- Ta rốt cuộc đã biết vì sao viện trưởng phải đích thân đi tới Sở Quốc đón người rồi. Nếu để cho ba học phủ khác biết có thiên tài đáng sợ như vậy, tuyệt đối sẽ gây ra chấn động.
- Bắc Cung Tuyết, đúng là cái tên kỳ ảo lại dễ nghe, không được, ta đã rơi vào tay giặc, ta muốn làm kỵ sĩ của nữ thần Tuyết Nhi.
- Chỉ với ngươi à? Thôi đi, ngươi chỉ là một đệ tử Địa Phong có thể chấm mút người của Thần Vũ Phong sao? Ngươi về nằm mơ giấc mộng lớn xuân thu của ngươi đi.
...
Sau chấn động do Bắc Cung Tuyết gây ra, chính là Tiềm Long Phong. So với cực kỳ hâm mộ Thần Vũ Phong, đám đông lại xem đệ tử Tiềm Long Phong như vở kịch vui.
- Các ngươi nói xem, ba đệ tử này sẽ kỳ lạ đến mức nào?
- Ai biết được. Hoặc là tư chất tu luyện Nhân giai, những phương diện khác có thiên phú cực tốt, hoặc chính là tư chất tu luyện Thiên giai, những phương diện khác giống như rác rưởi.
- Ha ha, ta dám đặt cược mười viên nguyên thạch, ba người này tuyệt đối không có điểm nào tốt!
- Xuỵt, ngươi cẩn thận Bạch trưởng lão đánh ngươi đấy. Dù sao đệ tử Tiềm Long Phong không có cách nào đánh ngươi.
- Đi đi đi, ngươi đừng gây xích mích lung tung. Bạch trưởng lão là nữ thần trong mộng của ta!
...
Bạch Khinh Ngữ không so đo với những tiếng bàn luận của các đệ tử xung quanh. Nàng đường đường là chủ một phong, nếu vì một vài lời bàn tán của đệ tử mà ra tay giáo huấn, khó tránh khỏi mất mặt. Một phong muốn nhận được tôn nghiêm, vậy hãy để cho đệ tử trở nên mạnh mẽ.
Nàng trực tiếp mở ra tin tức của ba người Diệp Phàm. Lọt vào tâm mắt của mọi người chính là ba tin tức: Phế phẩm, phế phẩm, phế phẩm!
- Ta ngất, cái quỷ gì vậy? Loại tư chất này cũng có thể bước vào Tiềm Long Phong sao?
- Bọn họ tới chọc cười à? Phế phẩm đấy, dứt khoát đừng tu luyện nữa. Cho dù ý chí và ngộ tính cao một chút thì có thể làm gì chứ?
- Ta ngất, mọi người mau đến xem vị này đi. Diệp Phàm, ý chí vượt xa thượng đẳng, ngộ tính vượt xa thượng đẳng, tư chất phế phẩm, chà chà, treo lên cũng không có bằng hữu.
- Mạnh mẽ, mạnh mẽ, ha ha ha! Tính toán thời gian, ngày mai bọn họ sẽ đến. Có ai muốn đi đón các tiểu sư đệ các sư muội này không?
Rất nhiều đệ tử nhị tinh cười nói. Bình thường đệ tử tam tinh không quá quan tâm tới tình hình thu đồ đệ. Dù sao bọn họ trải qua một năm này là đủ rồi, chủ yếu vẫn phải tu luyện.
Lúc này Phó viện trưởng Ngô Hoa đứng dậy:
- Vừa rồi ta nhận được tin tức của những người đón tiếp, tối nay sẽ có rất nhiều học viên mới sẽ bước vào trong Thiên Thành, tiến hành ghép đội ngẫu nhiên, đệ tử của mấy chục thế lực trên sáu đại vương triều đều tập trung, tổng cộng khoảng nghìn người.
- Nghìn người chia làm một trăm đội, mỗi đội mười người, sáng sớm ngày mai sẽ bước vào trong rừng rậm Thiên Phủ.
- Lần này đội ngũ học viên cũ do Kiếm Tiên Khách của Thần Vũ Phong dẫn đội! Năm người một tổ, tổng cộng phân ra làm một trăm tổ. Mỗi người một huy hiệu Thiên Phủ, mỗi huy hiệu tương đương với ba trăm điểm Thiên Phủ, mỗi học viên mới cũng có một huy hiệu, có thể cướp được bao nhiêu, lại phải xem bản lĩnh của các ngươi.
- Nhưng ta nói trước, nếu có người dám mượn lần này cướp đoạt những thứ khác của học viên mới vào phủ ngoài huy hiệu, sỉ nhục nữ đệ tử, bất luận là ai, đệ tử chấp pháp sẽ lập tức giết chết!
- Đương nhiên, người trẻ tuổi đều chịu được đánh, gặp phải kẻ ngang bướng cũng nên dạy dỗ một chút. Ta tin tưởng các ngươi đều hiểu. Được rồi, các đệ tử muốn tham gia đi tới trước Nhiệm Vụ Các để phân đội, lập tức lấy ra năm trăm người!
Ngô Hoa nói xong, khẽ gật đầu với trưởng lão của Nhiệm Vụ Các.
Lúc này, trưởng lão của Nhiệm Vụ Các chắp tay rời đi, đồng thời trong một nghìn đệ tử nhị tinh trên quảng trường có tới gần bảy trăm người như ong vỡ tổ đi theo.
Sau khoảng nửa canh giờ, hai trăm người bóp cổ tay thở dài quay trở về quảng trường, rõ ràng không được lựa chọn.
Huân Y và Đại Lực hâm mộ nhìn những người này, ánh mắt hơi ảm đạm. Với tình trạng của bọn họ, cho dù được chọn trúng cũng sẽ không có ai chịu chung đội với bọn họ.
Huân Y còn đỡ hơn một chút, Đại Lực hoàn toàn bị bài xích ở bên ngoài.
Rất nhanh, năm trăm người còn lại đeo huy hiệu đi ra, mỗi người đều vui mừng. Đây hoàn toàn là tự nhiên được không ba trăm điểm, chỉ cần cướp được huy hiệu của người mới, tất cả đều thuộc về mình.
Mất đi huy hiệu lại tương đương với mất đi tư cách, có người không có huy hiệu, nhất định phải rời khỏi rừng rậm Thiên Phủ, người mới sẽ bị nhân viên đặc biệt dẫn đến Thiên Phủ.
Đám người hưng phấn ngồi xuống, quan sát tình hình trong gương, ngày mai sẽ diễn ra vở kịch lớn, tối nay những người mới sẽ được dùng điểm tâm trước bữa ăn.
...
Ban đêm, thiên hạc hạ cánh xuống Thiên Thành, thiên hạc từ các nơi trong Đông Linh Cảnh đều sẽ tập trung ở đây. Trên trời cao có gần hai trăm con thiên hạc bay qua, cảnh tượng có vẻ hoành tráng.
Rất nhanh, tất cả thiên hạc đều đến quảng trường lớn nhất Thiên Thành, vô số học viên mới tò mò từ trên thiên hạc nhảy xuống, đám người Diệp Phàm cũng không ngoại lệ.
- Thành trì lớn thật!
Triệu Linh Hi xúc động nói.
- Còn muốn hùng vĩ hơn cả Hoàng Đô của Sở Quốc, không hổ danh là đệ nhất thành Thiên Phủ.
Thượng Quan Thính Vũ cũng xúc động nói. Các đệ tử trẻ tuổi khác đều bàn tán ầm ĩ.
Trong đó có không ít nữ tử tuyệt mỹ thu hút sự chú ý của người khác. Dù sao bọn họ đều là thanh thiếu niên mười bảy mười tám chín, đang trong độ tuổi tò mò về người khác phái nhất.
Bắc Cung Tuyết và Dương Nhược Huyên Thần Vũ Phong được chú ý nhất. Trong khoảng thời gian ngắn, đám nam tử xung quanh không ngừng nhìn qua.
Ba người Diệp Phàm khiêm tốn đứng ở bên cạnh nhưng vẫn có người tò mò chú ý tới. Chẳng qua phần nhiều là xem thường.
Trên đường đi, Bắc Cung Tuyết không tìm tới Diệp Phàm nói chuyện. Lúc này đã đến thành trấn, nàng không khỏi ngóng trông Diệp Phàm chủ động tìm nàng. Nhưng rõ ràng, nàng đã phải thất vọng, Diệp Phàm căn bản không có ý định trao đổi với bất kỳ ai.
Đám người hăng hái nói chuyện hồi lâu. Mãi đến khi trời hoàn toàn tối đen, Dương Thương mới bay đến đài cao nhất, nhìn rất đông học viên mới phía dưới, cao giọng nói:
- Các học viên, chác các ngươi, ta là viện trưởng Thiên Phủ Dương Thương!
Tiếng ồn ào biến mất, đám người đều nhìn về phía Dương Thương.
- Đầu tiên, hoan nghênh các vị bước vào Thiên Phủ, sau này trở thành một thành viên của Thiên Phủ ta. Thiên Phủ chúng ta từ trước tới nay vẫn luôn rất hào phóng với học viên mới. Mỗi học viên đều nhận được huy hiệu thưởng ba trăm điểm!
Hắn vừa dứt lời, lập tức có không ít học viên kích động đáp lại.
Dương Thương thoáng mỉm cười, không nhiều lời, căn dặn các vị trưởng lão phát huy hiệu xuống.
Chỉ một lát sau, một nghìn người được trưởng lão hướng dẫn đeo huy hiệu lên.
- Huy hiệu đã đưa tới cho các ngươi, nhưng huy hiệu này chỉ có thể đổi điểm ở Thiên Phủ. Đúng rồi, ta phải nói cho các ngươi biết ý nghĩa của ba trăm điểm này, nó đủ để cho các ngươi đổi một thanh binh khí được chế tạo bằng Huyền Thiết.
- Cái gì?
- Ba trăm điểm có thể đổi được thần binh đó sao? Gia chủ Thẩm gia ta sử dụng chẳng qua cũng chỉ là thần binh Huyền Thiết.
- Ha ha ha, Thiên Phủ quả nhiên là học phủ vô thượng, lần này có thể tới đây là may mắn của ta.
Dương Thương đợi tiếng bàn luận của đám đông lắng xuống, mới cười nói tiếp:
- Nhưng các ngươi có thể an toàn cầm số điểm này về học phủ hay không, lại phải xem bản lĩnh của chính các ngươi. Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi tự ghép tổ, mười người một tổ, trong vòng ba mươi hơi thở phải hoàn thành.
Rất nhiều đệ tử nghe vậy, lúc này bắt đầu tìm người quen biết để lập thành đội.
Bắc Cung Tuyết muốn đi chỗ Diệp Phàm nhưng bị Triệu Linh Nhiên kéo lại, cùng Thượng Quan Thính Vũ, Triệu Linh Hi, Bắc Cung Thanh Sơn, Thượng Quan Phi Độ, Tiễn Hoành, Ngô Tùng, Đinh Xuân Thu, Dương Nhược Huyên tạo thành một đội mười người.
Dương Nhược Huyên vốn cũng định đi tới tổ của Diệp Phàm. Nhưng nàng biết rất rõ, đệ tử Tiềm Long Phong sẽ trở thành vì đối tượng đầu tiên bị cướp, tình cảnh của bản thân ba người Diệp Phàm sẽ rất gian nan, nếu mình đi cùng bọn họ, sẽ chỉ làm cho càng nhiều đệ tử đối phó với bọn họ hơn.
Bởi vì con người chính là như vậy, một đệ tử Tiềm Long Phong được mỹ nữ Thần Vũ Phong ưu ái, tất nhiên sẽ trở thành đích ngắm cho mọi người.
Đông Hoàng Thiến Thiến và Đông Hoàng Vũ trực tiếp đi tới đội khác. Bản thân ba người Diệp Phàm sẽ không chủ động nịnh bợ người khác, những người khác nhìn thấy trang phục của ba người bọn họ, càng không thể nào chung đội.
Cuối cùng sau khi đội ngũ được phân chia xong, gần như mỗi tổ đều có mười người. Cho dù ít cũng có chín người, tám người. Duy nhất chỉ có ba người Diệp Phàm đặc biệt làm người khác chú ý.