Phúc Long nghe vậy lúc này lộ ra khuôn mặt tươi cười, khom người nói:
- Ý công tử đây là gì, ta chính là chủ nhân của Thiên Linh cư.
- Hừ, ngươi có phải hay là chủ nhân hay không, ta rất rõ ràng, tám mươi vạn thượng phẩm Nguyên thạch chính là thái độ của ta, nếu Thiên Linh cư xem ta là dê béo, cũng đừng trách ta không cho thiên kiêu Chí Tôn học phủ mặt mũi.
Diệp Phàm hiển nhiên không có hứng thú pha trò với Phúc Long, lúc này cao giọng nói.
Ngưng Mi ở bên cạnh nghe Diệp Phàm nói chuyện, lập tức hiếu kỳ không thôi, người này nói bóng gió nơi đây chính là do thiên kiêu Chí Tôn học phủ sáng lập sao?
Nhìn tuổi tác của người này, không khác mình bao nhiêu, ở độ tuổi này, thiên kiêu Chí Tôn học phủ có người nào không dẫn đầu giai đoạn này, người khác dù gặp một lần cũng khó càng thêm khó, chớ đừng nhắc tới ăn nói không khách khí như vậy, vị trước mắt này là ai?
Còn nữa, nghe ý của hắn ý, hẳn là cố ý tìm người đứng sau Thiên Linh cư, người này chỉ sợ cũng thiên kiêu chính cống, mà khiến cho nàng không nghĩ tới mình định giá là tám mươi vạn thượng phẩm Nguyên thạch, những người này không xem tài nguyên là tài nguyên sao?
- Ha ha, công tử, Bách Linh cư ta có liên quan gì đến Chí Tôn học phủ chứ, công tử đừng nghe mấy lời đồn nhảm nhỉ đó mà nghĩ là thật.
Lúc này Phúc Long cười nói.
- Thật sao?
Diệp Phàm nghe vậy sắc mặt trở nên khó coi, ngay sau đó tay phải hướng về phía phía trước vung lên, Phúc Long trực tiếp bay lên, hung hăng đâm vào trên cửa, kỹ pháp vô cùng kỳ diệu như thế, lập tức khiến cho thị nữ kia, Ngưng Mi cùng Phú Long hoàn toàn sửng sốt!
Ngay sau đó Diệp Phàm cao giọng nói:
- Chớ có cho thể diện mà không cần, Phong Tình Kiếm, tám mươi vạn thượng phẩm Nguyên thạch của ta dễ lấy như vậy sao.
Nói xong, Diệp Phàm trực tiếp nhìn về phía bắc của nội đường.
Phong Tình Kiếm? Thời điểm Tử Mặc chưa từng xuất hiện ở Chí Tôn học phủ, người ngày hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, càng là một trong những thiên tài đỉnh phong được toàn bộ Trung Linh cảnh công nhận, Ngưng Mi trực tiếp ngây tại chỗ, người này nàng bình thường đừng nói là gặp mặt mà ngay cả thảo luận cũng phải cẩn thận.
Chủ nhân của Bách Linh cư thực sự là Phong Tình Kiếm?
Bốp bốp bốp!
Bên trong nội đường yên tĩnh, đột ngột xuất hiện âm thanh vỗ tay, ngay sau đó một nam tử tuấn dật chậm rãi đi ra, người này mặc dù không tuấn mỹ như Sở Phong Vân và Tử Mặc, lại độc hữu một loại thanh tú cùng ôn nhã, người này thân mang trường bào màu bạc, bên hông mang theo một khối ngọc bội, trong tay cầm một cái quạt xếp, thoạt nhìn là một công tử thế gia chính cống.
Ai có thể nghĩ tới người này lại là một kiếm khác vô tình giết người không chớp mắt?
- Không hổ là đệ nhất thiên tài Diệp Phàm của Vạn Đạo học phủ, yêu nghiệt tuyệt thế Siêu Phàm cảnh có thể sử dụng võ đạo chi lực, vừa mới phế đệ tử Chí Tôn học phủ khiến cho học phủ khoogn thể không bồi thường Chí Tôn kim bài, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không tầm thường.
Phong Tình Kiếm cười sang sảng nói, khóe miệng cong ra một đường cong tuấn dật, ôn tồn lễ độ khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân.
- Chí Tôn học phủ Kiếm Trung quân tử Phong Tình Kiếm, rất có chi khí của quân tử.
Diệp Phàm nghe vậy lúc này khách sáo nói.
- Ha ha ha, Diệp huynh quá khen rồi.
Phong Tình Kiếm cười nói, ngay sau đó ngồi ở phía đối diện Diệp Phàm, nhẹ nhàng phất tay:
- Dâng trà!
- Vâng công tử!
Phúc Long cao giọng nói, ngay sau đó vội vội vàng vàng đi xuống, rất nhanh, một bình bách linh vận hồn trà cực phẩm được đưa lên, không thể không nói, Phong Tình Kiếm này cực kỳ hào phóng, ngay cả bình trà, cũng đáng mấy vạn thượng phẩm Nguyên thạch.
Sau đó Diệp Phàm vung tay lên, Ngưng Mi bị khống chế bay đến trong lòng hắn, ngay sau đó Diệp Phàm giữ cằm Ngưng Mi, nói khẽ:
- Phục vụ bản công tử uống trà!
Sắc mặt Ngưng Mi lập tức hơi đỏ lên, trong lòng đã sớm vô cùng kinh hãi, nàng cảm thấy vừa rồi mình căn bản không thể khống chế bị Diệp Phàm nắm lấy, mấy chữ đệ nhất thiên tài Vạn Đạo học phủ càng làm cho nàng khó mà tỉnh táo đối mặt với Diệp Phàm, giờ phút này nàng nào còn sự chán ghét trước đó, đây là thế giới nàng chưa bao giờ tiếp xúc qua.
Phong Tình Kiếm nhìn Diệp Phàm cùng Ngưng Mi, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười:
- Diệp huynh còn có tâm địa tốt bụng như vậy sao!
Câu nói này không rõ ràng, nhưng nghĩ lại thì có thể hiểu rõ ý của song phương, chuyện Phong Tình Kiếm là chủ nhân của Bách Linh cư, Ngưng Mi là không có tư cách biết rõ, một khi đã biết, như vậy tất nhiên phải bị diệt khẩu, Diệp Phàm để cho Ngưng Mi phục vụ hắn, chính là nói cho Phong Tình Kiếm biết, nữ nhân này Diệp Phàm rất hài lòng, dựa vào mặt mũi hắn, tha cho nàng một mạng.
Ngưng Mi cũng không phải là đồ đần, rất dễ dàng nghĩ thông mờ ám ở trong đó, lúc này vô cùng cảm kích nhìn Diệp Phàm ngay sau đó bàn tay trắng nõn nắm chặt linh trà, nhẹ nhàng bưng đến bên miệng Diệp Phàm.
Diệp Phàm uống một ngụm, ngay sau đó cười nói:
- Ta chỉ không hi vọng bởi vì ta mà khiến người vô tội bị liên lụy.
- Tin tưởng nơi này của ngươi cũng có khế ước giữ bí mật, ta mua lại, thời điểm ngươi cùng với nàng ký kết một khế ước khác, không cần lo lắng nàng sẽ để lọt tin tức.
- Đương nhiên, nhưng mà Diệp huynh kêu ta ra ngoài, sợ là có mục đích khác?
Phong Tình Kiếm lặng lẽ nói.
Diệp Phàm nghe vậy lộ ra mỉm cười, ngay sau đó đỡ Ngưng Mi lên, không khách khí vuốt ve nàng một phen, Diệp Phàm cao giọng nói:
- Ngươi chờ ta ở bên ngoài, xong chuyện này ta sẽ tới sủng hạnh ngươi!
- Vâng!
Ngưng Mi vội vàng dịu dàng nói, ngay sau đó cung kính lui ra ngoài, Phong Tình Kiếm cũng ra hiệu Phúc Long cùng tỳ nữ kia lui ra, chờ cửa phòng đóng lại, Diệp Phàm nói tiếp:
- Mục tiêu ta tới nơi này đương nhiên là Du Long bí cảnh!
- A, tính báo về Du Long bí cảnh ta cũng đã bán công khai rồi, cái này cũng không phải là bí mật gì, không đáng để Diệp huynh điều động binh lực như thế.
Phong Tình Kiếm vuốt vuốt chén trà trong tay, có ý riêng nói.
- Ngươi biết thứ ta muốn, thứ mà Chí Tôn học phủ không muốn truyền ra ngoài ấy.
Diệp Phàm nói thẳng.
- Ha ha, huynh đệ nói đùa, chuyện Chí Tôn học phủ không cho truyền ra ngoài, sao ta có thể cho ngươi biết được, nếu để cho các trưởng lão Chí Tôn học phủ biết rõ, chẳng phải ta sẽ bị đuổi ra khỏi Chí Tôn học phủ sao.
Phong Tình Kiếm nghe vậy không khỏi cười nói, loại tin tình báo này, hắn ta cũng không thể tùy tiện cho Diệp Phàm, nếu Diệp Phàm âm thầm dùng ký ức thủy tinh ghi chép lại, sau này không chừng có thể trở thành nhược điểm khống chế hắn ta.
Đương nhiên, điều này không phải là không thể nói, dù sao có khế ước ở đây, rất nhiều thứ muốn giữ bí mật cũng không khó, nhưng mà Phong Tình Kiếm nói như vậy, chính là muốn nói ra sự nguy hiểm của bản thân, phương diện giá tiền sẽ phải cao một chút.
- Chỉ cần ký kết khế ước, chuyện này cũng chỉ có ngươi biết ta biết.
Diệp Phàm nói thẳng, ngay sau đó lấy ra Chí Tôn kim bài:
- Thứ này Phong huynh biết chưa?
- Chí Tôn kim bài, ta sao lại không biết, chẳng lẽ Diệp huynh muốn lấy ra để trao đổi sao?
- Điều này đương nhiên không có khả năng, nhưng mà ta biết rõ Phong huynh cần Thanh Linh Hy Thủy, bảo bối này chỉ có chỗ đó mới có, mà chỗ đó, chỉ có Chí Tôn kim bài mới có thể đi vào . . .
Diệp Phàm tùy ý chuyển Chí Tôn kim bài đi vài vòng, có ý riêng nói.
- Thanh Linh Hy Thủy! !
Phong Tình Kiếm kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, nhưng trong lòng giống như kinh đào hải lãng, chuyện hắn ta cần Thanh Linh Hy Thủy, trừ hắn, không có người thứ hai có thể biết được, Diệp Phàm này từ đâu biết được? Hắn còn biết cái gì nữa?