huân Y bị thương, nàng ta vừa vặn có thể giết chết nữ tử này rồi. Nghĩ tới đây, khóe môi của Bắc Cung Tuyết có chút mấp máy.
Huân Y xảy ra chuyện gì, Bắc Cung Tuyết không biết, khi đưa nàng ta rời khỏi Thiên phủ, quỹ tích của nàng ta đã hoàn toàn tách rời với qu ỹ tích của đám người Diệp Phàm rồi. Nàng ta biết rõ một điều rằng Diệp Phàm và Huân Y đã trở thành một đôi. Vậy mà hôm nay, Huân Y lại hung hăng tổn thương Diệp Phàm. Mặc dù nhìn thế nào cũng thấy nữ tử Huân Y này là cố ý, chẳng qua vẫn khiến cho Bắc Cung Tuyết cảm thấy khá là thú vị.
Nhìn một chút đi, thứ tình cảm đáng buồn, cuối cùng người chiến thắng vẫn là ta. Diệp Phàm, ngươi chắc hẳn là đau thấu tim gan, ngươi hẳn là biết, cái gọi là tình cảm cũng là gánh vác, trên thế giới này, chỉ có vô tình đạo mới là chí cao đại đạo, ta rất chờ mong trận chiến đấu với ngươi trong trận thi đấu thiên hạ, mà ta cũng rất chờ mong… cảm giác nhìn sư phụ trước kia của mình quỳ rạp xuống dưới chân ta, đó là cảm giác thế nào chứ?
Diệp Phàm, còn ngươi thì sao? Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Bắc Cung Tuyết chậm rãi xoay người, sau đó vác trường kiếm mà ẩn vào trong sơn cốc…
Năng lực chữa thương của Thần Văn Nguyên Lực cực mạnh, chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ mà thương thế trên người Diệp Phàm đã chậm rãi khôi phục lại, chằng qua phản phệ của Thần Hồn Phong Ấn vẫn tồn tại như cũ, đây cũng không phải là một một sớm một chiều có thể giải quyết được.
Chậm rãi mở to mắt ra. Diệp Phàm có chút hiếu kỳ mà đánh giá chung quanh. Đây là một sơn cốc cực kỳ thô sơ, mà ở xung quanh Diệp Phàm lại có vô số Cự Thạch Lâm đứng sừng sững, mà ở trên trời cao, lờ mờ có thể nhìn thấy Phong Ấn Phù Văn thần bí thỉnh thoảng lại bộc phát ra khí thế khủng bố.
- Ngươi tỉnh rồi à!
Giọng nói tựa như là sấm sét rung trời vang lên. Lúc này, Diệp Phàm xoay người, sau đó, một con Cự Long cuồn cuộn bàng bạc xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
Sơn phong mấy trăm trượng bị Cự Long tùy ý nấn ná, mà nó lại cứ giống như một tòa núi lớn mà đối mặt trực diện với hắn. Bên trong long tức đang tỏa ra phảng phất như thiên địa đều quá nhỏ hẹp.
Mà phía trên đỉnh đầu của con Cự Long này, Đại Đế đang vui tươi hớn hở mà ôm lấy linh quả trân quý Diệp Phàm chưa từng thấy bao giờ, há miệng cắn lớn một ngụm.
- Tiền bối!
Lúc này, Diệp Phàm chắp hai tay lại. Hiển nhiên, sau khi bản thân hôn mê, hẳn là đã bị Cự Long này đưa đến đây, mà con rồng này hẳn là Chúc Long không thể nghi ngờ.
- Ngươi tên là gì?
- Vãn bối Diệp Phàm!
- Diệp Phàm… Trên người ngươi có món đồ kia, đúng không?
- Vãn bối không biết món đồ mà tiền bối nói tới là gì…
Diệp Phàm nghe vậy thì không khỏi hơi sững sờ, sau đó lại cẩn thận nói. Thiên Đế Đồ Lục là bảo vật quý giá nhất của Diệp Phàm, trừ hắn và Đại Đế ra, không có bất kỳ người nào biết rõ, mà Đại Đế cũng tuyệt đối sẽ không nói cho Chúc Long biết về chuyện Thiên Đế Đồ Lục. Thế nhưng thứ mà Chúc Long nhắc đến tất nhiên chính là Thiên Đế Đồ Lục không thể nghi ngờ.
- Nhân loại, ngươi cực kỳ cẩn thận đấy, điều này cũng rất không tệ, chẳng qua ta cũng không có ác ý gì với ngươi cả, ta biết rõ lai lịch của bảo bối trên người ngươi, còn có thân thế của tiểu gia hỏa này, ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chúc Long nhìn thấy Diệp Phàm giả bộ hồ đồ, lúc này mới nói thẳng. Sau đó, nó chậm rãi di động long thân của mình, lúc này Diệp Phàm mới phát hiện trên thân thể to lớn của con Chúc Long này có luồng khí mục nát vô cùng nồng đậm, thậm chí, trong chớp nhoáng này, đạo vận còn vượt rất xa cực hạn của Thiên Vũ đại lục.
Thực lực thực sự của con Chúc Long tuyệt đối không phải Thánh Hiền Cảnh có thể so sánh được, thế nhưng điều này sao có thể xảy ra được? Bên trong Du Long bí cảnh (*) này rõ ràng chỉ có Thiên Địa Đạo Vận cùng một cường độ với Thiên Vũ đại lục mà thôi, mà dưới loại đạo vận này, Thánh Hiền Cảnh đã là cực hạn rồi.
Tất nhiên con Chúc Long này có thể sống sờ sờ mà xuất hiện ở trước mặt hắn, như vậy hắn hiển nhiên hắn sẽ nhận được sự hạn chế của Thiên Đạo Pháp Tắc (*), trừ phi… thực lực của hắn hoàn toàn vượt qua cả Thiên Đạo trên khắp cả Thiên Vũ đại lục.
Điều này cũng không hợp lý, nếu như Chúc Long thật sự có thiên uy như vậy, vậy mà lại vì phong ấn một Ma Linh nhỏ nhoi ở vị diện sau này mà rơi vào kết cục như vậy hay sao chứ?
- Ngươi rất tò mò vì sao dựa vào thực lực của ta mà lại xuất hiện ở vị diện sau này có đúng không?
Phảng phất như có thể đọc được tâm vậy, Chúc Long trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng Diệp Phàm.
- Tiền bối thứ lỗi, nếu như ngài đã hiểu rõ và chính xác được lai lịch của thứ đồ trên người ta, lại biết rõ thân thế của Bàn Cầu, vậy tất nhiên thực lực của ngài đã vượt rất xa cực hạn của tu vi ở Thiên Vũ đại lục, chẳng qua theo ta được biết, ngay cả Tiên Nhân đi tới hạ giới cũng sẽ đều bị Thiên Đạo lập tức gạt bỏ, huống chi là một cường giả như như tiền bối ngài đây.
Lúc này, Diệp Phàm cung kính nói:
- Trừ phi…
- Ngươi đoán không sai, thực lực của ta đã vượt xa cả Thiên Đạo ở hạ giới, thậm chí Thiên Đạo trên Tiên giới cũng không bằng được ta, ta cùng với tiểu gia hỏa này là thần thú ở cùng một vị diện, hắn ta là Thiên Diễn Lôi Long, mà ta, là Bách Thánh Chúc Long!
Chúc Long nghe vậy thì nói thẳng, Diệp Phàm lập tức ngây người tại chỗ, trong lòng kinh hãi vô cùng. Hắn âm thầm tắc lưỡi, không nghĩ tới vị trước mắt này lại có lai lịch lớn như vậy. Chỉ có điều một đại năng cường đại như vậy làm sao lại xuất hiện bên trong Du Long bí cảnh chứ?
- Hiển nhiên trong lòng ngươi có rất nhiều nghi hoặc, mà tàn hồn của ta đã không cách nào kiên trì quá lâu được nữa, cũng may ngay thời khắc ta hấp hối vẫn còn gặp được ngươi, người thừa kế cứu thế, nhắm mắt lại đi, ta dẫn ngươi đi xem xét một chút tai họa chân chính của Thương Vũ mênh mông này.
Chúc Long cao giọng nói, tiếp theo đó, một cỗ hồn lực vô cùng cường đại truyền đến, thần hồn của Diệp Phàm không chịu khống chế mà bị đưa vào bên trong ảo cảnh.
Rầm!
Tiếng gào thét vô cùng vang dội khiến cho màng nhĩ của Diệp Phàm nổ vang. Ngay sau đó, tất cả mọi thứ trước mắt bắt đầu chuyển biến, cuối cùng dừng lại.
Toàn bộ bầu trời bị mấy chục con Cự Long hoàn toàn che đậy, mà trong mười con Cự Long lại có uy thế của riêng nó mà Diệp Phàm không cách nào tưởng tượng ra được, trong đó có ba con mà Diệp Phàm vô cùng quen thuộc.
Mà trên người của con rồng ở giữa có thất thải quang mang, Thiên Địa Nguyên Tố Chi Lực bên người nó đang chơi đùa với nhau giống như hài đồng vậy, Long Lân màu xanh thần thánh mà cao quý, phía trên ngũ trảo còn ẩn chứa Thiên Địa Chí Lý.
Người đứng đầu của Hỗn Độn Tứ Đại Thần Thú, Thanh Long!
Diệp Phàm nhìn con Thanh Long vô cùng to lớn này, trong đầu không khỏi so sánh cảnh gặp được Cốt Long, chẳng biết tại sao, cả hai lại có thể trùng hợp đến hoàn mỹ. Chỉ mới cảm nhận cỗ uy thế này thôi là đã nhận thấy được loại độc nhất vô cùng rõ ràng.
Thanh Long ở bên trái chính là con Chúc Long mà Diệp Phàm vừa mới gặp được, chẳng qua Chúc Long lúc này đã mạnh hơn Long Hồn đã bị tàn phá so với bên trong Du Long bí cảnh nhiều.