- Có muốn ta làm ra vẻ thổ huyết lùi về phía sau không? Miễn cho ngươi la hét khổ cực như vậy.
Diệp Phàm đột nhiên nói, Lạc Phượng Vũ ở bên cạnh nghe vậy lập tức bật cười ra tiếng, hiển nhiên cũng là bị lời nói của Diệp Phàm chọc cười.
Lâm Vô Gian lập tức gân xanh nổi lên, loại vũ nhục này, hắn ta tuyệt đối không thể chịu đựng được, lúc này tung ra một cú đá nghiêng, nguyên lực nổ tung, hung hăng vọt tới trán của Diệp Phàm, lúc này Diệp Phàm lui về phía sau, nhẹ nhàng tránh được đòn công kích hung mãnh.
Trong tay Lâm Vô Gian xuất hiện một thanh trường đao, lạnh nhạt nói:
- Thấy ngươi là tuyển thủ dự thi, ta không dùng toàn lực, nếu không, ngươi ngay cả cái rắm cũng không bằng, hiện tại, ta để ngươi biết rõ, cái gì gọi là thiên tài chân chính.
Lời này rất quen thuộc, Diệp Phàm có thể bảo đảm, hắn nghe qua rất nhiều lần rồi, chỉ là khiến hắn không hiểu là vì sao những người này luôn có một cảm giác ưu việt khác hẳn với thường nhân, giống như bọn họ là thiên tài ẩn tàng, mà đối với thiên tài hiểu rõ thiên hạ mà nói, cũng là trò cười.
Nghĩ như vậy cũng không sai, quả thực, những đệ tử Chí Tôn học phủ tùy tiện lấy ra một người, bọn họ có thể hoàn toàn ngược một vài thiên tài, nhưng tại sao bọn họ đều cho rằng Diệp Phàm là nhà quê chưa từng gặp qua tuyệt đỉnh thiên tài chứ?
Dung mạo hắn rất giống người không có kiến thức sao?
Trường đao gào thét, đao tâm ý cảnh nổ vang, hình thành địa hạt khủng bố lập tức ngăn chặn Diệp Phàm, đồng thời, trường đao như tuyết, đao quang như lân, một đao kia, xuất thủ bất luận là góc độ hay là tốc độ, cùng khí thế nổ tung đều thể hiện sự mạnh mẽ có một không hai.
- Phong trần nhất đao trảm, một đao kia, phế bỏ ngươi!
Lâm Vô Gian quát to nói:
- Thánh giai sơ cấp võ kỹ, sợ là ngươi chưa từng thấy qua!
- A, thật sao!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lạnh nhạt nói, ngay sau đó tay phải siết chặt, Thánh giai sơ cấp thân pháp võ kỹ vô ảnh vô hình ẩn tàng chiến kỹ không gian ảnh phát động.
Thân hình hắn lập tức xuất hiện phía sau lưng Lâm Vô Gian, đồng thời, trường đao của Lâm Vô Gian chém xuống, tàn ảnh của Diệp Phàm bị xé nứt.
- Không thể nào!
Lâm Vô Gian kinh hô, Thánh giai công pháp đều có năng lực khóa chặt nhất định, thân pháp bình thường tuy
ệt đối không thể đào thoát, trừ phi là ẩn tàng chiến kỹ, hơn nữa cũng là ẩn tàng chiến kỹ của thân pháp Thiên giai cao cấp.
Thân pháp thiên giai cao cấp ở Thiên Vũ đại lục đã rất quý hiểm, mà có thể rèn luyện thân pháp đến cảnh giới hoàn mỹ, cần lượng thời gian thiên phú, Diệp Phàm thoạt nhìn chỉ vừa mới chừng hai mươi, sao hắn có thể nắm vững thân pháp ẩn tàng chiến kỹ?
- Không có gì là không thể cả, ếch ngồi đáy giếng!
Thanh âm khinh thường của Diệp Phàm vang lên, đồng thời, một quyền bình thường nện xuống, nguyên lực hộ thể của Lâm Vô Gian lập tức bị đánh nát, tiếp theo, một cỗ cự lực truyền đến đan điền của hắn ta, đan điền vỡ vụn, thân hình hắn ta hung hăng đập xuống đất.
Vừa ra tay, liền phế Lâm Vô Gian, Diệp Phàm tàn nhẫn khiến cho Lạc Phượng Vũ bên cạnh cũng không khỏi động dung, nơi này chính là Chí Tôn học phủ, người này sao có thể vô pháp vô thiên như vậy chứ.
Lâm Vô Gian phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo, cả người hắn ta hoàn toàn ngây ngốc nguyên chỗ, tu vi của hắn bị phế rồi, Diệp Phàm lại dám phế tu vi của hắn ta?
Đây cũng không phải là chuyện của một mình Lâm Vô Gian, đây là trần trụi vả mặt Chí Tôn học phủ học, người này sao có thể lớn mật như vậy chứ?
- Diệp Phàm, ngươi, sao ngươi lại phế hắn?
Lạc Phượng Vũ có chút lo lắng nói, đây cũng không phải là chuyện đùa đâu, đệ tử của Chí Tôn học phủ lại bị phế ở Chí Tôn thần thành, Chí Tôn học phủ tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Diệp Phàm.
- Phế thì phế thôi!
Diệp Phàm nghe vậy lạnh nhạt nói.
- Mặc dù hắn ta có chúng hung hăng càn quấy, nhưng tội cũng không đến mức này! Huống chi, nơi này chính là Chí Tôn thần thành đó.
Lạc Phượng Vũ nói tiếp.
- Ngang ngược càn rỡ? Hôm nay nếu ta không bằng hắn, bị hắn đánh bại, không chỉ vô duyên vô cớ chịu nhục, ngay cả cơ hội tiến vào Du Long bí cảnh cũng bị đánh mất, ta với người này xưa nay không oán ngày nay không thù, người này lại phải hại ta như thế, ta phế tu vi của hắn, cũng bởi vì nơi này là Chí Tôn thần thành, nếu không, ta đã sớm một kiếm chém giết hắn ta rồi.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lắc đầu nói, người kính ta một thước ta kính người một trượng, nếu người lấn ta, ta hoàn trả gấp trăm lần, đây chính là sinh tồn chi đạo của Diệp Phàm, hắn sẽ không quan tâm tại sao Lâm Vô Gian lại làm khó dễ hắn, hắn chỉ cần biết, có thù báo thù, có oán báo oán.
- Ngươi phế tu vi của ta, ngươi vậy mà phế tu vi của ta, ta muốn giết ngươi, ngươi xong rồi, sư tôn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lâm Vô Gian lúc này bi phẫn nói.
- Sư tôn ngươi buông tha cho ta hay không ta không cần biết, nhưng mà, ta không định bỏ qua cho ngươi!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói, ngay sau đó lấy ra truyền âm thủy tinh, truyền tống hình ảnh hắn ghi lại được gửi cho Thu Nguyệt.
Đồng thời, trận tranh đấu bên này rất nhanh truyền đến Chí Tôn học phủ, Chí Tôn học phủ cách Chí Tôn thần thành cũng không xa, đối với cường giả chí tôn mà nói chỉ là chuyện vài bước chân.
Rất nhanh, một khí thế vô cùng đáng sợ đè ép về phía Diệp Phàm, đồng thời, một lão giả từ trong hư không hạ xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Tiểu bối phương nào, dám xuất thủ với đệ tử Chí tôn học phủ ta ở Chí Tôn thần thành, đại nhân nhà ngươi không dạy ngươi quy củ phép tắc sao?
Lão giả phát hiện tình huống của Lâm Vô Gian, lúc này tức giận nói, đồng thời, nguyên lực khủng bố vận chuyển, hiển nhiên không nói một lời muốn ra tay.
- Tại hạ Diệp Phàm người tuyển thủ dự thi của Vạn Đạo học phủ, xin hỏi vị tiền bối này xưng hô như thế nào?
- Tại hạ Ngô Đạo Tử, tuyển thủ dự thi của Vạn Đạo học phủ, tại sao lại trực tiếp xuất thủ với đệ tử Chí Tôn học phủ ta?
Ngô Đạo Tử thấy Diệp Phàm khá là hiểu lễ nghĩa, tình huống nơi đây hắn ta cũng không rõ ràng lắm, lúc này cố nén xúc động muốn xuất thủ nhẫn nại nói, mỗi một người ở trong này đều đại biểu cho từng thế lực thế hệ trẻ tuổi, nếu không phân xanh đỏ đen trắng xuất thủ, thất thủ giết một người trong đó mà nói, không cẩn thận sẽ làm mất lòng thế lực khá.
Chí Tôn học phủ đương nhiên không sợ thế lực khác, nhưng đây là cuộc tỷ thí thiên hạ, nếu cường giả chí tôn của Chí Tôn học phủ cường giả xuất thủ chém giết tiểu bối của thế lực khác, như vậy mặt mũi của Chí Tôn học phủ cũng mất sạch.
- Sư thúc, người này thông qua cường giả chí tôn thủ hộ mà đến, đệ tử không cho hắn tiến vào Du Long bí cảnh, người này đột nhiên gây khó khăn, phế bỏ tu vi của đệ tử, sư thúc, ngươi phải làm chủ cho ta!
Lúc này Lâm Vô Gian than thở khóc lóc nói, giống như phải chịu ủy khuất cực lớn, làm đến như vậy, thực sự không giống là giả chút nào.
- Thật sự như thế?
Ngô Đạo Tử nghe vậy lập tức phẫn nộ nhìn Diệp Phàm, cao giọng nói.
- Ngô tiền bối, người này nói dối, rõ ràng là Diệp Phàm giao phó kí lục thủy tinh, người này không chỉ vu hãm Diệp Phàm là cường giả chí tôn hộ vệ mà đến, đồng thời bóp nát kí lục thủy tinh của Diệp Phàm thành phấn, tuyên bố Diệp Phàm thắng hắn mới có tư cách tiến vào Du Long bí cảnh.
Lúc này Lạc Phượng Vũ mở miệng nói giúp Diệp Phàm:
- Sau đó thực lực người này không đủ, bị Diệp Phàm phế bỏ tu vi, lại ở chổ này đổi trắng thay đen, vẫn mong Ngô tiền bối minh xét.
- Đánh rắm, ngươi và Diệp Phàm là một đám, ngươi đương nhiên giúp hắn nói chuyện rồi.
Lâm Vô Gian lúc này kích động nói, bây giờ tu vi của hắn ta đã bị phế bỏ, không thể nào cùng Lạc Phượng Vũ xuất hiện cùng lúc nữa, lúc này hắn chỉ muốn giết Diệp Phàm, nào còn quan tâm đến ấn tượng của mình trong lòng Lạc Phượng Vũ nữa.
Lạc Phượng Vũ nghe vậy lập tức giận dữ, chán ghét nhìn Lâm Vô Gian.