Vô Địch Thiên Đế

Chương 716: Tung tích của huân y

Chương Trước Chương Tiếp

Thái Sơ Hóa Vật Quyết vận chuyển, Diệp Phàm cảm nhận được Đạo Vận của Lôi Linh Tổ Nguyên, nhưng hắn hoàn toàn không thể đồng bộ Đạo Vận ở khoảng cách này được.

Diệp Phàm đột nhiên buồn rầu, đã đi đến bước này rồi, bỏ đi thì tiếc lắm. Thế nhưng nếu không đi, chỉ cần bước lên một bước ở đây thôi thì rất có thể chính là tử vong.

Diệp Phàm rất rõ ràng, Lôi Linh Tổ Nguyên này chắc chắn không phải là thứ mà thực lực hiện tại của hắn có thể với tới được.

Trong khi Diệp Phàm đang rơi vào thế bí, một thân hình mập mạp lắc lư bay tới bên cạnh phiến đá rồi ôm lấy Lôi Linh Tổ Nguyên trước ánh mắt kinh ngạc của Diệp Phàm, sau đó lại lắc lư bay trở về. Toàn bộ quá trình vô cùng bìn tĩnh và tùy ý.

Cứ như thể Lôi Linh Tổ Nguyên kia thực sự chỉ là một hòn đá bình thường vậy.

Sao tên Bàn Cầu này làm được hay vậy?

Diệp Phàm hoàn toàn không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Đại Đế bay đến trên vai Diệp Phàm, ôm Thạch Đầu vào lòng, hắn ta nhìn bộ dạng kinh ngạc của Diệp Phàm thì không khỏi khinh bỉ mà nói:

- Không có gì mà bản thần thú không làm được cả!

Diệp Phàm nghe vậy thì không nói nên lời mà nhìn con hàng này. Đối với Diệp Phàm, chuyện này vô cùng khó giải quyết, nhưng đến lượt Đại Đế vậy mà lại qua loa đến thế. Tuy nhiên, Diệp Phàm nhanh chóng nhớ ra bản thể của Đại Đế là cái gì.

Thiên Diễn Lôi Long!

Đúng vậy, Đại Đế là Lôi Đình Chi Tổ đích thực. Sau khi Lôi Linh Tổ Nguyên này cảm nhận được khí tức của Đại Đế thì hoàn toàn không có ý chí phản kháng nào cả. Chỉ cần là lôi đình thì đều không làm gì Đại Đế được, thậm chí đợi đến khi Đại Đế trưởng thành thì chỉ cần vẫy tay một cái là đã có thể khống chế lôi đình giữa thiên địa này.

Niềm vui ngoài ý muốn, khóe miệng Diệp Phàm cong lên thành hình vòng cung. Hắn âm thầm lẩm bẩm, bình thường tên Bàn Cầu này ngoài ăn ra thì toàn ngủ, nhưng đến lúc quan trọng thì vẫn hữu ích đấy chứ.

Lúc này đã có thể thoải mái sử dụng Thái Sơ Hóa Vật Quyết. Khi Đạo Vận của hắn và Lôi Linh Tổ Nguyên hoàn toàn hợp nhất, Diệp Phàm lấy Lôi Linh Tổ Nguyên ra từ trong ngực của Đại Đế. Khi nhìn thấy vẻ không nỡ của Đại Đế thì hắn không khỏi nghi ngờ mà nói:

- Chẳng lẽ thứ này có tác dụng lớn với ngươi à?

- Không phải!

Đại Đế nghe vậy thì trực tiếp lắc đầu. Nói là không thì cũng không hẳn, ít nhất nguyên khí trong đó rất hữu ích đối với hắn ta, nhưng lôi đình bên trong thì lại vô dụng. Chỉ cần tu vi của Đại Đế đạt đến thì lôi đình Thánh Nguyên cấp cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Đại Đế biết rất rõ tác dụng của thứ này đối với Diệp Phàm nên đương nhiên sẽ không đòi hỏi thứ này. Nhưng sau khi từ chối thì hắn ta vẫn không nỡ mà nói:

- Nhưng hương vị Lôi Linh Tổ Nguyên này rất ngon, ăn vào trong bụng có cảm giác lôi điện nổ lốp bốp, vang tanh tách!

- ...

Diệp Phàm không để ý tới Đại Đế, hắn đại khái hiểu được tác dụng của thứ này đối với Đại Đế còn không bằng mấy trăm miếng Đạo Linh Quả.

Nhưng tác dụng của thứ này đối với Diệp Phàm lại không thể đong đếm được. Diệp Phàm không phải là người ích kỷ nhưng hắn hiểu rõ phải phân phối tài nguyên hợp lý. Lúc này, hắn lấy Thái Sơ Hóa Vật Quyết làm cơ sở để luyện hóa sơ bộ Lôi Linh Tổ Nguyên.

Ba canh giờ sau, trên người Diệp Phàm đã bị lôi đình che kín, đồng thời, Lôi Linh Tổ Nguyên đã có mối liên hệ kỳ lạ với Diệp Phàm. Sau đó, Diệp Phàm đánh ra một thủ quyết, Lôi Linh Tổ Nguyên bay vào bên trong Tử Phủ của hắn.

Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong cung điện rồi bắt đầu điên cuồng điều khiển Lôi Linh Tổ Nguyên. Sau đó, lôi đình nồng đậm đang gào thét trên trời cao bắt đầu tụ lại rồi bắn về phía Diệp Phàm.

Rầm rầm rầm!

Lôi đình biến thành Điện Xà, vô cùng dịu dàng và ngoan ngoãn mà tiến vào trong cơ thể Diệp Phàm. Nếu có người khác ở đây thì tất nhiên sẽ vô cùng kinh ngạc, rất khó để tưởng tượng được cảnh lôi đình xé rách Thương Khung lại đang không ngừng tràn vào cơ thể Diệp Phàm như thế này.

Đối tượng mà lôi đình ngoan ngoãn đương nhiên không phải là Diệp Phàm, mà là Lôi Đình Tổ Nguyên bên trong Tử Phủ của hắn. Vốn dĩ những lôi đình này chính là do Lôi Đình Tổ Nguyên tản ra ngoài, sau khi hấp thu lại thì rất có lợi cho Diệp Phàm.

Trong quá trình hấp thụ, thân thể Diệp Phàm không ngừng được lôi đình rèn luyện, từ đó tăng tu vi luyện thể của bản thân lên, tương tự còn có thể nhanh chóng nắm vững Lôi Đình Chi Lực hơn nữa.

Mặt khác, những lôi đình này cũng là năng lượng vô cùng tinh khiết, sau khi được Lôi Linh Tổ Nguyên hấp thu xong thì chúng sẽ là vốn liếng tu hành sau này của Diệp Phàm.

Một ngày sau, trên không trung của Lôi Thần Chi Mộ, tất cả lôi đình đều biến mất hết, tu vi của Diệp Phàm cũng thuận lợi tăng từ Hợp Thánh nhất trọng lên Hợp Thánh nhị trọng. Lôi Linh Tổ Nguyên hoàn toàn cắm rễ bên trong Tử Phủ của Diệp Phàm, thời gian càng trôi qua thì nó sẽ càng không ngừng biến thành lôi nguyên tinh khiết nhất tiến vào bên trong thân thể Diệp Phàm.

Mà vốn dĩ công pháp tu hành của Diệp Phàm chính là Diệu Lôi Thần Quyết, hấp thu Lôi Linh Tổ Nguyên thì càng làm ít công to.

Hắn đưa tay phải ra, sau đó trên tay phải hắn lập tức xuất hiện lôi đình, cường độ không quá cao mà chỉ có Hoàng cấp. Trên mặt Diệp Phàm lộ ra vẻ hài lòng, chỉ trong một ngày mà hắn đã có Lôi Đình Chi Lực Hoàng cấp rồi, loại tốc độ này đã cực kỳ kinh người.

Ngoài ra, chỉ thiếu một chân bước vào cửa nữa thôi là Mệnh Thần Thuật đã có thể đột phá lục trọng rồi. Một khi Mệnh Thần Thuật đột phá đến lục trọng, tu vi luyện thể của hắn sẽ trực tiếp đạt tới Hư Cương chi cảnh, đồng thời, hắn sẽ thu hoạch được Linh Cương Thiên Phú thứ tư.

Đứng người lên, nguyên lực trên Sát Mãng Chiến Bào lưu chuyển, nhanh chóng tẩy sạch bụi bẩn trên đó. Đại Đế ôm Hồn Tinh bay đến trên vai Diệp Phàm.

Cung điện xung quanh đã bị tàn phá đổ nát dưới tác động của đám lôi đình chen chúc vừa rồi. Lôi Linh Tổ Nguyên bị Diệp Phàm lấy đi, mà không có nguyên khí cung cấp thì trận pháp chỗ này cũng dừng vận hành, bây giờ Lôi Thần Chi Mộ đã không có chỗ nào xuất sắc nữa.

Diệp Phàm không sống trên chiến thắng quá lâu với thu hoạch của bản thân, mà hắn tìm hướng đi đến Phật Ma Cố Thổ rồi xuất phát.

Lúc lôi đình trên trời cao dần yếu bớt thì Lâm Tâm Dao đã mang theo sự kinh ngạc mà rời khỏi đây rồi. Bảo bối ở chỗ này trân quý đến mức nào chứ, nàng ta không biết nếu Diệp Phàm biết được nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh nhìn thì có giết nàng ta diệt khẩu hay không.

Cho nên, Lâm Tâm Dao đi rất gấp cũng rất dứt khoát, nhưng sự tò mò và sợ hãi thán phục của nàng ta đối với Diệp Phàm lại càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Khoảng cách giữa Lôi Thần Chi Mộ và Phật Ma Cố Thổ rất xa, cho dù Diệp Phàm dốc hết sức lên đường thì cũng cần khoảng mười ngày mới đến nơi. Đương nhiên, nguyên nhân chính là do không có ai dám dùng tọa kỵ phi hành ở chỗ này cả, con hung thú thất phẩm thỉnh thoảng bay vút qua từ trên trời cao kia đang từng giây từng phút mà nói cho tất cả mọi người biết nguy hiểm trên trời cao còn dữ dội hơn dưới mặt đất nhiều.

...

Tử Mặc nhìn nữ tử trước mắt, cho dù với hiểu biết của hắn ta thì vẫn nhịn không được mà động tâm. Nữ tử của Si Tình Cốc đều si tình, một đời bọn họ chỉ thích một người, một khi gieo tình thì chính là sống chết có nhau.

Mà tình chủng có tác dụng thúc đẩy cực kỳ đáng sợ đối với song tu. Đối với Tử Mặc, nữ nhân duy nhất bên trong Si Tình Cốc có thể xứng với hắn ta chỉ có Thánh Nữ của bọn họ.

Thánh Nữ của Si Tình Cốc - Huân Y. Trước kia, hắn ta không biết thế gian này thế mà lại có nữ tử động lòng người đến thế. Sức quyến rũ do tà mị và tình dục xen lẫn với nhau mà sinh ra kia, loại hình tượng mâu thuẫn có một tia khát máu rồi lại thỉnh thoảng lộ ra tình yêu kia, còn có nét quyến rũ và mềm mại thỉnh thoảng hiện lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia nữa. Đối với những nam nhân mắt cao hơn đầu như Tử Mặc, đây mới là báu vật tuyệt phẩm.

Huân Y cảm nhận được ánh mắt rực lửa nhưng lại được kiểm soát rất tốt của Tử Mặc thì không khỏi khẽ nhíu mày, quay đầu thờ ơ nhìn Tử Mặc:

- Nếu ngươi dám đi theo ta thì ta lập tức giết ngươi ngay đấy!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)