Thật lâu sau, Huân Y nhìn đóa hoa sen đằng kia, nam nhân không hề đứng dậy, khí tức của hắn vậy mà lại chậm rãi biến mất.
Trong lúc nhất thời, Huân Y không cách nào giữ vững được sự bình tĩnh của bản thân được nữa. Tim nàng đập rộn lên, nàng có thể vì Niết Bàn mà chặt đứt tơ tình, nhưng nàng không thể tiếp nhận được chuyện Diệp Phàm đã thật sự chết trước mặt nàng.
- Diệp… Diệp Phàm!
Huân Y có chút không biết phải làm sao mà gọi, sau đó vội vàng phóng tới chỗ liên tọa. Hắn làm sao vậy? Vì sao hắn còn không đứng lên?
Ngươi không thể có việc gì được! Diệp Phàm, ta hiểu ngươi, trong khoảng cách thế này, ngươi không thể nào chết được! Không, ngươi tuyệt không được chết!
Huân Y không cách nào bình tĩnh mà đứng một bên nhìn được. Giờ này phút này, đạo tâm cứng như bàn thạch của nàng đã không cách nào ngăn chặn được sự lo âu và hoảng loạn của bản thân, nàng cứ giống như một hài tử bất lực, vội vội vàng vàng mà bay về phía liên tọa ở bên trên tượng đá.
Một đoạn đường này cũng chỉ lướt qua trong khoảnh khắc, nhưng tim của Huân Y lại phảng phất như đã trải qua mấy năm rồi, vô số ý nghĩ không tốt không ngừng xâm nhập vào trong đầu óc nàng, cứ như thể muốn bức nàng phát điên lên. Tình chủng xuất hiện vết rạn nứt nay lại trong lúc không chú ý mà chậm rãi khôi phục lại.
Cuối cùng Huân Y cũng bay đến phía trên liên tọa. Nhưng lại trống rỗng không có thứ gì, Diệp Phàm phảng phất như đã trực tiếp biến mất rồi, cứ như vậy mà không thấy đâu nữa, thậm chí ngay cả Huân Y căn bản cũng không phát giác được nam nhân kia đã biến mất như thế nào.
- Diệp Phàm, ngươi ở đâu? Diệp Phàm…
Huân Y có chút hoảng hốt mà gọi to. Giờ phút này nàng đã không cách nào khống chế mà tiến vào nơi nàng cho rằng là mộng cảnh, lúc đối mặt với Diệp Phàm, nàng lựa chọn tổn thương hắn, khiến cho hắn mất hết hi vọng, để cho mình trở về lại bản tính vốn có của bản thân. Mà khi mất đi hắn, nàng lại không cách nào đi phủ nhận tình ý của bản thân đối với nam nhân một cách lý trí được.
Một vũng máu vô cùng bắt mắt rơi vào tầm mắt của nàng, Huân Y chậm rãi đi đến phía trước vết máu, bàn tay trắng nõn siết thật chặt, trên khuôn mặt khuynh thành mang theo một tia sầu bi cùng tự trách.
- Thật xin lỗi, ta van cầu ngươi, ngươi đừng xảy ra chuyện gì. Nếu như sau này còn có thể gặp lại nhau, ta sẽ không tổn thương ngươi như vậy nữa đâu. Ta tránh ngươi, ta sẽ tránh ngươi như thể có thể chậm rãi chặt đứt tơ tình vậy. Loại phương pháp cực đoan này, ta không muốn dùng nữa, thật xin lỗi!
Huân Y có chút bất lực mà nói, giờ phút này tất cả tâm tình tiêu cực của Huyết Phượng Ma Hoàng đều bị áp chế lại, nhưng mà rất nhanh sau đó, tư duy của Tà Thú Vương lại chiếm cứ chủ đạo:
- Nhu nhược, đây chính là sự nhu nhược của nhân loại, ta cũng trở nên nhu nhược. Tình chủng đáng giận, sao ta loại có cảm giác đau lòng này được chứ? Thứ gọi là tình cảm này, sao ta có thể có được!
Giờ phút này, Huân Y giống như là người có nhân cách phân liệt vậy, một mặt là tình ý mà nàng không cách nào phủ nhận được, một mặt khác lại là ý thức bá đạo duy ngã độc tôn tà ác nhất của nàng, trong nội tâm nàng giống như đang đấu tranh vậy.
Một phương diện, nàng không ngừng nói với chính mình rằng Diệp Phàm đã xảy ra chuyện, vậy nàng làm sao bây giờ? Nàng không ngừng áy náy, không ngừng tự trách. Mà ở một mặt khác, nàng lại đang căm hận bản thân mình, bởi vì cái gọi là tình yêu mà trở nên nhu nhược không chịu nổi. Diệp Phàm chết rồi không phải vừa tốt sao? Chết rồi thì nàng sẽ có thể hoàn toàn cắt đứt được quá khứ, sẽ tu được đại đạo, sau lại có thể ưu thương vì loại nhi nữ tình trường này chứ?
Huân Y ngơ ngác đứng tại chỗ. Nửa ngày sau, pho tượng Phật Ma vậy mà lại bắt đầu chậm rãi biến mất, thoáng chốc đã ẩn vào trong không gian, hiển nhiên là Phật Ma Cố Thổ đã xảy ra biến cố gì đó mà trực tiếp biến mất.
Pho tượng Phật Ma biến mất, đại biểu cho việc Huân Y và Tử Mặc không có cơ hội tiến vào Phật Ma Cố Thổ nữa. Mà Huân Y cũng chậm rãi rơi xuống đất, có chút phức tạp mà nhìn tất cả mọi thứ trước mắt. Hiển nhiên Diệp Phàm đã nhận được sự tán đồng của Phật Ma Cố Thổ, nếu không sẽ không phát sinh loại tình huống này.
Huân Y không bởi vì pho tượng Phật Ma biến mất mà thất vọng, ngược lại thở phào một hơi trong lòng. Mặc kệ có thế nào, cho dù nàng có là Huyết Phượng Ma Hoàng, nàng cũng không muốn Diệp Phàm chết đi.
Một bóng người chậm rãi đi tới.
Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Tử Mặc đã khôi phục trở nên tốt hơn nhiều, dù sao trước đó chủ yếu cũng chỉ là thoát lực thôi, thật ra chân chính thụ thương cũng không nặng lắm. Hắn ta có Hộ Thể Cấm Khí, đại bộ phận công kích đều đã bị Hộ Thể Cấm Khí chặn lại cả rồi.
Tử Mặc có chút khó chịu mà nhìn về phía pho tượng Phật Ma biến mất, âm thanh lạnh lùng nói:
- Hừ, lần này là ta khinh địch, lần tiếp theo, nếu để cho ta gặp được hắn, ta nhất định sẽ chém hắn. Huân Y ngươi yên tâm, loại cóc con này chạy thoát rồi cũng không sao, sáu tháng sau, trong trận thi đấu thiên hạ, ta sẽ phế hắn.
Vừa rồi vì cứu hắn ta mà Huân Y đã lấy cái chết để bức bách, hắn ta xác định Huân Y đã nảy sinh tình cảm với hắn ta. Mặc dù lần này thiếu chút nữa đã bị Diệp Phàm chém giết, chẳng qua người thắng vẫn là hắn ta.
Nhớ lại cảnh vừa rồi Diệp Phàm cưỡng ép thu hồi Nguyên Lực lại, bộ dạng hắn bị phản phệ đến thổ huyết, hắn ta đã cảm thấy đáng buồn lại buồn cười. Chẳng qua đã lớn như vậy rồi, hắn ta còn chưa bao giờ bị người đồng lứa đánh đến thảm như vậy. Món nợ này, hắn ta nhất định phải đòi lại.
Nói xong, tay phải của Tử Mặc bỗng vươn về phía bả vai của Huân Y. Lúc này, Huân Y bay vụt một cái, tránh thoát khỏi cánh tay phải của Tử Mặc, ngược lại lạnh lùng mà nhìn Tử Mặc, lạnh giọng nói:
- Ngươi còn chưa xứng nói xấu hắn!
Tử Mặc nghe thấy vậy thì lập tức sửng sốt, tình tiết phát triển khiến cho hắn ta có chút trở tay không kịp, hắn ta không nghĩ tới Huân Y vậy mà lại nói ra một câu nói như vậy.
- Ngươi có ý gì hả?
Sắc mặt của Tử Mặc thoáng cái đã âm trầm xuống.
- Ta nói, ngươi không xứng nói hắn, ngươi cho rằng ta thích ngươi sao? Ta chỉ là muốn tổn thương hắn thôi, ngươi căn bản không biết hắn có bao nhiêu ưu tú. Trên cái thế giới này, không có bất kỳ một người nào có thể so sánh được với hắn. Hoặc là ta sẽ không thích bất cứ người nào, hoặc là ta cũng sẽ chỉ thuộc về một mình hắn.
Huân Y mang theo một tia sát cơ mà nhìn Tử Mặc. Nàng biết rõ kẻ cầm đầu khiến bây giờ Diệp Phàm bị trọng thương đến tung tích không rõ chính là nàng, nhưng đó cũng là bởi vì Tử Mặc, Diệp Phàm mới có thể thụ thương.
Ngay sau đó, ánh mắt mà Huân Y nhìn Tử Mặc cũng mang một tia sát khí.
Mặc dù Tử Mặc có hơi ngu đần thì cũng đã hiểu được ẩn ý của Huân Y. Ngay từ lúc bắt đầu, Huân Y đã phát hiện Diệp Phàm đi theo sau lưng, cho nên một tiếng Tử Mặc ca ca kia căn bản cũng không phải là có ý với hắn ta mà chỉ là cố ý nói cho Diệp Phàm nghe thôi.
Tử Mặc không hiểu rõ vì sao Huân Y lại muốn tổn thương Diệp Phàm như vậy, thế nhưng là hiển nhiên, ở đây hắn ta cứ giống như đóng vai một thằng hề vậy, hoàn toàn bị Huân Y lợi dụng. Điều này đối với Tử Mặc luôn tâm cao khí ngạo mà nói là sự vũ nhục cỡ nào chứ.
- Huân Y, ha ha, rất tốt, món nợ này, chúng ta cứ từ từ mà tính!
Tử Mặc cao giọng nói. Vừa rồi hắn ta còn làm ra một bộ dạng thắng lợi, ở trong lòng không ngừng khinh thường Diệp Phàm, giờ phút này hắn ta chợt phát hiện, mình mới là loại người đáng buồn nhất kia.
Cũng may Tử Mặc đối với Huân Y không có tình cảm gì, chỉ là có tham muốn giữ lấy mà thôi, bằng không bi tình của hắn ta đã có thể nâng cao thêm một bước rồi.
Nói xong câu đó, Tử Mặc trực tiếp kích xạ rời đi. Pho tượng Phật Ma cũng đã biến mất rồi, hắn ta đã không có duyên với Phật Ma Cố Thổ, ngược lại bây giờ trạng thái của hắn ta cũng không tốt mấy, nếu như Huân Y ra tay với hắn ta, vậy tình cảnh của hắn ta sẽ cực kỳ gian nan.
Huân Y không thèm để ý đến lời nói của Tử Mặc, thậm chí nàng còn không có một chút áy náy nào khi đã lợi dụng Tử Mặc. Người này càng vô sỉ hơn bao giờ hết, trên đường đi cứ bám theo nàng, dựa vào thực lực mình mà ngó lơ sự phản cảm của Huân Y, cứ đeo bám cả một đường. Nếu đổi thành phàm nhân, còn phải đi đại tiện tiểu tiện, vậy không phải Tử Mặc vừa vặn có thể nhìn thấy hết toàn bộ sao?
Người này chính là một tên ngụy quân tử dơ bẩn núp dưới váy người ta, Huân Y sớm đã chán ghét người này đến cực điểm rồi.
Đối với cái loại người này, nếu không phải cân nhắc đến thân phận của Tử Mặc thì vừa rồi Huân Y đã mượn cơ hội này mà chém chết hắn ta rồi.
Lẳng lặng đứng một hồi, vẻ mặt của Huân Y chậm rãi trở nên lạnh lùng, sau đó Nguyên Lực lưu chuyển, biến mất không thấy gì nữa.