Sau lưng không dẫn theo người, Phong Lâm thương hội xem như trạm tình báo của Diệp Phàm, cũng không thể tuỳ tiện bị những người khác biết được, Phong Cửu có thể tra được phía sau Thiên Linh cư có cao nhân, người khác cũng có thể tra được phân hội Phong Lâm phục vụ người khác, chỉ là đến cùng phục vụ ai, vậy cũng không biết.
Thuận lợi tiến vào Thiên Linh cư, nơi đây ngược lại là một nơi tao nhão, mặc dù là thanh lâu, nhưng nơi đây trên người không ít nữ tử đều không có quá nhiều phong trần chi khí, ngược lại trên người khí tức tinh khiết, cực kỳ thanh nhã.
Diệp Phàm dưới sự hướng dẫn của một nữ tử thanh thuần đi lên một gian phòng tao nhã trên lầu, hảo gia hỏa, đây là một bàn ngọc màu trắng bạc, phía trên bàn ngọc, Du Long Hí Phượng, có mùi thương thơm ngát thấm vào ruột gan.
Cái bàn này dĩ nhiên là Bạch Phượng bạc ngọc cực kỳ trân quý chế tạo, không chỉ có mỹ quan, nếu phàm nhân bình thường có thể ngồi trên cái bàn này, có thể loại bỏ bách bệnh.
Loại bàn ngọc này ở trên lầu hai có không ít, mà ở ngay trung tâm toàn bộ tức lâu, có một kim túy thạch trụ vô cùng to lớn, không ít nữ tử giống như tiên nữ, uyển chuyển nhảy múa trên thạch trụ, đẹp không sao tả xiết.
Đơn giản lựa chọn ra bất cứ nữ tử nào trên đó, bất luận là dáng người hay là tướng mạo, cũng là ngàn dặm mới tìm được một, mà những nữ tử này vũ đạo càng giống như tiên tử lâm trần, có một tia thanh nhã, mang theo một tia thanh u.
Thật hay cho một Thiên Linh cư!
Diệp Phàm ngồi ở trên ghế ngọc, gọi một bàn thức nhắm, uống linh tửu tốt nhất, quạt xếp trong tay thỉnh thoảng nhẹ nhàng lay động, giống như hắn tới để dùng cơm thưởng thức nữ tử nhảy múa vậy.
Rất nhanh, một cô gái thanh thuần khom người nhìn về phía Diệp Phàm ngay sau đó thanh âm mềm mại vang lên:
- Công tử cần bạn gái không
- Bạn gái? Ta cảm thấy ngươi rất không tệ.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói, quạt xếp khẽ xếp lại, che khuất hai chữ Thiên Hạ, hai chữ du long vô cùng bắt mắt.
- Công tử nói đùa, trong sàn nhảy có bao nhiêu tỷ tỷ Khuynh Thành công tử không thích, lại thích một Yên Chi tục phấn như ta, ngược lại khiến nô tỳ rất vui vẻ.
- Ha ha, thật hay cho một Thiên Linh cư, chỉ một nô tỳ mà đã có khí độ như thế, ngược lại ta thực sự rất hiếu kỳ, theo ta thấy, những nữ tử này đều là xử nữ, chẳng lẽ khả nhân nhi trên kim trụ kia chưa từng bị người ta ngủ trọ lại sao?
- Công tử có chỗ không biết, tiên tử trên sân nhảy kim trụ Thiên Linh cư chúng ta, đều là do những nữ tử trong sáng thanh thuần múa, nếu có người yêu thích, nữ tử bị phá thân, thì không thể ở trên này nhảy múa, nhưng mà tiên tử trong sàn nhảy tiên tử giá tiền cũng không nhỏ đâu.
Nữ tử nghe vậy nói tiếp.
- A, tiên tử trên đỉnh kim trụ kia thật sự tuyệt mỹ, ta muốn nàng ta!
Lúc này Diệp Phàm cao giọng nói, đồng thời ném ra một trữ vật giới chỉ, bên trong có trăm vạn thượng phẩm Nguyên thạch.
Nô tỳ kia sau khi tiếp nhận trữ vật giới chỉ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó nói khẽ:
- Ta gọi Ngưng Mi tiên tử xuống bồi ngươi!
Nói xong, nữ tử cáo lui, Diệp Phàm vẫn ở chỗ cũ lẳng lặng ăn thịt uống rượu, trăm vạn Nguyên thạch này là nước cờ đầu của Diệp Phàm, chính là nói cho người sau lưng Thiên Linh cư biết, du long tình báo mà hắn muốn phải trăm vạn trở lên.
Nữ tử kia nhìn thấy hai chữ du long trên quạt của Diệp Phàm, đã để ý tới Diệp Phàm, cho nên mới giới thiệu chuyện kim trụ, thực ra kim trụ này, đại biểu cho giá cả khi Diệp Phàm muốn tình báo.
Những thứ này cũng không cần phải nói rõ, đương nhiên, một trăm vạn thượng phẩm Nguyên thạch không phải đổ xuống sông xuống biển, Ngưng Mi hiện tại thuộc về Diệp Phàm, Nguyên thạch dư thừa trả giá cho tin tình báo mà hắn muốn.
Rất nhanh, từng tiếng kinh hô vang lên.
- Ngưng Mi tiên tử xuống rồi!
- Ai mà hào khí như vậy, vậy mà chọn Ngưng Mi tiên tử? Vị thế của nàng trong giới là tám mươi vạn thượng phẩm Nguyên thạch đó
Phốc!
Diệp Phàm bỗng nhiên phun ra một ngụm rượu, âm thầm im lặng, Thiên Linh cư thật đúng là biết làm ăn, muốn tình báo cao nhất, nhất định phải chọn nữ tử tốt nhất, mà nữ tử này giá trị tám mươi vạn thượng phẩm Nguyên thạch, quan trọng nhất là tám mươi vạn Nguyên thạch này chỉ là mua đêm đầu tiên của nữ tử này.
Đêm đầu tiên sợ là dùng Vạn Niên Khổ Tủy khảm đi, cũng may bây giờ Diệp Phàm là người không thiếu tài nguyên, nếu không hắn thực sự phải sống khổ sở qua một khoảng thời gian đó.
Năm đó lúc hắn mua Mộng Vũ, chẳng qua cũng chỉ mấy chục vạn tích phân mà thôi, so với Mộng Vũ, Ngưng Mi tiên tử thật sự không tính là gì.
Ngưng Mi tiên tử trên không trung không ngừng biến hóa dáng người, một nụ cười, phong hoa tuyệt đại, đè ép tất cả tiên tử trong sàn nhảy ngay sau đó, nàng trực tiếp bay về phía Diệp Phàm.
Ngưng Mi nhìn nam tử tuấn dật trước mắt, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, ít nhất là một nam tử trẻ tuổi sạch sẽ nho nhã, nếu là một lão giả dơ bẩn khó coi, nàng thật sự là có chút không biết như thế nào cho phải.
Nàng cũng không phải là hoàn toàn bán mình cho Bách Linh cư, chỉ là mẫu thân của nàng trúng kỳ độc, lúc nàng đang tìm kiếm đan dược, bị Bách Linh cư coi trọng, cũng hứa hẹn dùng đan dược trao đổi đêm đầu tiên của nàng.
Thế gian này chuyện bất đắc dĩ nhiều lắm, ai cũng cố sự, Diệp Phàm không biết cố sự của Ngưng Mi, đối với đêm đầu tiên của nàng ta cũng không có hứng thú, nhưng mà đối với tám mươi vạn thượng phẩm Nguyên thạch này khiến hắn có chút đau lòng.
Ngưng Mi rơi xuống từ trên không, trực tiếp nhào vào ôm ấp Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng là không khách khí, sau khi ôm nàng, giở trò, quả thực là làm cho Ngưng Mi thở gấp.
Sau khi chiếm tiện nghi tâm trạng của Diệp Phàm cũng tốt không ít, chí ít tám mươi vạn tích phân không phải đổ xuống sông xuống biển.
Rất nhanh, thị nữ kia rời đi lúc nãy đã trở về, sau khi thi lễ với Diệp Phàm, dịu dàng nói:
- Đại nhân nhà ta mời công tử đi nội đường một lần.
Diệp Phàm bất động thanh sắc khẽ gật đầu, tay phải trực tiếp đặt trên cặp mông cao vểnh của Ngưng Mi ôm nàng đi về phía nội đường.
Nội đường yên tĩnh trang nhã hơn bên ngoài không ít, Ngưng Mi cảm nhận được hai tay không thành thật của Diệp Phàm, trong lòng mặc dù vô cùng chán ghét, nhưng phải cứng rắn chịu đựng, nội đường này cũng là lần đầu tiên nàng tiến đến, mà tiếp đãi công tử này lại là chuyện chính của nàng.
- Ta là chủ nhân của Thiên Linh cư Phúc Long, xin chào quý khách!
Đứng ở Diệp Phàm trước mặt là một người trung niên, dáng dấp có chút mập mạp, trên mặt vẫn luôn cười hì hì, khiến cho người ta thoạt nhìn khá là thân thiết.
Lông mày Diệp Phàm lập tức nhíu một cái, ngay sau đó hắn đánh giá nội đường, rất nhanh, ánh mắt của hắn bị một tấm điêu văn ỷ kỳ lạ hấp dẫn, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Thì ra là hắn!
Điêu văn này ở đời trước chính là một dấu hiệu kỳ tài ngút trời, cũng là người như vậy sau khi thành tiên, đám người Lý Bách Sát mới xứng đáng trấn ép thời đại thiên kiêu, đương nhiên, ví dụ như đám người Tử Mặc, Sở Phong Vân, Diệp Phàm ở kiếp trước căn bản chưa từng gặp qua, có lẽ thời điểm Diệp Phàm đến Trung Linh cảnh, những người này đều thành tiên rồi.
Mà những Thiên Kiêu này rõ ràng cũng không để bụng hư danh, một kiếp này nếu không phải cuộc tỷ thí thiên hạ, Diệp Phàm cũng sẽ không biết đám người Sở Phong Vân, Tử Mặc.
Chủ nhân của Thiên Linh cư, nếu như Diệp Phàm đoán không sai, hẳn là thiên kiêu số một của Chí Tôn học phủ ở kiếp trước, kiếm Thần Phong tình kiếm một kiếm liệt thiên khung!
- Tám mươi vạn thượng phẩm Nguyên thạch, ha ha, ngay cả chủ nhân chân chính thực sự cũng không gặp được sao?
Diệp Phàm trực tiếp đi đến ngồi trên ghế, bệ vệ ngồi phía trên, trong đôi mắt tràn đầy ý cười lạnh nhạt.