Vô Địch Thiên Đế

Chương 72: Quy tắc

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta đi tới chỗ Diệp ca ca, bọn họ còn chưa đủ người.

Bắc Cung Tuyết vội vàng nói.

- Tuyết Nhi muội muội, ngươi còn không rõ sao? Ba người bọn họ không cùng một thế giới với tất cả đám người chúng ta. Ngươi xem thử có bất kỳ người bằng lòng lập thành một đội với bọn họ không? Cho dù là một số đội thiếu người cũng không chủ động mời bọn họ.

Triệu Linh Nhiên vội vàng nói:

- Bởi vì bọn họ là người của Tiềm Long Phong, trên con đường tu luyện, không có tư chất sẽ không thể đi được lâu dài, hơn nữa bọn họ căn bản không bảo vệ nổi huy hiệu, mọi người đều chọn quả hồng mềm để bóp. Ngươi đi theo bọn họ, sẽ đứng mũi chịu sào.

- Ngươi chắc hẳn phải nhìn xa ra một chút. Các sư huynh sư tỷ Thần Vũ Phong mới là phạm vi ngươi nên bước vào. Ta nghe nói thiên tài đứng đầu học phủ Ninh Hồng Trần chính là đệ tử tam tinh của Thần Vũ Phong. Với năng lực của ngươi hoàn toàn có thể đứng chung với Ninh sư huynh, ngươi không nên liên hệ với Diệp Phàm nữa.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy không khỏi ngây người. Thật ra nàng làm sao không biết đạo lý này, nhưng tình cảm con người yếu ớt như vậy, vì sao nhất định cần phải có thế lực như vậy. Cho dù Diệp ca ca hắn có tư chất phế phẩm, nhưng hắn cố gắng như vậy, hắn đáng được người ta tán thành.

Nếu có thể, không ai hy vọng mình trở thành đối tượng bị người ta nhạo báng.

Bắc Cung Tuyết rút tay khỏi tay Triệu Linh Nhiên, khẽ nói:

- Linh Nhiên tỷ tỷ, ta biết tỷ tốt với ta, nhưng ta không giống với các ngươi. Khi tất cả mọi người vứt bỏ Diệp ca ca, ta sẽ không lựa chọn vứt bỏ.

- Bằng không, sau này ta sẽ không còn mặt mũi nào gặp hắn!

Bắc Cung Tuyết nói xong, đi về phía Diệp Phàm. Lúc này, Triệu Linh Nhiên ở phía sau la lên, chỉ có điều Bắc Cung Tuyết vẫn kiên trì đi tới trước mặt ba người Diệp Phàm.

Lập tức, gần như tất cả mọi người nhìn về phía đám người Diệp Phàm. Dù sao ba người bọn họ quá ít người, chiếm được vị trí của một đội cũng thấy quá bắt mắt. Lúc này, Bắc Cung Tuyết được mọi người chú ý còn ra khỏi đội, đi tới đội của Diệp Phàm.

- Diệp ca ca, ta muốn cùng một đội với các ngươi!

Bắc Cung Tuyết khẽ nói, nàng hơi thấp thỏm nhìn Diệp Phàm, sợ Diệp Phàm thật sự tự ti như lời Triệu Linh Nhiên đã nói, không có cách nào đối xử với nàng như trước.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi mỉm cười nói:

- Cũng không uổng công ta dạy cho ngươi không ít công phu, thời điểm quan trọng vẫn tới chống đỡ cho sư phụ.

Lời lẽ rất bình thường, vẫn tùy ý như trước, không hề có cảm giác xa lạ, Bắc Cung Tuyết lập tức mừng rỡ. Nàng đã biết mà, nàng biết Diệp ca ca vẫn là hắn trước đây.

Mình làm sao có thể không tin Diệp ca ca. Hì hì, thật tốt, hắn vẫn tự tin như vậy.

- Đó là chuyện đương nhiên rồi. Bắc Cung Tuyết ra rất nghĩa khí!

Bắc Cung Tuyết lập tức mỉm cười, răng khểnh đáng yêu lộ ra, hai mắt híp lại như trăng khuyết, khí tức kỳ ảo lộ ra, trong nháy mắt vẻ phong tình này làm cho vô số nam nhân mê say.

Diệp Phàm cũng thoáng ngẩn người, thầm nghĩ con nhóc này không ngờ dậy thì tốt như vậy, đúng là mỗi ngày một khác. Sợ rằng sau này trong Thiên Phủ sẽ gây ra không ít sóng gió.

- Nếu vậy, về hàng đi!

Diệp Phàm đưa tay phải ra xoa trán của nàng. Bắc Cung Tuyết khẽ trừng mắt với hắn nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới phía sau Diệp Phàm. Cảnh tượng này làm cho vô số đệ tử ngạc nhiên.

Một đệ tử Tiềm Long Phong rác rưởi dựa vào đâu, có tư cách gì dùng tay trán của đệ tử yêu nghiệt bên Thần Vũ Phong?

Mà ở trên quảng trường, không ít đệ tử nhị tinh còn lộ ra sự sắc bén. Bởi vì một đệ tử giống như kiến hôi trong mắt bọn họ lại có thể thân thiết với nữ đệ tự giống như nữ thần trong mắt bọn họ.

Tất cả mọi người đều không thể chịu được điều này, nhất là dáng vẻ đơn thuần của Bắc Cung Tuyết làm rất nhiều người suy nghĩ, nàng chỉ chưa từng thấy qua cường giả chân chính, nếu đánh bại ba con kiến hôi kia ngay trước mặt nàng, có lẽ nàng sẽ nhìn mình với ánh mắt khác.

Hơn nữa, ba đệ tử Tiềm Long Phong tặng không chín trăm điểm, ai không muốn.

Cuối cùng đội ngũ Diệp Phàm có bốn người, những người khác cũng đã lập thành đội xong. Dương Thương cao giọng nói:

- Ta có đặt một số huy hiệu trong các phòng ở một số khách sạn Thiên Thành, tổng cộng có ba trăm phòng, bình quân một phòng ở hai người, tối đa sẽ có sáu trăm người ở. Bốn trăm người khác sẽ phải ngủ ngoài đường.

Nói đến đây, Dương Thương thoáng mỉm cười:

- Tất cả mọi người nhớ kỹ, mất đi huy hiệu thì tự đi tới quảng trường nghỉ ngơi. Nếu mất đi huy hiệu còn ngông cuồng muốn thông qua chiến đấu đoạt lại huy hiệu, sẽ trực tiếp mất đi tư cách học viên của Thiên Phủ.

- Tranh đấu phải biết kìm chế, nếu phá hỏng vật phẩm của cư dân trong thành sẽ mất đi huy hiệu. Đương nhiên, các ngươi cứ việc yên tâm, khách sạn đã đặt đều được chuẩn bị đặc biệt cho các người, trước mỗi cửa phòng đều có cung cấp một khoảng đất trống cho các ngươi chiến đấu.

- Các ngươi có bản lĩnh cướp một nghìn huy hiệu cũng được. Chỉ cần vượt qua ba mươi huy hiệu, sẽ có trưởng lão qua thưởng một chiếc nhẫn chứa vật đặc biệt cho các ngươi dùng để cất huy hiệu.

- Nhưng các ngươi có nhẫn chứa vật lại không thể bỏ huy hiệu của mình vào, bằng không sẽ bị quyết định mất đi tư cách. Đao kiếm không có mắt, trong quá trình tranh đấu có thể đánh cho đối phương bị thương, nhưng không thể giết người, ai giết người phải đền mạng, người làm nhục nữ đệ tử, giết. Người tạo thành tổn thương mang tính vĩnh viễn đối với tứ chi hoặc là phế bỏ tu vi, giết!

- Ta đã đặt trận pháp giám sát trên trang phục của các ngươi. Yên tâm, lúc làm vệ sinh nó sẽ chỉ truyền tin tức lên không trung. Đương nhiên, nếu có thể, tốt nhất không nên đi vệ sinh. Tất cả đều là người tập võ, ta tin tưởng sử dụng nguyên lực điều tiết sẽ không có vấn đề.

- Hôm nay không ai được tắm rửa, không thể cởi trang phục, càng không cho phép bất kỳ kẻ nào dùng sức mạnh cởi quần áo của người khác để thoát khỏi giám sát. Một khi phát hiện, giết! Được rồi các vị, cuối cùng, ta còn muốn nói cho các ngươi biết một tin tức tốt.

Vẻ mặt Dương Thương lộ ra ẩn ý sâu xa:

- Sáng mai, tất cả người nắm giữ huy hiệu sẽ cùng bước vào rừng rậm Thiên Phủ, nơi đó sẽ có năm trăm đệ tử nhị tinh chờ các ngươi. Nếu các ngươi có thể bảo vệ được huy hiệu của mình hoặc cướp được càng nhiều huy hiệu hơn trước khi bước vào học phủ, những huy hiệu đó sẽ đổi thành điểm.

- Những người bị mất đi tất cả huy hiệu, trực tiếp bị quyết định thất bại, sẽ có người đặc biệt dẫn các ngươi ra khỏi rừng rậm, một khi mất đi huy hiệu, không thể ra tay, cũng không cho phép tiếp tục ra tay với bất kỳ kẻ nào đã mất đi huy hiệu, một khi bị phát hiện sẽ có trừng phạt nghiêm khắc.

- Các vị có thể giải tán. Sáng sớm ngày mai tới quảng trường tập hợp. Đệ tử mất đi huy hiệu tối nay, ngày mai có thể trực tiếp theo ta đi tới Thiên Phủ. Các tiểu tử, chúc các ngươi có một buổi tối tốt đẹp, ha ha!

Dương Thương cười lớn và rời đi, rất nhiều đệ tử đều cảnh giác liếc nhìn quanh, sau đó nhanh chóng rời đi.

Diệp Phàm cũng không ngoại lệ. Hắn dẫn theo Diệp Tàn, Diệp Quỷ cùng với Bắc Cung Tuyết nghênh ngang đi về phía khách sạn gần đó.

Trên quảng trường Thiên Phủ có không ít người chú ý tới đội của Diệp Phàm, cười nói:

- Đúng là to gan. Ta tưởng bọn họ sẽ tranh thủ hòa vào dòng người đông đúc, nhân lúc hỗn loạn rời đi, không ngờ đi thẳng về phía khách sạn gần nhất.

- Hì hì hì, các ngươi nghĩ xem, tư chất phế phẩm lại có thể được Thiên Phủ tán thành, to gan là chuyện rất bình thường.

- Chỉ tiếc cho một mỹ nhân nghiêng nước nghiên thành như vậy, tối nay sợ rằng phải ngủ ở đầu đường xó chợ.

- Ta còn định ngày mai sẽ tự mình đi tìm đội này, xem ra bọn họ còn không nổi tối nay, không chỉ tư chất kém, não còn có vấn đề.

Trong lúc đám người bàn tán ầm ĩ, bốn người Diệp Phàm đã tới cửa khách sạn gần đấy.

Bọn họ dừng lại. Sau lưng của bọn họ có ba mươi người đi ra. Ba ngũ đều nhìn chằm chằm đám người Diệp Phàm. Có thể đi tới khách sạn gần nhất đều là đội khá tự tin vào thực lực của mình.

Mà ở nơi khác, nhóm chín người Triệu Linh Nhiên cũng đứng cách đó không xa nhìn sang bên này. Bọn họ biết rất rõ ràng tư chất của ba người Diệp Phàm không tốt nhưng lại có chiến lực rất mạnh.

Chỉ có điều thiên tài ở đây nhiều tới mức nào? Cho dù ba người Diệp Phàm có thực lực mạnh mẽ, nhưng hai tay khó địch nổi bốn tay, cuối cùng sợ rằng vẫn không thoát khỏi số phận bị cướp đoạt huy hiệu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)