Vô Địch Thiên Đế

Chương 721: Ai cũng không được đoạt nàng đi

Chương Trước Chương Tiếp

- Giết!

Toác miệng quát lớn lên một tiếng.

Hai con Đế Long hung hăng nện ở cùng một chỗ, tiếp theo đó, không gian bị xé nứt, kiếm khí vô tận điên cuồng kích xạ ra, mà hai người bị vây bên trong cơn lốc kiếm khí giống như một chiếc thuyền con trong biển rộng vậy, bị xung kích ra hàng ngàn khe hở.

Cấm Khí Hộ Thể của Tử Mặc phát động, chặn lại đại đa số kiếm khí, cuối cùng vỡ tan tành, mà xung quanh người Diệp Phàm lại xuất hiện một còn Song Đầu Cực Sát Mãng. Sát Mãng Chiến Bào Chi Lực, Sát Mãng Hộ Chủ!

Rầm rầm rầm!

Lực trùng kích khủng bố bộc phát ra ngoài.

Hai người đồng thời đâm vào lòng bàn tay, tượng đá có trận pháp gia trì vào, mặc dù lực va đập của hai người cực kỳ cường hoành, thế nhưng vẫn không thể đánh nát được cánh tay của tượng đá, chẳng qua hai người lại mạnh mẽ đâm thẳng vào trong lòng bàn tay của tượng đá mà thôi.

Có thể thấy được lực lượng ở bên trong đó mạnh mẽ đến mức nào, kiếm phí không gì không phá điên cuồng trảm kích lên trên cánh tay của tượng đá, sau đó lại phát động Thổ Long Bạo Liệt. Vụ nổ giống như hủy diệt thiên địa tạo thành một quả cầu năng lượng, tiếp đó lại lan tràn về phía hai người.

- Hoàng Thiên Ấn!

Hai tay Diệp Phàm đánh ra pháp ấn, trước người hắn lập tức xuất hiện một đạo dấu ấn bí ẩn giống như hàng rào kiên cố nhất, một mực thủ hộ lấy Diệp Phàm. Mà một bên khác, hai chiếc cánh màu đen của Tử Mặc lại bao bọc lấy cơ thể hắn ta.

- Thánh Ma Chi Lực của ta vô cùng vô tận, chỉ cần ta còn chưa kiệt sức thì hai cánh của ta vẫn sẽ luôn tồn tại. Diệp Phàm, chỉ dựa vào pháp ấn của ngươi mà có thể ngăn cản được sao? Một kích này, chết đi cho ta!

Tử Mặc gầm thét, đồng thời, luồng lực nổ tung kinh khủng kia lập tức bao phủ lấy hai người bọn họ!

Diệp Phàm có được Tiên Nguyên Lực, cho dù không có mở Thiên Địa Thông Linh ra thì Nguyên Lực của hắn vẫn còn không ít như cũ, mà lực phòng ngự của Sát Mãng Hộ Chủ có liên quan đến Nguyên Lực mà Diệp Phàm đưa vào. Với Nguyên Lực hùng hậu như vậy, Diệp Phàm hoàn toàn có thể chống đỡ được lần bạo phá này.

Sát Mãng Chiến Bào là đạo khí, các cường giả Chí Tôn cùng với cường giả Thánh Hiền thường cũng sử dụng đạo khí, cho dù đạo khí của Diệp Phàm chỉ là trung phẩm thì lúc này vẫn có tác dụng cực kỳ đáng sợ như cũ.

Khi tiếng phá hủy vang lên thấu trời, Hoàng Thiên Ấn chống đỡ được một hồi thì đã trực tiếp nổ tung. Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, Nguyên Lực bên trên Sát Mãng Chiến Bào đã có đầy đủ khả năng chống lại được sức công kích mãnh liệt đó.

Diệp Phàm không màng đến sự hao tổn về Nguyên Lực, cơn bão năng lượng duy trì tầm mười hơi rồi mới chậm rãi an tĩnh lại.

Mà Huân Y ở phía dưới lại có chút hoảng hốt, sau đó lại cố tự trấn định bản thân: Diệp Phàm mạnh như vậy, hắn sẽ không xảy ra việc gì đâu, ta lo lắng cho hắn làm cái gì chứ? Thế nhưng… không có thế nhưng, ta là Huyết Phượng Ma Hoàng, ta nhất định phải chặt đứt tơ tình! Tuyệt đối phải như vậy!

Cơn bão năng lượng kết thúc, Diệp Phàm cùng Tử Mặc đồng thời xuất hiện trong tầm mắt của đối phương. Hai người vẫn một mực khảm bên trong cánh tay của tượng đá, khí tức uể oải, sắc mặt tái nhợt.

Nguyên Lực của Diệp Phàm còn thừa không bao nhiêu, vết thương trên người lại càng nhiều hơn, thoạt nhìn đã là nỏ mạnh hết đà. Mà Tử Mặc bởi vì có Hộ Thể Cấm Khí tồn tại nên kiếm khí gần như bị chặn lại hơn phân nửa ngay từ đầu rồi, mặc cho đã tiêu hao đi không ít khí huyết vì sử dụng Địa Long Huyết Nộ, chẳng qua xét trên tổng thể thì trạng thái của hắn ta tốt hơn Diệp Phàm không ít.

Chỉ có điều, cánh chim của hắn ta đã biến mất, hiển nhiên cái gọi là Nguyên Lực vô cùng vô tận chẳng qua cũng chỉ là lời nói điêu mà thôi, chí ít thì cánh chim của hắn ta không thể duy trì mãi được.

Nguyên Lực màu đen trên người Tử Mặc điên cuồng vận chuyển, khôi phục lại thương thế của hắn ta. Mà Thần Văn Nguyên Lực của Diệp Phàm cũng không kém cạnh chút nào, thậm chí đường vân màu đen lại càng thêm mạnh mẽ, chẳng qua là Diệp Phàm vẫn phải áp chế phản phệ của Thần Hồn Chi Lực thôi.

- Ta thừa nhận, thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng người thắng lợi cuối cùng vẫn là ta.

Trên khóe miệng Tử Mặc tràn ra máu tươi, hắn ta lạnh giọng nói. Bây giờ Diệp Phàm đã là nỏ mạnh hết đà, mà hắn ta thì còn sức lực để đánh một trận nữa.

Hắn ta đưa tay phải ra, ngay bên cạnh Diệp Phàm lập tức xuất hiện một con Thổ Long, sức mạnh Thiên Nguyên chính là bá đạo như vậy đấy.

Diệp Phàm nghe thấy vậy thì lại không hề hoảng loạn một chút nào, ngược lại còn chậm rãi tránh thoát một đòn từ trong lòng bàn tay của tượng đá. Bộ dạng của hắn vô cùng thản nhiên mà nhìn con Thổ Long đang bay múa kia, trên khóe miệng lộ ra một tia trào phúng:

- Nếu không phải Hộ Thể Cấm Khí của ngươi đánh trọng thương ta thì ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Muốn thắng được ta? Ngươi cũng xứng sao?

Nói xong, trong tay Diệp Phàm đánh ra một đạo ấn quyết, âm thanh vang dội truyền đến:

- Không một ai có thể… cướp nàng đi… từ bên người ta!

- Thiên Địa… Thông Linh, mở!

Rầm!

Thiên Địa Xỉ Luân xoay tròn, Nguyên Lực vô tận từ trên bầu trời cao điên cuồng càn quét về phía Diệp Phàm. Phía sau hắn phảng phất như có cánh cửa Thiên Đạo đang chìm nổi vậy. Sau đó, khí tức của Diệp Phàm lấy tốc độ đáng sợ mà hồi phục tới đỉnh phong, mà khí tức khủng bố đó lập tức khiến cho sắc mặt của Tử Mặc trở nên trắng bệch vô cùng.

- Lứa cùng giai… ta mới là bá chủ!

Diệp Phàm gầm thét, Nguyên Lực nổ tung, thân hình của hắn lập tức bay ra khỏi cánh tay của tượng đá, giống như một con thú thời thái cổ vô cùng man rợ, mang theo khí tức cuồn cuộn ngập trời mà càn quét về phía Tử Mặc.

- Chết đi!

Rầm!

Sức mạnh của một quyền này kéo theo thiên địa, mà thân hình của Diệp Phàm hóa thành tia chớp, tốc độ càng nhanh, lực lượng càng mạnh mẽ hơn, sát cơ càng dày đặc hơn nữa.

Rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, thế nhưng lúc này Diệp Phàm lại bày ra thực lực đỉnh phong siêu việt, Thần Văn Nguyên Lực áp chế phản phệ căn bản không có biện pháp làm ảnh hưởng đến chiến lực của hắn. Mặc dù hắn đã bị trọng thương, thế nhưng chút đau đớn này lại không có một chút tư cách khiến cho Diệp Phàm nhíu mày một cái nữa là.

Thần Văn Nguyên Lực điên cuồng vận chuyển, cường lực không ngừng ẩn hiện. Giờ khắc này, ở trong mắt Tử Mặc lần đầu tiên hiện lên vẻ kinh hoàng, Thổ Long của hắn ta trực tiếp bị khí thế của Diệp Phàm đánh cho xơ xác. Một cỗ cảm giác tuyệt vọng dâng lên, Tử Mặc chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ thua bởi người đồng lứa, mà một câu kia “Lứa cùng giai ta mới là bá chủ của Diệp Phàm lại khiến cho hắn ta có chút không biết phải làm thế nào. Sao cái thế giới này lại có thể có một yêu nghiệt kinh khủng như vậy cơ chứ!

- Diệp Phàm, nếu như ngươi giết hắn ta, ta sẽ chết trước mặt ngươi ngay!

Giọng nói của Huân Y vang lên, thân hình của Diệp Phàm cứng đờ lại trong nháy mắt. Câu nói này giống như một cây chủy thủ hung hăng cắm vào trái tim của hắn. Câu nói này, ngay vào lúc này, lại chói tai đến mức nào cơ chứ.

Thế nhưng đối với Tử Mặc mà nói, câu nói này lại cực kỳ dễ nghe!

Dư quang của Diệp Phàm liếc qua người Huân Y, mà thanh trường kiếm của Huân Y đã đặt trên cần cổ xinh đẹp của nàng, Diệp Phàm lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cưỡng ép thu hồi lại một quyền này. Trong chớp nhoáng này, lực phản phệ đã trực tiếp trở thành một cọng cỏ cuối cùng áp đảo thân thể của Diệp Phàm, hắn không chịu nổi gánh nặng thân thể mà tuyệt vọng rơi xuống từ trên không trung, đập mạnh lên phía trên đài hoa sen của tượng Phật.

Huân Y cắn răng. Nàng rất rõ ràng một câu nói kia sẽ gây ra tổn thương lớn như thế nào đối với Diệp Phàm, thế nhưng nàng không thể không nói. Bởi vì Diệp Phàm không thể giết Tử Mặc. Tử Mặc là nhi tử của viện trưởng Chí Tôn học phủ. Nếu như Diệp Phàm giết hắn ta, vậy hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Mặt khác, một câu nói kia cũng đủ khiến cho Diệp Phàm hoàn toàn hết hy vọng đối với nàng. Chỉ cần Diệp Phàm vô cùng tuyệt tình với nàng, vậy thì nàng sẽ có thể dựa vào đạo tâm của bản thân mà chặt đứt tơ tình hoàn toàn, thoát khỏi quá khứ của nàng. Nàng sẽ không bao giờ lại là Huân Y nữa, nàng chính là Huyết Phượng Ma Hoàng!

Đau đấy, nhưng cũng chỉ có đau thấu linh hồn thì ta mới có thể niết bàn trùng sinh một lần nữa, ta mới có thể trở thành bản thân chân chính.

Huân Y im ắng gầm thét. Mà trong thần hồn của nàng, một đạo tình chủng chậm rãi xuất hiện vết rạn, trên khóe miệng của nàng lại chẳng biết từ lúc nào đã có máu tươi tràn ra. Đây là nỗi đau đớn thấu tim gan như thế nào mới có thể đến nông nỗi như thế này?

Nếu như là phàm nhân, ai cũng không làm được, nhưng nàng là Tà Thú Vương, nàng có được đạo tâm kiên cố nhất. Đối với người tu đạo mà nói, tình yêu không nên trở thành tất cả, cho nên Huân Y tin rằng mình có thể chặt đứt tơ tình, dù là đau đến thổ huyết, dù là đau thấu linh hồn, đó cũng là lễ tẩy rửa của nàng, đây là võ đạo của nàng.

Mà sau khi Diệp Phàm rơi vào đóa sen kia thì lại không có sự va chạm như trong tưởng tượng, phảng phất như có được một lực lượng kỳ dị từ trong không gian truyền đến. Hắn cảm giác như mình đang "xuyên qua không gian", vết thương trên người cùng với sự tĩnh mịch trong tâm hồn khiến cho hắn dần dần lâm vào hôn mê.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)